Khi Giang Hoài trở lại Lục gia, đèn thường sáng, nhưng hôm nay tất cả đều tắt.
Lúc này cậu còn chưa có ý thức được cái gì không thích hợp.
Cũng may quản gia để đèn ở cửa ra vào cho cậu, Giang Hoài sờ so,ạng thay giày, sau khi lên lầu hai liền đi thẳng ra ban công. Cậu vẫn còn nhớ Lục Vô Túy sắp đi công tác về, cậu phải dọn ban công trước khi hắn trở về.
Nhưng mà, khi ra ban công, lại phát hiện cây mình trồng đã không cánh mà bay.
Giang Hoài: “……”
Cậu xác nhận hai lần, mới dám xác định cây của mình đã biến mất.
Có thể đi nơi nào?
Giang Hoài ở nháy mắt nghĩ tới quản gia, chính là trong khoảng thời gian này tới nay, quản gia thấy cậu ở trên ban công cũng không có ngăn cản.
Đúng lúc này, quản gia bưng một tách cà phê lên lầu.
Sau khi Giang Hoài nhìn thấy, lập tức chào hỏi, quản gia có chút kinh ngạc: "Giang thiếu gia, ngài đã trở về?"
“Ừ” Giang Hoài cắn m.ôi dưới “Anh còn chưa ngủ sao?”
Quản gia khẽ cười "Ừm, hôm nay Lục tiên sinh về rồi, hơn nữa so với mấy ngày trước còn nhiều việc hơn."
Giang Hoài sững sờ khi nghe những lời anh nói.
Lục Vô Túy…… Đã trở lại?
Cậu quay đầu lại và liếc nhìn về hướng ban công.
Quản gia nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, Lục tiên sinh nói, chờ thiếu gia trở về đi gặp ngài ấy, ly cà phê này nhờ thiếu gia đưa vào thì thích hợp hơn.”
Giang Hoài: “…… Tôi không muốn.”
“Lục tiên sinh còn nói,” quản gia không chút hoang mang, “Tiên sinh nói biết bí mật ở trên ban công.”
Giang Hoài: “……”
*
Năm phút sau, Giang Hoài đứng ở cửa thư phòng của Lục Vô Túy, không tình nguyện gõ cửa.
Một giọng nói trầm thấp từ bên trong truyền ra: “Đi vào.”
Trái tim của Giang Hoài hiếm khi nảy lên, sau khi đẩy cửa bước vào, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là dáng vẻ Lực Vô Túy đang làm việc.
Đã hơn nửa tháng kể từ khi chuyển đến, đây là lần đầu tiên cậu vào phòng làm việc của Lục Vô Túy.
Nơi này không giống với sự trang hoàng lộng lẫy bên ngoài, vừa đơn giản lại vừa âm u.
Ở trung tâm căn phòng, nhà thiết kế đã mở một cửa sổ cực lớn, được ngăn hoàn toàn bởi những tấm rèm màu xám.
Hai bên trên bàn của Lục Vô Túy có vô số sách.
Cuộc đời của Giang Hoài khi nhìn thấy sách liền đau đầu, sách yêu thích của cậu là truyện tranh, nhìn thấy cái cảnh này, không khỏi khâm phục Lục Vô Túy.
Số lượng này là số lượng mà một người bình thường có thể đọc qua?
Một lúc lâu sau không nghe thấy gì, hắn đóng máy tính trước mặt, khó chịu xoa giữa lông mày “Người câm?”
Vừa mở miệng đã phá tan bầu không khí u ám trong phòng.
Giang Hoài nhanh chóng bước tới, đặt ly cà phê trên tay xuống, ngập ngừng nói: "Anh biết bí mật gì của tôi?"
Lục Vô Túy: “……”
Còn tưởng rằng cậu có thể uyển chuyển một chút.
Vốn dĩ, Lục Vô Túy muốn trêu chọc cậu.
Nhưng từ khi ăn cơm tối, hắn cả người đều cảm thấy khó chịu, buộc phải kết thúc công việc của chuyến công tác này, không thể dành thêm chút sức lực nào để trêu chọc Giang Hoài.
Lục Vô Túy nói: "Tôi nói với cậu điều đó, thì còn gì là bí mật."
Giang Hoài cắn cắn cánh môi đỏ bừng, dùng một ánh mắt thực mờ mịt nhìn Lục Vô Túy.
Nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cậu, thật khó để không nghĩ đến một chú chó con tội nghiệp.
"Vì gần đây cậu rất không nghe lời" Lục Vô Túy nói, "Tôi đã soạn thảo một bản thỏa thuận, nó sẽ được gửi đến điện thoại của cậu vào ngày mai. Về bí mật của cậu..."
Lục Vô Túy dừng lại, đại phát từ bi nói: "Ngày mai tôi sẽ nói cho cậu biết, hôm nay tôi muốn đi nghỉ ngơi."
Giang Hoài “à” một tiếng.
Kỳ thực cậu có chút không hiểu, tại sao mình lại không nghe lời.
Nhưng nhìn bộ dáng Lục Vô Túy lãnh đạm, cậu có chút rụt rè không dám hỏi, hơn nữa Lục Vô Túy đã nói muốn nghỉ ngơi.
Cậu chỉ có thể quay người đi ra ngoài.
Lúc cậu đi ra ngoài được một lát, Lục Vô Túy chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó hắn cảm thấy cả thế giới quay cuồng trước mặt.
Sau khi Giang Hoài đi ra ngoài, càng nghĩ càng thấy không đúng, lần này không có gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào: "Nhưng vừa rồi tôi còn mang cà phê cho anh..."
Trước khi nói xong, cậu đã thấy Lục Vô Túy ngã xuống.
*
Mười giờ tối, trong phòng ngủ Lục Vô Túy.
Giang Hoài co ro trong góc nhỏ tiếp tục công việc cũ, hóa thân thành cây nấm vô hại, quản gia và bác sĩ gia đình đang đứng ở đầu giường thấp giọng trao đổi điều gì đó.
"Lục tiên sinh làm việc quá sức, thân thể quá mệt mỏi mới tiến hành tự mình phòng hộ.Không có vấn đề gì lớn cả. Khi cơn sốt hạ xuống sẽ ổn thôi."
"Lát nữa tôi sẽ truyền nước biển cho Lục tiên sinh. Tốt hơn hết nên có người trông coi. Chỉ cần rút kim khi không còn thuốc."
"Chính là, còn một chuyện rắc rối hơn..."
Quản gia vội vàng nói: "Ngài cứ nói đi."
"Tốt nhất để tản nhiệt cho Lục tiên sinh, dùng khăn chườm trán, sau đó dùng bông tẩm rượu sát trùng lau lòng bàn tay, bàn chân và sau tai. Việc này cần người cần mẫn. Ông xem ai phù hợp mới được."
Không biết có phải ảo giác hay không.
Sau khi bác sĩ nói những lời này, ánh mắt quản gia như có như không liếc về phía Giang Hoài trong góc.
Quản gia thở dài nhìn Giang Hoài: "Nếu là bình thường, bác sĩ sẽ ở lại chăm sóc cho Lục tiên sinh, đáng tiếc mấy ngày nay lão phu nhân không được khỏe, đành phải ở nhà cũ Lục gia, chỉ có thể vất vả Giang thiếu gia thôi."
Về phần quản gia, hôm nay đã tăng ca thêm mấy giờ, không thể tăng ca cả đêm được.
Cho nên anh cũng muốn tan tầm.
Thực ra điều này là bình thường.
Rốt cuộc, trong phòng này Giang Hoài là người nhà hợp pháp duy nhất của Lục Vô Túy, quản gia cũng chỉ là quản gia, không phải y tá.
—— Giang Hoài không làm ai làm?
*
Sau một hồi tranh cãi, Giang Hoài cuối cùng cũng ở lại mép giường của Lục Vô Túy
Cậu không có cảm giác thân thuộc như một thành viên trong gia đình của Lục Vô Túy, nhưng cậu thực sự muốn biết Lục Vô Túy lấy cây của mình để đâu.
Ngoài ra, có phải Lục Vô Túy đã biết mình lại làm vỡ thêm một cái bình hoa của hắn không?
Bác sĩ cố định chai thuốc, trong khi Giang Hoài kinh hãi nhìn theo, bác sĩ ghim tiêm cho Lục Vô Túy.
Quản gia nói: "Thật vất vả bác sĩ."
“Cây kim này, muốn tôi… muốn tôi rút ra sao?” Giang Hoài kinh hãi.
Bác sĩ khẽ cười, "Rất đơn giản, cho dù là rút trực tiếp cũng không thành vấn đề, chính là tiêm vào tĩnh mạch, chảy máu cũng không tới chết được."
Giang Hoài: “……”
Càng lo lắng là chuyện như thế nào?
Một lúc sau, bác sĩ thu dọn đồ đạc xong, lại dặn dò vài câu sau đó mới đi.
Rốt cuộc, quản gia vẫn có chút lương tâm: "Nếu Giang thiếu gia cần, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi."
Trong ánh mắt ngây thơ của Giang Hoài, anh cũng chạy lấy người.
Tuy nhiên, khi quản gia đi ra ngoài, mới nhớ ra rằng mình đã quên dặn Giang Hoài không được đến gần giường của Lục Vô Túy.
Do bị mất ngủ lâu năm, nên Lục Vô Túy rất coi trọng những thứ liên quan đến giấc ngủ.
Bao gồm cả giường của hắn.
*
Giang Hoài ánh mắt rơi vào vết rượu do bác sĩ để lại.
Bác sĩ nói…… Nên làm như thế nào?
Vài phút sau, Giang Hoài trèo lên giường của Lục Vô Túy - may mắn thay giờ phút này Lục Vô Túy đã bất tỉnh nhân sự.
Bằng không, nếu hắn tỉnh, thời điểm nhìn thấy chân cậu trên giường, hắn sẽ lập tức phát điên.
Giang Hoài cầm khăn ướt đặt lên trán Lục Vô Túy.
Ừmm…… Sau đó gì nữa ta?
Giang Hoài suy nghĩ một chút, quyết định từ bỏ, nghiêm mặt ngồi trở lại.
Một lát sau, lại lần thứ hai đứng lên, như đã hạ quyết tâm, ngồi ở bên cạnh Lục Vô Túy, chậm rãi duỗi tay ra... Cởi cúc áo sơ mi hắn.
Sau đó cậu quên mất phải làm cái gì.
Đầu ngón tay mát lạnh của cậu chạm vào làn da giữa cổ Lục Vô Túy khi đang cởi từng cúc áo, làn da nóng rực khiến nội tâm có chút dày vò.
Đúng lúc này, Lục Vô Túy đang “Hôn mê” mở mắt ra.
Hắn hai mắt tán loạn nhìn Giang Hoài, giọng nói có chút hư không, lạnh lùng nói: "Tại sao không tự cởi đồ mình ra?"
Lục Vô Túy ngồi nửa người dựa đầu giường, có chút đau đầu, “Tôi đều nghe được, lau sau tai cùng lòng bàn tay lòng bàn chân, kiếp trước cậu ngốc chết phải không?"
“Không, không phải.” Giang Hoài nhỏ giọng sửa đúng hắn “Đời trước tôi là bệnh chết.”
Lục Vô Túy: “……”
Giang Hoài chết như thế nào hắn không rõ ràng lắm.