Chúng ta hoặc ít hoặc nhiều sẽ mang theo nhân tố chủ quan
Khi xét vấn đề ở góc độ của một người khác
Tất cả đều có thể hiểu được
Ai cũng có lý do của mình
Cho dù không thể khiến người khác đồng tình.
—Tô Tử Quân.
————————-
Sức khỏe của Lộ Tu Viễn hồi phục rất nhanh, Tô Tử Quân cũng thầm thấy vui, cuối cùng không cần phải ở bên anh ta như bảo mẫu nữa rồi. Hẳn là lần cuối cùng xuất hiện trong căn hộ của anh ta rồi, Tô Tử Quân cười. Nhớ tới lời Khả Lạp nói, vì thế cô quyết định đích thân xuống bếp vào hôm cuối cùng.
Phòng bếp của Lộ Tu Viễn quả thực được bài trí xa hoa, Tô Tử Quân nghi ngờ sâu sắc rằng anh ta chưa từng dùng phòng bếp bao giờ. Tất cả đều là bộ đồ dùng nhà bếp sang trọng của Đức, đúng là xa xỉ.
Tô Tử Quân thích nấu cháo, chỉ bởi vì đây là cách đơn giản nhất.
Lộ Tu Viễn đứng trên ban công nhận liên tiếp tận mấy cuộc gọi, ngắt máy, vào phòng khách, liền nghe thấy có âm thanh trong bếp.
Ban đầu khi mua căn hộ này, anh ta chỉ cảm thấy tiện, và còn an toàn, thêm nữa là vị trí địa lý thỏa mãn nhu cầu của anh ta, dù rằng giá cả hơi đắt đỏ. Phía người bán luôn nhấn mạnh nó được trang hoàng toàn bằng những vật phẩm tốt nhất, dù là một miếng gạch lát nền cũng được vận chuyển bằng đường hàng không. Anh ta không bận tâm những điều này, chẳng qua chỉ là bài trí mà thôi, liên đới là nhà bếp cũng bài trí như thế, mà thực ra cũng chẳng được coi là bài trí, ít nhất thì bài trí còn có người tới tham quan, nhưng nơi này lại chẳng có ai.
Anh ta dựa vào cửa phòng bếp, cơ thể hơi nghiêng, nhìn động tác tay cô.
Tô Tử Quân xắt dưa chuột thành từng miếng, cách xắt của cô chẳng đẹp mấy, dưa chuột xắt ra miếng to miếng nhỏ. Nhưng nét mặt cô rất chăm chú, như đã đắm chìm vào đó, tiến vào một thế giới khác chẳng ai biết.
Bỗng chốc, anh ta như đã quay trở về mùa hè năm ấy.
Hạ Xuyên ở trong bếp nấu cháo tùy ý, vì chẳng có nguyên liệu gì, còn anh ta thì là con nhà giàu một trăm phần trăm, tuyệt đối không vào bếp. Hạ Xuyên ngẫm nghĩ, xắt dưa chuột thành miếng. Động tác của cô gọn gàng dứt khoát, nhưng không rõ tại sao, Lộ Tu Viễn lại cảm thấy lòng mình khó chịu. Chỉ bởi vì phía sau sự gọn gàng dứt khoát của cô là việc cô đã chịu không ít cực khổ, dù rằng Hạ Xuyên chưa bao giờ than vãn trước mặt anh ta.
Hạ Xuyên đổ chút giấm vào dưa chuột, sau đó trộn đều.
Mùi giấm tỏa ra khắp phòng, có vẻ cô đã thấy anh ta, cười với anh ta. “Đây là dưa chuột muối, dùng cách muối Sơn Tây chính tông, hương vị ngon lắm.”
Anh ta vốn không thích ăn chua, nhưng vào khoảnh khắc ấy lại yêu thứ hương vị này.
Song bây giờ, Tô Tử Quân lại làm chuyện giống vậy.
Điều khác biệt là, cô là Tô Tử Quân, cô không phải Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên làm việc trước giờ đều mạnh mẽ vang dội, nhưng Tô Tử Quân lại chậm rãi và trầm ổn.
Khuôn mặt Hạ Xuyên luôn viết đầy vẻ không để tâm, nhưng khuôn mặt Tô Tử Quân luôn là vẻ thản nhiên.
Hạ Xuyên giống như một đóa mạn đà la, xinh đẹp vô ngần, có sức hút trí mạng. Còn Tô Tử Quân thì giống như u lan trong khe núi, nhẹ nhàng nhàn nhạt, song lại khiến người ta nhớ mãi mùi hương.
Họ khác nhau, thậm chí không tìm được điểm chung nào, nhưng tại sao, vì Tô Tử Quân, dường như số lần anh ta nhớ về Hạ Xuyên đã trở nên nhiều hơn rồi. Đây không phải một hiện tượng tốt.
Động tác của Tô Tử Quân rất tao nhã, cô đổ giấm vào đĩa đầy dưa chuột, không khuấy lên, dưa chuột được cô bày thành hình hoa, rất đẹp mắt.
Lộ Tu Viễn nheo mắt, nếu là Hạ Xuyên, cô sẽ chỉ cầm thìa trộn chúng lên chứ chẳng quan tâm đến cái gọi là mỹ quan. Cô tùy hứng, tính cách như vẻ đẹp thuần khiết trong tự nhiên, thẳng thắn mà chân thành.
Nhưng Tô Tử Quân lại khác, anh ta gần như dám khẳng định, khi dáng vẻ những món ăn không được như ý, cô thà đói cũng sẽ không lựa chọn ăn nó.
Thấy ánh mắt nghiền ngẫm của anh ta, Tô Tử Quân khựng lại. “Để ý chuyện tôi dùng phòng bếp của anh à?”
“Cô không chê đã tốt lắm rồi.” Anh ta nhàn nhã nói, đi ra khỏi phòng bếp, lại quay về phòng khách.
Tô Tử Quân múc cháo ra, bưng đến trước mặt anh ta. “Nếm xem hương vị thế nào?”
Anh ta quan sát khuôn mặt chờ mong của cô với vẻ thắc mắc, thổi nhẹ, rồi khẽ nhấp một miếng. Thực ra, cháo cũng không khác gì hương vị này nhỉ.
“Thế nào?” Thấy anh ta im lặng hồi lâu, Tô Tử Quân liền giục.
“Thế nào gì?”
“Cháo đấy.”
“Thì thế thôi.”
Tô Tử Quân thở hồng hộc, hối hận muốn chết, đại phát từ bi nấu cháo cái gì chứ.
Có điều Lộ Tu Viễn vẫn ăn sạch sẽ cháo, chuyện đó mới khiến sắc mặt Tô Tử Quân tốt hơn một chút. Cả buổi chiều hôm ấy, hai người ở cạnh nhau, trò chuyện trời Nam biển Bắc câu được câu không.
Thời gian trôi qua rất nhanh, gần như trong chớp mắt đã đến hoàng hôn.
Lộ Tu Viễn đứng dậy, kéo Tô Tử Quân. “Nếu đã không có việc gì làm thì ra ngoài đi dạo nhé.”
Rõ ràng cô không tin anh ta lại có tâm trạng tốt như thế, nhìn anh ta với ánh mắt ngờ vực.
“Để bày tỏ lòng cảm ơn vì cô đã nấu cháo cho tôi và chăm sóc tôi lâu như thế, tôi quyết định tặng cô một bộ quần áo.”
“Ý của anh là muốn cùng tôi đến trung tâm thương mại?”
Khóe miệng anh ta nhếch lên. “Sao, vui hỏng người rồi à.”
Tô Tử Quân lắc đầu. “Đúng, vui.” Cô khựng lại. “Thì hỏng người rồi.”
Anh ta cười ha hả.
Thực ra, thứ cảm giác này rất vi diệu, cô chẳng hiểu người này là bao, nhưng tin tưởng bằng trực giác rằng anh ta sẽ là một người tốt. Còn về niềm tin kiên định này, cô cũng không nói ra được nguyên do. Chỉ biết anh ta chắc chắn sẽ là một người mà người không phạm ta thì ta cũng không phạm người.
Điều khiến cô lăn tăn nhất là, anh ta là người khác phái đầu tiên cùng cô đi mua quần áo. Thật sự không biết nên nói là cô bi ai hay là gì nữa.
Ngày trước Triệu Tử Hoa không muốn cùng cô đi mua những thứ này, cho rằng trung tâm thương mại là nơi đàn ông không đặt chân đến. Còn sau khi kết hôn, lần nào cô cũng tự đi hoặc gọi Lý Giai Tinh cùng đến trung tâm thương mại, Tô Diệc Mân chưa từng ý thức được vấn đề này, còn cô đương nhiên cũng sẽ không chủ động nói.
Sau khi đi mấy vòng, Lộ Tu Viễn liền phát hiện, Tô Tử Quân là một người cực kì kén chọn. Trái không ưng, phải không hài lòng, khiến người ta hơi điên cuồng. Chuyện này khác với thứ cảm giác mà cô mang lại cho người ta. Anh ta vốn tưởng cô sẽ là người đánh nhanh thắng nhanh, còn sự thực lại tương phản.
Người như vậy nhìn ngoan ngoãn dịu dàng, thực chất lại có sự kiên trì của bản thân, đồng thời cũng có quan điểm riêng, sẽ không dễ dàng thuận theo người khác.
Đi dạo đi đi dạo lại, cuối cùng cô đã ưng một bộ đồ. Lộ Tu Viễn tiến lên. “Cá nhân tôi đề nghị, hay là chọn thêm một bộ lễ phục nữa thì tốt hơn.”
Tô Tử Quân liền biết, Lộ Tu Viễn ở đây, sao có thể vô duyên vô cớ cùng cô ra ngoài. Có điều cũng chỉ là bảo cô tham dự tiệc cùng anh ta. Sau khi biết sự thực này, cô thở phào một hơi. Con người ta không sợ làm việc phải trả một cái giá nào đó, chỉ sợ có người vô duyên vô cớ đối tốt với bạn, một khi đã có lý do thì sẽ bình tĩnh đón nhận.
Thế giới này quả nhiên rất nhỏ.
Bữa tiệc là tiệc sinh nhật Lạc Tử Thịnh tổ chức cho Thẩm Thiển Y. Lộ Tu Viễn là một trong số những khách được mời.
Tô Tử Quân đi dự tiệc với thân phận bạn đồng hành của Lộ Tu Viễn, chỉ cần đứng sau Lộ Tu Viễn, nhìn anh ta đi giao lưu là được.
Thẩm Thiển Y thấy Tô Tử Quân đi dự tiệc cùng Lộ Tu Viễn thì khuôn mặt hiện lên tia kinh ngạc, song không thể hiện gì ra.
Bữa tiệc rất huyên náo, gần như tất cả những người có địa vị đều xuất hiện, có thể tưởng tượng sự phát triển của Lạc Tử Thịnh mấy năm gần đây mạnh mẽ cỡ nào.
Lộ Tu Viễn không cố ý đi giao lưu với Lạc Tử Thịnh, chuyện này khiến Tô Tử Quân hơi tò mò. Trong suy nghĩ của cô, anh ta nên đi thuyết phục Lạc Tử Thịnh hợp tác mới phải. Nhưng Lộ Tu Viễn lại tỏ ra thờ ơ.
Tô Tử Quân cảm thấy mình càng lúc càng không thể hiểu được tâm tư của Lộ Tu Viễn nữa.
Lạc Tử Thịnh khoác tay Thẩm Thiển Y, họ cùng đi lên bục trong tiếng chúc phúc của mọi người.
Lạc Tử Thịnh có vẻ đang thổ lộ với cô vợ xinh đẹp của anh ta.
Tô Tử Quân thở dài, đối với cô, cảnh tượng này ngoại trừ một chút không được tự nhiên thì là cảm thấy nhẹ nhõm.
Bây giờ, Hạ Tư Linh đã tìm được một người khác, chí ít có thể bắt đầu lại cuộc sống rồi.
Còn hai người họ, dù thế nào, tốt hay xấu, đều đã không còn liên quan đến chị ấy nữa.
Còn Tô Tử Quân cô, trở thành một người ngoài cuộc, việc gì phải tự chuốc lấy phiền?
Hạnh phúc hay bất hạnh, đều chẳng liên quan đến cô.