Tin tức Tô Diệc Mân công khai thân phận là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Diệc bỗng chốc sôi sục thương trường. Vốn dĩ công ty nhanh chóng phát triển ở thành phố Thâm Hạ này đã tạo ra nỗi sợ cho không ít người, bởi công ty phát triển nhanh chóng mặt, hơn nữa còn thích thôn tính các công ty con khác, bỗng chốc rất nhiều công ty ở thành phố Thâm Hạ đều lo lắng về tình trạng của mình. Thậm chí giới truyền thông cũng bùng nổ, đoán hẳn là một công ty do ai đó ở nước ngoài lập nên để đả kích công ty trong nước.
Bởi thế, khi Tô Diệc Mân công khai tin tức này, không ít người đều kinh ngạc.
Khoảng thời gian trước, chủ đề nóng nhất trong giới thương trường cũng do tập đoàn Thiên Diệc khơi lên. Tập đoàn Thiên Diệc lấy tài sản tư mua lại Lâm Thủy Sơn Trang. Vào lúc này, không ít người đều không dám có ý định gì với Lâm Thủy Sơn Trang. Mấu chốt nhất là bây giờ Lâm Thủy Sơn Trang là một củ khoai bỏng tay, không ai dám động vào. Vì thế tập đoàn Thiên Diệc ép giá hết mức, Thiên Khải hết cách, vẫn phải bán đi.
Sau khi tiếp nhận Lâm Thủy Sơn Trang, tập đoàn Thiên Diệc lập tức mời chuyên gia có thẩm quyền nhất trong nước đến khảo sát, tiến hành một loạt kiểm tra từ trong ra ngoài. Kết quả kiểm tra khiến người ta kinh ngạc, dù là chất lượng hay nguyên liệu của Lâm Thủy Sơn Trang đều đạt tiêu chuẩn tiên tiến nhất trong nước. Vừa công bố kết quả, mọi người bỗng hiểu ra, tất cả đều là một cái bẫy Tô Diệc Mân đã giăng ra từ trước.
Dùng vốn của Thiên Khải mua nguyên vật liệu quý giá nhất, vét tiền vốn của Thiên Khải, khiến Thiên Khải rơi vào khó khăn. Cuối cùng, làm Lâm Thủy Sơn Trang xuất hiện vấn đề, Thiên Khải vốn có khó khăn tài chính chắc chắn sẽ không dám tiếp tục rót vốn, chỉ có thể tìm người mua, nhưng người bình thường ai dám tiếp nhận dự án lớn như thế. Vì thế để Thiên Diệc xuất hiện, thu mua Lâm Thủy Sơn Trang. Những mưu kế liên tiếp khiến mấy tay lão luyện đã phấn đấu bao nhiêu năm trên thương trường cũng phải thầm khâm phục.
Lúc này, mối quan hệ giữa nhà họ Tô và nhà họ Ôn cũng được lôi ra, không biết Ôn Như Kiều đã dùng cách gì mà vào được Viễn Thần. Ôn Như Kiều vào Viễn Thần, Tô Diệc Mân không tranh luận gì, thậm chí chủ động đề nghị từ chức, mượn cớ là để quản lý Thiên Diệc. Tô Diệc Mân vừa đi, đã dẫn theo rất nhiều quản lý cấp cao của Viễn Thần.
Dự án quan trọng nhất của Viễn Thần là dự án Thanh Hà, đợi khi Ôn Như Kiều muốn dùng Thanh Hà để thoát khỏi nguy cơ tài chính mới phát hiện, từ đầu chí cuối Thanh Hà nằm dưới trướng Thiên Diệc. Xem ra Tô Diệc Mân đã tốn đủ công sức.
Ôn Như Kiều kiểm tra tình hình tài chính công ty, phát hiện rất nhiều số liệu đều bất thường. Vì thế bà ta mời chuyên gia đến kiểm tra, quả nhiên đúng như Ôn Như Kiều dự liệu, trong đó có rất nhiều vấn đề. Mấy năm gần đây, tiền của Viễn Thần đã được chuyển đi số lượng lớn. Hành vi này rõ ràng vi phạm pháp luật.
Vì thế Ôn Như Kiều liên hợp với nhiều nhân vật cốt cán cũ trong công ty kiện Tô Diệc Mân ra tòa vì tội danh biển thủ, có vẻ nhà họ Ôn và nhà họ Tô đã chính thức bắt đầu đấu nhau.
Tô Tử Quân không quan tâm đến những tin tức đó, gần như là bản năng, cô tin anh nhất định sẽ xử lý ổn thỏa những chuyện này. Người thông minh như thế sao lại không để lại đường lui cho mình chứ?
Chỉ là, ngay bản thân cô cũng không biết nên xử lý thế nào.
Nhiều chuyện khó bề tưởng tượng như thế bỗng chốc xuất hiện trong cuộc đời cô. Thật nực cười, thật sự rất nực cười.
Hôm ấy, cuối cùng thành phố Thâm Hạ cũng đón một trận tuyết đầu mùa. Tuyết không lớn, màu trắng nhỏ như những sợi lông nhẹ bay xuống đất, còn chưa thấy hình dáng đã hóa thành nước. Chỉ là, vẫn lạnh như trước. Mấy cây phong ngoài cửa sổ cũng dần khoác lên bộ trang phục mùa đông trắng tinh, không nhiều, vẫn có thể nhìn ra hình dạng của màu trắng.
Cũng vào lúc này, hai tay Tô Tử Quân ôm một ly cà phê. Có vẻ chỉ có làm vậy, nhiệt độ của cà phê mới có thể truyền tới cõi lòng mình. Dù rằng trước giờ cô đều không uống.
Tưởng Chí Nam ngồi đối diện cô, ánh mắt ông hơi mệt mỏi và uể oải. Ông nhìn cô kĩ càng, dường như nhìn thế nào cũng không đủ. Cuối cùng, ông mới nói: “Mắt giống mẹ con, còn mũi thì khá giống bố.”
Cơ thể Tô Tử Quân chấn động, cà phê trong tay sóng sánh ra mấy giọt chất lỏng.
Xưng hô vốn nên thân mật như thế, lúc này lại trở nên xa lạ vô cùng. Thậm chí tâm trí cô còn không khớp lại được. Mẹ, bố. Danh từ quá đỗi xa lạ.
Nhận ra sự căng thẳng của cô, ông khẽ thở dài. “Con à, thiệt thòi cho con rồi.”
Cổ họng Tô Tử Quân khô khốc, bàn tay lại run rẩy, nhưng vẫn không biết nên nói chuyện thế nào.
“Bao nhiêu năm nay không làm trọn trách nhiệm làm cha, là lỗi của bố khiến con tổn thương. Bố chưa từng nghĩ, con là…” Ông dừng lại, cân nhắc một lúc rồi nói tiếp. “Nếu biết đến sự tồn tại của con, bố nhất định sẽ bảo vệ, yêu thương con gấp đôi, không để con chịu một chút xíu tổn thương nào.”
Tô Tử Quân cắn môi, nhìn Tưởng Chí Nam trước mặt. Tim cô ngạt thở, dường như có thứ gì đó đang nghẹn lại, cô nhìn một lúc lâu rồi mới nói một cách khó khăn: “Bố là bố của con?”
Tưởng Chí Nam chấn động, mở to mắt nhìn Tô Tử Quân, sau đó nở một nụ cười. “Phải, bố là bố của con, bố là bố của con…”
Cả người Tô Tử Quân run rẩy.
Cô từng thầm hỏi mình một vấn đề vô số lần, nếu có một ngày thấy bố mẹ ruột của mình cô sẽ dùng thái độ thế nào. Nhưng lúc này, cô chờ mong, đồng thời lại hơi châm chọc.
Đây là bố cô, là người thân có mối quan hệ máu mủ với cô.
Cô thở hổn hển. “Không cần làm giám định sao?”
Lý trí đã chiến thắng tất cả. Lời nói từ tốn của cô khiến Tưởng Chí Nam sốc. “Con là con gái bố.”
Tô Tử Quân nhắm mắt lại. “Nhưng vậy thì sao?”
“Nếu con là con gái bố, vậy thì nên sống cùng bố mẹ, nên trở thành người thừa kế duy nhất của Tưởng Thị, nên được mọi người công nhận…”
Tô Tử Quân bỗng cười. “Xin lỗi, bây giờ con vẫn chưa thể thích ứng được.”
Chưa thể thích ứng được với tình thân tự dưng mọc thêm ra này.
Dù rằng, nó vốn nên nối liền với cơ thể.
Tưởng Chí Nam bỗng không biết nên nói gì, chỉ nhìn cô.
Tô Tử Quân cũng không nói một lời.
Rời khỏi quán cà phê, Tưởng Chí Nam khăng khăng muốn đưa cô về, Tô Tử Quân không từ chối được, chỉ đành ngồi trên xe ông. Ngoài cửa có thêm sắc trắng tinh, cảm giác lạnh lẽo cũng xộc đến. Đây chính là cái gọi là mùa đông, mùa của lạnh lẽo.
Tưởng Chí Nam bặm môi, vậy mà Tô Diệc Mân nói được làm được, thật sự chia một nửa thu nhập từ Lâm Thủy Sơn Trang cho Tưởng Thị. Tô Diệc Mân thật sự là một nhân tài hiếm thấy, hơn nữa, có thể chịu ly hôn sau khi biết thân phận của Tô Tử Quân, ắt hẳn cũng được coi là yêu sâu sắc rồi nhỉ.
Ông nhìn Tô Tử Quân rồi chậm rãi nói: “Tử Quân, tình hình Diệc Mân bây giờ thế nào?”
Tô Tử Quân nhíu mày. “Con và anh ấy đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”
Tưởng Chí Nam khẽ lắc đầu. “Đó chỉ là hiện tại thôi. Sau này thì sao!”
Tô Tử Quân thầm hiểu. “Chuyện sau này ai biết được, ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”
Có thể là đường cùng, có thể là đến chết không qua lại.
Chí ít, cô không thấy tương lai của cô sẽ có anh xuất hiện.
Tưởng Chí Nam không nói thêm gì nữa, con cái có phúc của con cái, ông không muốn can thiệp quá nhiều. Hơn nữa, bây giờ ông cũng không có quyền can thiệp. Chỉ có thể đợi Tô Tử Quân từng chút cởi bỏ nút thắt trong lòng.