Bá Duy cẩn thận nhìn sắc mặt của Kỳ An, hắn nuốt khan, có ngốc tới mấy cũng biết là cậu đang không vui. Hắn cố gắng nở một nụ cười, thấy cậu muốn xuống giường lập tức bế cậu xuống.
“Bá Duy!”
“Cục cưng, ăn sáng rồi nói?”
Bá Duy đặt cậu ngồi xuống bàn của mình, hôn hôn lên má cậu, “Đói bụng chưa? Hai chúng ta vừa ăn vừa nói? Cục cưng em muốn ăn cái gì? Sữa đậu nành bánh quẩy, hay là mì? Anh đặt về phòng nhé?”
Kỳ An nhìn vào đôi mắt của Bá Duy khiến cho hắn chột dạ, nhưng hắn vẫn duy trì việc nở nụ cười. Cậu suy nghĩ một lúc, bảo hắn đặt giúp mình một phần bánh quẩy.
Kỳ An đi rửa mặt, Bá Duy đặt thức ăn xong cũng chen chúc vào phòng vệ sinh với cậu. Shipper giao thức ăn tới tận phòng, nhìn thức ăn ngon lành trước mặt nhưng cậu lại không có cảm giác thèm ăn, Bá Duy vội vàng dọn ra, lau tay rồi xé bánh quẩy cho cậu.
“Cục cưng, ăn đi em.”
“...”
Thấy Kỳ An vẫn không nói gì, chỉ yên lặng cúi đầu nhìn bát bánh quẩy hắn mới đẩy tới, trong lòng Bá Duy nôn nao không thể tả, có đầy sự hối lỗi. Hắn run tay, chân thành nhìn vào ánh mắt của cậu, khẽ khàng bảo.
“Cục cưng, xin lỗi em, hôm qua anh không đúng, thất hứa với em. Em đừng không để ý tới anh, anh sai rồi. Anh tệ quá, thậm chí đêm qua đã hứa sẽ về với em nhưng anh say, về không nổi, xin lỗi em, anh sai rồi.”
“Anh Bá Duy, hôm qua anh ngủ ở đâu vậy?”
Gương mặt của Bá Duy sượng lại, anh ậm ừ một hồi rồi thoải mái bật cười, “Anh ngủ quên mất ở nhà Trương Huy, nhà cậu ta gần hơn so với trường, khi đó anh không còn tỉnh táo nữa, em biết anh khi say thì đi đứng không nổi mà? Vậy nên anh ngủ quên mất ở đó haha.”
Kỳ An nâng mi mắt.
Nụ cười của Bá Duy theo đó dần dần tắt đi, hắn nắm lấy tay cậu, thấp giọng thủ thỉ, “Xin lỗi, sau này anh sẽ không như thế nữa.”
“Anh ngủ ở đâu vậy ạ?”
“...”
“Anh ngủ ở nhà anh Trương Huy thật ạ?”
“... ừ, sao vậy cục cưng? Anh làm em buồn rồi sao?” Bá Duy cười, “Anh xin lỗi, vì anh say quá. Anh thề! Anh thề sẽ không uống rượu bia nữa, được không? Anh thề! Tên Trương Huy cũng thật là, cậu ta làm anh khó xử quá. Nhưng cũng không được, khi say anh còn đứng không nổi, làm sao đi bộ về kí túc được chứ?”
Vũ Kỳ An mím nhẹ môi, thức ăn ở trước mặt cậu cũng chẳng còn hứng thú ăn nữa. Cậu đã hỏi hắn tới lần thứ 3 rồi, nhưng hắn không muốn nói thật với cậu.
Bá Duy nói dối cậu.
“Cục cưng ăn đi em, hôm nay có tiết không? Nếu không có thì ngủ thêm một lát nữa, vừa nãy anh đánh thức em rồi.”
“Anh có tò mò đêm qua tại sao em lại không ngủ không ạ?”
“Anh xin lỗi, là anh không tốt.”
“Em liên lạc với anh không được, em không quen thân ai trong số bạn bè của anh ngoài anh Cao Cường và anh Đình Nguyên. Nếu hôm qua nếu không có anh Đình Nguyên giúp em, anh nói em phải làm thế nào đây?”
“Sao cơ?” Nháy mắt, đột nhiên Bá Duy lại nổi giận ngược với cậu, “Em ở với Đình Nguyên?”
“Dù đã là 3 giờ sáng anh ấy vẫn giúp em liên lạc với mọi người, đưa em đi tìm anh.”
“Em ở với Đình Nguyên cả đêm!? Phải rồi! Hôm qua cậu ta rời khỏi bữa tiệc sau em không lâu! Vậy ta--”
“Bá Duy, đó là trọng điểm sao?”
“Tại sao đó không phải là trọng điểm? Em với cậu ta ở bên nhau cả đêm kia mà? Sao cậu ta phải giúp em nhiều như thế! Em có thể nhờ cậu ta gọi điện thoại, sao lại đi cùng cậu ta?”
Kỳ An cau chặt mày, không hiểu vì điều gì mà Bá Duy lại nói những lời chẳng có lý lẽ như vậy nữa. Hoặc là anh ấy đang tức giận, bởi vì Đình Nguyên là bạn của anh mà lại đi giúp đỡ cậu.
“Bá Duy, em không muốn nói ra để anh trách mắng Đình Nguyên, là vì em không còn ai nhờ cậy nên mới tìm tới anh ấy, em biết anh say nên rất lo cho anh. Đình Nguyên cũng là bạn của em, nhưng em cảm thấy đêm qua mình đã ở bên cạnh anh ấy thì anh cũng nên được biết, bởi vì em tôn trọng anh, tôn trọng bạn trai của em. Nhưng anh thì không như vậy...”
“Em nói sao?”
“Anh không tôn trọng em, anh nói dối em.”
“Kỳ An, anh không phải--”
“Em gọi cho bạn của anh rồi, họ đều bảo anh và cô gái tên Chi Trà gì đó đi trước.”
“Không phải, bọn nó say rồi nên nói bậy!”
“Em thấy tên anh và Chi Trà đặt phòng khách sạn ở đối diện!”
Huỳnh Bá Duy run người, anh không còn thời gian suy xét tại sao thông tin đặt phòng bị lộ mà chỉ cảm thấy hoảng loạn khi cậu biết chuyện giữa anh và Chi Trà. Kỳ An nhìn gương mặt của anh, thấy sự sửng sốt trong ánh mắt đó, cậu biết mọi chuyện đều là thật rồi.
Không cần phải xác nhận thêm nữa.
Hóa ra là vậy, có chút hụt hẫng.
Cho đến cuối cùng anh vẫn muốn nói dối cậu, cho tới tận khi chính miệng cậu nói ra anh mới vỡ lẽ. Kỳ An không rõ cảm xúc trong lòng của mình là gì, cậu chỉ biết cậu cảm thấy cực kỳ thất vọng.
Hình ảnh của anh Bá Duy trong lòng cậu không phải như thế.
“Cô gái đưa đồ cho anh hôm trước, cũng là Chi Trà, phải không ạ?”
“Kỳ An, nghe anh nói, giữa anh và cô ta không có chuyện gì cả!”
Vừa rồi anh còn cố chấp muốn nói dối với em, làm sao mà em tin tưởng những lời bây giờ của anh đây? Với lại, một nam một nữ ở riêng trong phòng khách sạn, rốt cuộc là làm gì? Còn chưa nói trước đây khi chưa ở bên cạnh cậu, anh chỉ có hứng thú với con gái.
“Em đã nghĩ sau chuyện đó anh sẽ giữ khoảng cách với cô ấy.”
“Cục cưng, anh... anh xin lỗi, anh uống say quá rồi.”
“Anh cũng đã hứa với em rằng sẽ không uống rượu nữa, chuyện hôm qua là ngoài ý muốn, em không trách anh, nhưng sao anh lại nói dối em? Hôm đó em cũng ở buổi tiệc, anh có thể nói thật với em mà? Với lại, anh Trương Huy bảo khi đó anh vẫn rất tỉnh táo nói muốn đi ra ngoài, còn tự mình đi.”
Bá Duy hoảng hốt, nắm chặt lấy tay cậu, “Kỳ An, xin lỗi em, vì bọn họ ép anh nhiều quá, anh không từ chối được. Biết Chi Trà ở đó mà không tránh né, không biết giữ mình, là anh sai rồi Kỳ An.”
“Vậy sau này mỗi lần anh bị ép tới uống say và ngủ cùng với cô gái khác, em cũng phải--”
“Sẽ không có lần sau đâu Kỳ An! Anh hứa với em, anh cam đoan với em là sẽ không có lần sau!” Bá Duy hoảng loạn thật sự, hắn lúng túng nắm chặt lấy tay cậu hơn, sợ cậu bỏ đi, sợ cậu nói lời mà hắn không muốn nghe nhất.
Vũ Kỳ An nuốt khan, cả hai người chỉ mới ở bên nhau một tuần nhưng mọi thứ lại như thế này rồi. Cậu đã từng rất biết ơn hắn, đã từng vì hắn mà vui vẻ, cảm thấy may mắn khi một người như hắn lại đối xử tốt với cậu, vinh dự khi nhận được lời tỏ tình của hắn, cậu không nghĩ mọi chuyện sẽ đi tới mức này.
Cậu không ngờ mối tình đầu tiên của mình sẽ diễn ra theo một chiều hướng vô cùng tệ hại.
Kỳ An rụt tay về khỏi lòng bàn tay của Bá Duy, đứng dậy cầm lấy áo khoác của Đình Nguyên, cậu muốn đi trả áo và đi dạo một lát để thông thoáng đầu óc. Bá Duy lại nghĩ cậu định bỏ rơi hắn nên hoảng sợ giữ lấy cậu, đột ngột quỳ gối xuống.
“Kỳ An, đừng bỏ rơi anh, anh sai rồi anh sai rồi! Xin em, anh thiếu tỉnh táo nhất thời, anh và cô ta không có gì cả! Cái gì cũng không có! Sau này anh sẽ bỏ rượu, anh hứa sẽ bỏ rượu! Anh mặc kệ bọn họ, anh không uống rượu, không tiệc tùng nữa, không gặp Chi Trà nữa, anh sẽ chặn cô ta, không liên lạc qua lại nữa, được không em?”
Kỳ An chết lặng, cậu bảo hắn đứng dậy nhưng hắn không đứng, cậu đã cảm thấy quá mệt mỏi khi phải liên tục nghe giải thích mà bản thân cậu còn không biết có nên tin được hay không. Cậu nói mãi nhưng Bá Duy không nghe, Cao Cường vừa lúc trở về, thấy một màn này anh cũng hơi sửng sốt.
Kỳ An vất vả lắm mới tránh ra được, “Em đi trả đồ, em sẽ về sau, hôm qua em mượn áo của anh Đình Nguyên.”
“Sao cơ? Tại sao lại là tên đó? Tại sao em mặc áo của cậu ta!” Bá Duy hai giây trước còn đang sốt sắng nài nỉ, vừa nghe xong câu này lại như bị chọc giận một lần nữa mà đứng phắt dậy khiến Kỳ An sững sờ lùi ra sau.
Cao Cường lập tức đi vào giữ Bá Duy rồi bảo cậu đi đi, đợi cho Kỳ An rời khỏi, anh bực tức lên giọng mắng, “Lại xảy ra chuyện gì nữa vậy? Đêm qua cậu và Chi Trà đi đâu! Đừng nói là không nhớ, lúc đó cậu không say tới mức mất trí! Mẹ nó, Kỳ An gọi mà tôi không dám bắt máy một cuộc nào, tôi chỉ sợ làm tổn thương em ấy!”
“Tôi... lỡ hôn môi với Chi Trà.”
“Cái gì!?”
“Hôn ở hành lang, lúc tỉnh dậy mẹ nó chẳng hiểu tại sao lại ở khách sạn, nổi điên hôn thêm một lúc, rượu bia chết tiệt!”
Bá Duy nổi giận đạp vào thành giường, Cao Cường còn bất ngờ hơn cả hắn, anh giữ lấy Bá Duy, nghiến răng, “Cậu nghe thử những gì mà mình vừa nói xem, đó có phải là tiếng người không? Cậu có người yêu rồi mà không bỏ được thói trăng hoa đó! Vậy cậu lúc nào cũng khoe khoang mình yêu Kỳ An làm gì? Thằng khốn nạn!”
“Là bởi vì tôi say!”
“Cậu say và gây chuyện mấy lần rồi? Nếu mà yêu Kỳ An thì cậu đã biết giữ mình ngay từ hôm trước! Tôi đã bảo mà cậu không nghe!”
“Nhưng em ấy... có vẻ thân thiết với Đình Nguyên.” Bá Duy ngồi phịch xuống giường, gương mặt vừa lo sợ vừa mất mát, đầu ngón tay trắng bệt, “Em ấy dựa dẫm vào Đình Nguyên.”
“Cũng phải thôi, ngoài tôi ra em ấy cũng chỉ biết mỗi Đình Nguyên, muốn tìm cậu nếu không nhờ vả cậu ta thì còn nhờ ai được nữa? Càng nghĩ càng thấy tội lỗi, nếu không vì là bạn của tên chó chết như cậu thì tôi đã không giúp cậu.”
“Không phải, từ lâu rồi, hai người họ rất khác...” Bá Duy thều thào. “Đình Nguyên chỉ đối xử tốt với một mình em ấy.”
Đến áo khoác cũng đưa cho Kỳ An mặc, anh không thể nghĩ khác được, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Kỳ An hai tay cầm ô chạy đến khán đài che cho Đình Nguyên vào năm ấy.
Giữa cơn mưa nặng hạt, anh đang ôm bóng đứng ở gần đó nhưng cậu lại không thấy, cậu lo lắng cho Đình Nguyên, cả hai người họ kề vai nhau rời khỏi sân bóng đá.
Điều anh luôn lo sợ.
Mấy hôm nay thời tiết vào ban ngày nóng như đổ lửa, vừa rồi đi khỏi phòng Kỳ An quên không mặc áo khoác hay đội mũ, cậu chỉ ôm chặt áo của Đình Nguyên.
Kỳ An chậm rãi đi bộ, trời không có gió thổi, lại còn nắng gắt từ phía trên cao mà cậu thì không có tâm trạng để ý tới.
Đột nhiên trên đầu lại được đội một chiếc mũ, kích cỡ to khiến vành lưỡi trai sụp xuống che đi đôi mắt. Kỳ An ngửi thấy mùi hương quen thuộc, bỗng dưng cậu có hơi xúc động, cố gắng ngẩng đầu để tìm anh.
Khi thấy hình bóng của Đình Nguyên che đi ánh mắt trời xuất hiện trước mắt cậu, cảm giác chới với mông lung của cậu như đã có bến đỗ, cậu mím môi, đưa áo khoác sang cho anh.
“Cảm ơn anh ạ.”
“Ừ.” Thấy hai cánh tay trắng trẻo của cậu phơi ra bên ngoài nắng, anh không đành lòng lại khoác áo lên người của Kỳ An, “Tôi đang mặc áo khoác rồi, cầm vướng tay.”
“Vâng.”
Đình Nguyên còn định hỏi là cậu giải quyết mọi chuyện thế nào, nhưng trông thấy gương mặt sầu tư của cậu, anh biết không nên chọc vào thêm nữa. Anh chỉ cảm thấy đau lòng, đưa tay xoa xoa đầu cậu qua lớp mũ rồi kéo thấp vành lưỡi trai xuống.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
“Em không muốn khóc.” Kỳ An cười khổ, “Chỉ thấy hơi khó chịu một chút, mà trong lòng đang khó chịu thì sẽ muốn ăn ngọt.”
“Ừm.”
“Anh trai, bây giờ em vẫn chỉ có một mình, anh có thể đi uống trà sữa với em có được không? Em không biết phải đi đâu cả.”
Anh trai tốt, cuối cùng vẫn chỉ có thế.
Nhưng anh vẫn không ngăn được mình đồng ý với cậu.
Cả hai người ghé vào một quán trà sữa, bình thường vô cùng đông đúc, thu hút rất nhiều sinh viên đến đây, thế nhưng bây giờ sắp vào trưa nên quán vắng khách.
Hai người gọi hai ly trà sữa, ngồi ở một bàn cạnh điều hoà. Ngủ không đủ giấc nên Kỳ An rất mệt, thêm việc vừa rồi mới cãi nhau, cảm xúc khó chịu trong lòng cứ dồn ứ nặng nề.
Đình Nguyên không biết phải mở lời thế nào, nếu Kỳ An đã thế này thì có nghĩa những gì tối hôm qua anh và cậu thấy đều là sự thật. Thay vì an ủi cậu, thật lòng anh muốn tìm tên khốn Bá Duy đó để đấm cho cậu ta một trận liệt giường hơn.
Nhưng anh chẳng có tư cách làm như thế, chỉ sợ sau khi làm xong thì người đau lòng lại là Kỳ An. Mà nếu Kỳ An đau lòng, anh cũng sẽ không yên.
Chính anh bây giờ rất buồn bực, thế nhưng đôi mắt lại chỉ nhìn về đứa nhỏ đang buồn bã kia, dù cũng đang không dễ chịu gì nhưng vẫn muốn được lấy hết đi những phiền muộn của cậu.
Đình Nguyên cúi đầu khuấy nhẹ trà sữa, nhìn ra sân bóng ở phía bên kia đường của trường đại học, hắn chọn một chủ đề để thay đổi không khí, “Một lát nữa, tôi dạy bóng đá cho cậu nhé?”
Gương mặt của Kỳ An có chút tươi tỉnh, cậu mỉm cười gật đầu với anh. Nhưng cậu còn định nói thêm vài lời, bên cạnh hai người bỗng xuất hiện một cô gái. Vừa trông thấy cô ấy là ai, vẻ mặt của Kỳ An đã có hơi xấu xí đi, Đình Nguyên thì chau mày, không rõ người này là ai lắm.
“Anh Nguyên, em là Lâm Chi Trà khoa ngoại ngữ, lần trước em có đưa nước cho anh khi anh thi đấu, tuy anh không nhận, nhưng hôm đó mọi người đã sơ ý xô đẩy em vào lòng anh đấy ạ. Em chưa có dịp xin lỗi về chuyện đó, anh có nhớ không?”
“Không nhớ.” Vừa nghe tới tên của cô ta, lông mày của Đình Nguyên càng cau chặt hơn.
Cô đã nghe về chuyện Đình Nguyên vốn quái gở không thân thiết với bất kì ai, nhưng cả hai lần đều bị hắn đối xử lạnh nhạt, thân là tiểu thư lá ngọc cành vàng, đã vậy còn xinh đẹp nên cô cực kỳ xấu hổ.
Chi Trà gượng cười, mắng thầm Đình Nguyên, dù sao cũng chỉ là một tên giao báo có vẻ ngoài quá đẹp thôi mà? Kiêu ngạo để cho ai xem?
Cô xoay người đi, đối diện với Kỳ An ở phía bên này, “Kỳ An, cậu còn nhớ tôi chứ? Hôm trước tôi trả cho cậu thắt lưng và áo của anh Duy khi anh ấy ngủ lại ở chỗ tôi đấy.”
Khoé môi của Kỳ An giật giật, Đình Nguyên còn định lên tiếng thay cậu thì Chi Trà lại tiếp tục nói.
“Hôm nay tôi vất vả rời khỏi khách sạn thật sớm để cho cậu xem cái này.” Chi Trà vỗ vỗ vào túi giấy trên tay, “Món quà ngày mới dành cho cậu.”