Sau khi Cố Từ Vĩ rời đi, Nhu Nhiên không sao ngủ được. Truyện Cổ Đại
Cơ thể cô đã kêu gào muốn thiếp đi lắm rồi, thế nhưng những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu không cho phép cô làm điều đó.
Nhu Nhiên ngoan ngoãn, tính tình lại hiền lành, hay nhường nhịn như bây giờ cũng không phải trời sinh mà có.
Kể từ khi có nhận thức, em bé Nhu Nhiên luôn tự nhủ: mình phải thật ngoan.
Nếu không ngoan, mẹ sẽ ghét.
Nếu không ngoan, ba sẽ hung dữ.
Dù rằng hình như tất cả sự hằn học, mọi ánh mắt thù ghét và cả những lời nói như dao cứa vào tim của họ chẳng phải do cô bé.
Nhu Nhiên sáu tuổi, vừa đi học lớp một. Cô bé vừa ngoan ngoãn vừa học giỏi, trong lớp luôn là đứa trẻ thông minh nhất, lễ phép và tài năng nhất, lúc nào cũng nhận những lời khen có cánh lúc đi họp phụ huynh.
Tiếc là, cả năm bốn lần họp phụ huynh, hai lần đầu ba mẹ Nhu Nhiên không ai đến.
Khi cô giáo gọi điện nhắc nhở, cuối cùng cũng có sự cải thiện.
Giúp việc theo giờ đi họp phụ huynh cho bé.
Nhu Nhiên năm sáu tuổi, sau hai lần ngồi một mình, cuối cùng cô cũng có người ngồi cạnh lúc cô giáo tuyên dương mình.
Cô bé nhìn các bạn, đứa thì được mẹ xoa đầu cưng chiều vì được điểm cao, đứa thì bị véo tai vì quá nghịch ngợm.
Tất cả chúng nó điểm đều không cao bằng Nhu Nhiên.
Xem đi, cô giáo vẫn còn đang không tiếc lời khen Nhu Nhiên kia kìa.
Bác giúp việc ôm cô bé khóc như mưa, đau lòng vuốt mái tóc mềm mại.
Đứa trẻ giỏi giang hiểu chuyện thế này, sao ba mẹ chúng lại nỡ lòng nào đối xử với nó như thế chứ?
Nhu Nhiên càng lớn, ba cô càng ít về nhà.
Lên cấp hai, bạn bè trong lớp đều ngưỡng mộ cô, nói cô là công chúa nhỏ sống trong lâu đài. Họ đều bảo rằng Nhu Nhiên thật hạnh phúc, gia đình giàu có, hàng ngày có xe sang đón đưa đi học, đã thế lại còn xinh đẹp, học giỏi, được mọi người quý mến.
Nghe được những lời ấy, Nhu Nhiên chỉ cười chứ không nói gì.
Đúng là thế thật. Ba cô là Giám đốc Sở Kế hoạch và Đầu tư, mẹ từng là hoa khôi của cuộc thi sắc đẹp toàn khu vực.
Ba mẹ cô lấy nhau, trong mắt người đời là một đôi trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.
Người ta tưởng rằng họ có cuộc sống hôn nhân viên mãn, lại có một đứa con gái ngoan ngoãn, cuộc sống hạnh phúc êm ấm vô cùng.
Thế nhưng lúc ba đập xấp tiền vào mặt mẹ cô, họ không biết.
Ba cầm gạt tàn thuốc lá ném vào mẹ cô, họ không biết.
Mẹ cô uống rượu say bí tỉ, đập vỡ hết tất cả cửa kính trong nhà, họ không biết.
Còn đứa con như cô, ba không thèm quan tâm, mẹ cô lại sử dụng cô như một công cụ để được người ngoài tung hô, hoặc như một sợi dây kết nối cuối cùng về mặt huyết mạch với người chồng cả tháng ngủ ở bên ngoài. Điều này họ cũng không biết.
Lên cấp ba, Nhu Nhiên quen với việc ở nhà một mình lắm rồi. Có khi cả tháng cũng không ai ghé thăm ngôi nhà lạnh lẽo này lấy một lần.
Giống như họ không hề có đứa con gái là cô.
Nhu Nhiên cũng đã quen với việc luôn luôn là người đứng đầu, mang ánh hào quang để mẹ cô có thể khoe với đám bạn rằng bà ta nuôi dạy được một đứa con gái giỏi giang đến mức nào.
Cô quen với những lần học từ sáng đến tối mịt bỏ bữa. Cô thấy việc một cô gái nhỏ 16 tuổi luôn luôn đi ngủ lúc 2 rưỡi sáng chẳng là gì hết.
Nhu Nhiên quen với sự lạnh lẽo khắc nghiệt đó. Cô cũng đã rất lâu rất lâu rồi không rơi một giọt nước mắt nào vì hai bọn họ.
Thế nhưng sự việc hôm nay đã nằm ngoài sức chịu đựng của cô.
Cô có thể tha thứ cho việc bà ta say rượu, không kiềm chế được lực mà làm cô ngã chảy máu.
Cô khó có thể tha thứ được việc cô sốt đến mức phải nằm liệt giường mà bà ta vẫn kéo cô đi học.
Và không thể tha thứ được việc trên trán cô chảy máu, và người mà cô gọi là mẹ không thèm chớp mắt lấy một cái.
Nhu Nhiên nhắm mắt, nhớ lại vẻ mặt của chị gái lễ tân khi nhìn thấy vết thương của cô, so với khuôn mặt nửa say nửa tỉnh lạnh lùng của mẹ.
Không gì đau đớn hơn cảm giác lúc đó.
Là người thân, nhưng thua cả người dưng.
Sức khoẻ hay thậm chí cả mạng sống của cô chẳng là cái thá gì, thứ bà ta quan tâm chỉ là chính bản thân mình, cái hào quang mục ruỗng giả dối đầy thối nát mà bà ta vẽ nên.
Nhu Nhiên không tiếng động gạt đi nước mắt, mở bình nước trên tủ đầu giường, uống một ngụm lớn.
Cô không ngủ được, trằn trọc lăn qua lăn lại một hồi rồi quyết định ngồi dậy, mở cửa phòng.
Phòng Nhu Nhiên ở đối diện với phòng của Cố Từ Vĩ. Cậu chỉ khép hờ cánh cửa nên khi cô vừa đi ra, cậu đã nhận ra động tĩnh.
Nhu Nhiên muốn làm phiền Cố Từ Vĩ một lát, thế nhưng không hiểu sao lại có chút ngại ngùng. Thực chất bọn họ mới gặp nhau mấy lần, thế nhưng hai lần cô đổ bệnh liên tiếp, một cách vô tình, Cố Từ Vĩ đều có mặt.
Chăm sóc cô, an ủi cô.
Nhu Nhiên còn đang đắn đo đứng ở cửa thì Cố Từ Vĩ đã đi ra ngoài. Cậu dường như thừa biết rằng cô gái nhỏ sẽ ngượng ngùng, vậy nên cậu là người chủ động.
Cố Từ Vĩ mặc đồ ở nhà màu xanh, trông vừa thoải mái lại vừa gần gũi. Hình như cậu mới tắm xong, mái tóc đen chưa khô hẳn, khăn lau đầu bằng bông mềm mại còn đang vắt trên vai. Thiếu niên để lộ ra vầng trán cao, vài sợi tóc ướt dính vào khuôn mặt, mấy giọt nước tinh khiết theo sườn mặt tinh tế nhỏ xuống sàn.
Có hơi quyến rũ.
Chàng trai quyến rũ còn đang lười biếng dựa vào cửa, đôi mắt đào hoa nhìn cô chăm chú, thản nhiên hỏi:
"Không ngủ được hửm? Cậu cần gì?"
Nhu Nhiên nhìn mái tóc ướt của thiếu niên, không trả lời cậu mà lại hỏi ngược:
"Cậu chưa sấy tóc à?"
Cố Từ Vĩ hơi sửng sốt nhưng vẫn "Ừ" một tiếng.
"Khuya rồi đấy, cậu sấy tóc cho khô hẳn đi không đau đầu."
Cố Từ Vĩ do dự một chút rồi đáp:
"Bình thường tôi không dùng máy sấy bao giờ."
Nhu Nhiên tiếc nuối "À" một tiếng.
Cũng đúng nhỉ, con trai rất ít khi sấy tóc.
Cô còn định chủ động sấy khô tóc cho Cố Từ Vĩ đấy.
Mái tóc anh trông vừa bóng vừa mượt, lại còn toàn tóc tơ, nếu sờ sờ một tí thì giải toả căng thẳng phải biết.
Cố Từ Vĩ mở rộng cửa, bình tĩnh hỏi Nhu Nhiên:
"Cậu không ngủ được, vậy có muốn vào ngồi một lát không?"
Thế là Nhu Nhiên theo cậu vào phòng.
Phòng ngủ của Cố Từ Vĩ có hai gian, một gian là thư viện với giá sách sát tường cực lớn, gian còn lại là giường ngủ với nhà tắm.
Cố Từ Vĩ còn đang làm bài tập, bút mực nước trên bàn còn quên chưa đóng nắp.
Nhu Nhiên chọn chỗ ngồi ở ghế lười phía dưới. Cô đã nhỏ bé lại còn ngồi thấp, thành ra phải ngửa đầu mới nhìn thấy được cậu.
"Cậu cứ làm bài đi, tớ không làm phiền cậu đâu."
Cố Từ Vĩ gạch vài cái vào đề, viết hai ba dòng lời giải tóm tắt xong mới nói:
"Không sao. Tôi sắp xong rồi."
Nhu Nhiên ngồi chưa đến hai giây đã bị tủ sách lớn trên tường thu hút. Bản năng của chuyên Văn cùng tình yêu đối với tri thức của một học sinh ngoan trỗi dậy, làm cô tò mò đứng xem qua một lượt.
Nhu Nhiên lấy cuốn "Nghìn lẻ một đêm" bằng tiếng Anh trên giá sách, ôm vào lòng.
Nhu Nhiên thích truyện cổ tích, đến giờ vẫn thích vô cùng.
Dù luôn kết thúc viên mãn, thì mộng ảo được tạo ra bằng những chi tiết kỳ ảo, hư cầu ấy chung quy lại luôn là ước mơ, khát vọng của con người.
Vì vậy nên truyện cổ tích vẫn luôn đẹp trong trẻo theo một cách riêng.
Cô cũng muốn giống như công chúa trong truyện cổ tích, tìm ra kết cục đại viên mãn, happy ending cho chính mình.
Giống như hiện tại, cô nằm thả lỏng trên ghế lười, mơ màng chìm vào giấc ngủ, bên tai vẫn là giọng đọc nam tính dễ nghe của Cố Từ Vĩ.
Cậu đọc truyện cổ tích cho Nhu Nhiên nghe, giọng Anh - Anh đặc trưng rất rõ. Sự thanh khống của Nhu Nhiên khiến cô muốn tan chảy trong thanh âm dịu dàng của cậu.