Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 27: Cho mình một cơ hội



Trên thế giới này có hai nhân vật kinh điển.

Bướm đêm và ốc sên.

Làm một chú ốc sên cõng chiếc vỏ nặng nề, vậy thì không cần lo lắng sẽ bị tổn thương.

Làm một chú bướm đêm dũng cảm lao vào lửa, xông một mạch về phía trước khi theo đuổi mục tiêu.

Tôi đã làm một chú ốc sên, trốn trong chiếc vỏ của mình.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy nỗi buồn của Hạ Tư Linh, và chị ấy bị một chú bướm đêm đánh bại.

Phải chăng trở thành một chú bướm đêm cũng sẽ rất tốt, ít nhất cũng có được cơ hội hạnh phúc?

Có thể thử chăng?

—Tô Tử Quân.

————————-

Tô Diệc Mân nằm trên sofa, sắc trời đã hơi mờ tối, nhưng Tô Tử Quân vẫn chưa về. Một cuối tuần hiếm có, thế mà lại bị hủy hoại như vậy, khiến anh chẳng có suy nghĩ gì nữa. Có điều cũng lanh lẹ thật, cô ra ngoài chẳng được một lúc đã thật sự có người đưa cơm tới. Cơm canh rất ngon miệng, nhưng anh cảm thấy mình chẳng có khẩu vị gì, ăn mấy miếng cho qua bữa. Buổi chiều, anh chơi game một lúc, sau đó tiếp tục đi ngủ, giờ vừa mới tỉnh lại, cảm thấy thực sự quá chán.

Bấy giờ, anh mới phát hiện cuộc sống của mình thật sự đơn điệu, một khi công ty không có chuyện gì thì anh cũng trở nên nhàn rỗi.

Cho nên, khi di động vang lên, anh gần như lập tức nghe máy.

Lúc lái xe, anh còn đang nghĩ, thực ra số lần Tô Tử Quân gọi điện cho anh vỏn vẹn đếm trên đầu ngón tay. Cho nên, khi cô đang nói, anh đã về phòng ngủ lấy quần áo ra thay rồi.

Dừng xe lại, Tô Tử Quân đang đỡ Hạ Tư Linh, sắc mặt cô trắng bệch. Còn chưa tới gần, anh đã ngửi thấy mùi rượu sực nức. Anh lặng lẽ nhíu mày.

“Tình hình của cô ấy có vẻ không ổn.” Tô Diệc Mân nhìn Hạ Tư Linh, sau đó bế cô ấy lên xe.

Tô Tử Quân lên xe từ bên kia, vẫn ôm Hạ Tư Linh, giọng cô cuống cuồng: “Liệu chị ấy có chuyện gì không?”

Tô Diệc Mân nhìn cô từ gương chiếu hậu, yên lặng tăng tốc.

Đến bệnh viện, Tô Diệc Mân bế Hạ Tư Linh tới phòng cấp cứu, Tô Tử Quân đi theo sau. Nhóm bác sĩ phán đoán sơ bộ rồi muốn làm phẫu thuật ngay lập tức.

Khi nghe thấy mấy chữ “xuất huyết dạ dày”, sắc mặt cô càng tái nhợt, cơ thể cũng run rẩy.

Tô Diệc Mân quắc mắt trừng cô, ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra giọng mình vô cùng cứng nhắc. “Rốt cuộc hai bọn em đã uống bao nhiêu?”

Tô Tử Quân yên lặng cúi đầu, cô chỉ nhớ Hạ Tư Linh kéo cô cùng uống rượu, nói uống rượu xong sẽ quên, quên tất cả rồi bắt đầu lại, quên tên đàn ông thối tha kia. Quên tất cả những điều tốt đẹp, quên những lời hẹn thề, quên quá trình ở bên nhau ấy. Cô tưởng Hạ Tư Linh chỉ cần giải tỏa là được. Cho nên cô cũng uống rượu cùng cô ấy. Khi cô uống, Hạ Tư Linh còn tới đoạt rượu. Cô vốn dĩ chưa từng nghĩ sẽ có hậu quả nghiêm trọng đến vậy. Uống rượu cũng sẽ có thể xuất huyết dạ dày, lần đầu tiên cô nghe thấy vậy. Cũng không biết là khái niệm gì, chỉ biết hẳn là rất nghiêm trọng.

Cô ngẩng đầu, nhìn Tô Diệc Mân thì hoảng sợ vì ánh mắt của anh. Sau đó, cô vội cúi đầu. “Em không cố ý mà.”

Dáng vẻ cô hơi ấm ức, cau mặt lại, yếu ớt hiếm thấy.

Tô Diệc Mân thở dài. “Có cần báo cho bố mẹ cô ấy biết không?”

Tô Tử Quân lắc đầu. “Chắc chắn chị ấy không muốn để họ trông thấy chị ấy như vậy.”

Tô Diệc Mân hừ lạnh. “Dám làm thì phải dám chịu.”

Tô Tử Quân hít ngược vào một hơi, sau đó nhìn Tô Diệc Mân, im lặng.

Hai người đi lại ngoài phòng phẫu thuật, cụ thể đợi bao lâu cũng không biết, có lẽ vì quá lo lắng nên Tô Tử Quân cảm thấy thời gian đó là quãng thời gian cô khó vượt qua nhất. Chỉ nhìn ba chữ “đang phẫu thuật”, cô đã cảm thấy cơ thể mình cứng đờ.

Tô Diệc Mân đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán cô. “Vào nhà vệ sinh xử lý đi.”

Bấy giờ, cô mới lại đặt sự chú ý vào Tô Diệc Mân, sau đó cứ thế ngã vào lòng anh mà òa khóc. Thứ cảm giác bị vứt bỏ đó cứ lởn vởn mãi trong đầu cô. Khi ấy, cô đợi ở cánh đồng hoa cải, một mực đợi, chỉ vì anh đã nói, anh sẽ quay lại, anh bảo cô đợi anh. Cho đến khi sắc trời tối dần, cô cũng bắt đầu sốt ruột. Mỗi lần gió thổi cỏ lay, cô đều đứng dậy nhìn ngó, cô tin rồi anh sẽ đến. Mãi tới khi cô đứng đã mệt, khi cô sắp ngồi xuống, vậy mà có một con rắn nằm ườn trước cô nửa mét, con rắn đó tiến gần cô từng chút một. Cô cảm thấy mình đã sắp ngừng thở, cảm thấy trời đất mịt mờ, tâm trí cô vẫn một mực lóe lên suy nghĩ anh sẽ đến, anh sẽ đến. Nhưng anh không đến, cô chôn chân tại chỗ mà sợ hãi. Sau đó, con rắn kia trượt qua chân cô. Cô đứng yên đó nửa tiếng đồng hồ, không dám nhúc nhích, không dám lên tiếng.

Khi chập choạng tối, khắp trời đất đều vây phủ sắc đêm, cuối cùng cô òa khóc. Cô gọi “Anh ơi, anh ơi…”, nhưng từ đầu chí cuối người đó không đến, không xuất hiện.

Cuối cùng cô biết, anh muốn bỏ rơi mình, anh không cần mình nữa.

Cảm giác bất lực, cảm giác sợ hãi, cảm giác bơ vơ và cả tinh thần hoảng loạn khi bị bỏ rơi vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí cô. Kể từ đó, cô không dám tiếp xúc với bất kì vật thể kiểu dây thừng nào, lòng cô luôn sợ và căng thẳng.

Nhưng hôm nay, chẳng hiểu sao, bỗng nhiên, nhìn thấy Hạ Tư Linh một mình uống rượu, một mình nói “Anh ấy không cần mình nữa, anh ấy không cần mình nữa…”, thứ cảm giác bị vứt bỏ đó lại một lần nữa quay trở lại tâm trí cô.

Cô túm chặt áo sơ mi của anh, nước mắt làm áo anh ướt cả mảng lớn.

Tô Diệc Mân nhíu mày, sau đó ôm cô, một tay khẽ khàng vỗ lưng cô. “Em yên tâm, cô ấy sẽ không sao đâu.”

Cô vẫn khóc, cả cơ thể run rẩy không ngừng. Cuối cùng anh đã phát hiện điều bất thường, nâng mặt cô lên. “Sao thế? Khó chịu ở đâu à?”

Lúc này, nước mắt nước mũi cô tèm lem, vô cùng nhếch nhác. Song, anh chỉ trông thấy vẻ sợ hãi trong mắt cô.

Cô không nói gì, vẫn khóc mãi. Anh không thể không đưa tay lau mặt cô. “Sao thế? Xuất huyết dạ dày cũng không phải chuyện quá nghiêm trọng mà. Với lại chúng mình đưa đến rất kịp thời, hẳn cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu. Em đừng lo lắng quá.”

Giọng anh rất nhẹ nhàng, chỉ an ủi cô, cũng hoàn toàn phớt lờ ánh mắt quan sát họ của rất nhiều người trong hành lang. Sau đó, anh lại ôm chặt cô. Cô đang lẩm bẩm gì đó, anh cúi đầu, chỉ nghe thấy cô nói: “Đừng bỏ rơi em.”

Tô Diệc Mân cảm thấy một bộ phận nào đó trong cơ thể mình bị người ta xé rách toạc một miếng. Bàn tay anh run rẩy, sau đó khẽ vỗ lưng cô.

Lúc này, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Tô Diệc Mân kéo Tô Tử Quân đứng dậy.

Tô Tử Quân lập tức đi xem Hạ Tư Linh. Còn Tô Diệc Mân thì kéo bác sĩ qua nói gì đó. Tóm lại cũng gần giống với phán đoán của anh, vì đưa đến rất kịp thời nên cũng không sao cả, chỉ cần điều dưỡng cẩn thận thì vấn đề không lớn.

Lúc Tô Diệc Mân đến phòng bệnh, Hạ Tư Linh đã tỉnh, có lẽ thuốc mê vừa hết tác dụng nên cô ấy hơi đau.

“Bây giờ cảm thấy đỡ hơn chưa?” Tô Tử Quân khẽ hỏi.

Hạ Tư Linh nhíu mày, toan nói thì lại nhìn thấy Tô Diệc Mân ở một bên, bèn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. “Làm phiền hai người rồi.”

“Đâu có. Chỉ cần chị ổn là được.” Tô Tử Quân kéo chăn lên cho cô ấy. “Vừa nãy em lo gần chết.”

“Chị không sao rồi. Hai người cũng về nghỉ đi!”

“Không sao, em sẽ ở đây với chị.”

Tô Diệc Mân lặng lẽ nhíu mày. Anh đứng đối diện Hạ Tư Linh, Hạ Tư Linh đương nhiên biết điều đó có nghĩa là gì. “Không cần đâu. Em cứ về nghỉ đi. Đảm bảo là chị dọa em sợ hết hồn rồi. Về ngủ một giấc thật ngon, mai tới đưa cơm cho chị.”

“Nhưng mà…”

“Y tá không phải dùng để làm cảnh đâu.” Hạ Tư Linh hé miệng.

Tô Diệc Mân đi qua nắm tay Tô Tử Quân. “Em nhìn em bây giờ xem, người đầy mùi rượu. Đến lúc đó y tá còn đuổi em ra ngoài ấy chứ. Anh đưa em về thay quần áo, nghỉ ngơi, em cũng uống không ít rồi. Ngày mai em lại đến. Buổi đêm mình thuê một người trông nom, em thấy thế nào?”

Tô Tử Quân lại nhìn Hạ Tư Linh một cái, rồi vẫn gật đầu.

Trên thực tế, vừa lên xe cô đã ngủ luôn.

Đến căn hộ, Tô Diệc Mân bế cô xuống xe, sau đó bế cô vào thang máy. Lúc về tới nhà, anh mới nhận ra quần áo mình đã ướt đẫm mồ hôi. Nhưng cô vẫn chưa có ý thức tỉnh lại. Anh đưa tay sờ trán mình, rồi lại sờ trán cô, luôn cảm thấy hơi bất thường. Bấy giờ, anh chạm trán mình vào trán cô. Hẳn là hơi sốt, nhưng không quá nghiêm trọng.

Anh thở dài, cuối tuần này thật sự khiến người ta vô cùng khắc sâu.

Anh bế cô vào nhà tắm, đặt cô vào bồn. Khi cởi quần áo của cô, tay anh thoáng run rẩy. Anh cảm thấy miệng mình hơi khô khốc. Anh vấy nước lạnh lên mặt mình. Trong trí nhớ của anh, trước khi cô năm tuổi, mình cũng từng cùng thím Đường tắm cho cô. Còn bây giờ, vốn dĩ không phải thứ cảm giác hồi ấy nữa. Anh cởi bỏ hoàn toàn quần áo của cô, sau đó mới giúp cô tắm từng chút một. Anh chỉ muốn làm hết khả năng cho xong chuyện. Bế cô ra khỏi phòng tắm, anh chẳng mặc quần áo cho cô đã đi tìm thuốc cảm ngay. Anh cầm cốc nước sôi, bỏ thuốc vào miệng cô, vỗ lưng cô cho thuốc trôi xuống. Anh không chắc chắn được cô đã tỉnh hay chưa, chỉ biết mắt cô chưa từng mở ra.

Sau khi làm xong tất cả, anh mới đắp chăn cho cô.

Đi ra khỏi phòng, bấy giờ anh mới phát hiện quần áo của mình gần như đã ướt hết. Anh cầm quần áo ngủ vào nhà tắm.

Tắm xong, anh đứng trên ban công nhìn ngọn đèn đường phía xa, ánh đèn hơi vàng, lóe lên chút cô liêu. Anh quẹt chiếc Zippo mấy cái, nhìn ngọn lửa nhỏ bé này, anh thoáng thất thần. Sau đó, anh châm một điếu thuốc, rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu anh. Cuối cùng, anh ném điếu thuốc mới hút được một hơi xuống, vào thẳng phòng ngủ. Cô vẫn giữ nguyên động tác hồi nãy, vô cùng ngoan ngoãn. Anh sờ trán cô, không nặng thêm.

Anh kéo một bên chăn khác ra, tự chui vào. Tay anh trượt từ chân cô đến ngực cô. Tựa như anh nhìn cô từ một cô bé lớn lên thành một người phụ nữ của hiện tại. Anh không bỏ lỡ một chút một ít nào của cô. Vết đỏ làm bẩn quần khi cô từ một cô bé trở thành một cô gái cũng là do anh đi sau che cho cô. Ngay cả lần đầu tiên cô mặc váy cũng ở trước mặt anh. Nụ hôn đầu của cô cũng trao cho anh. Anh tham dự mỗi một lần đầu tiên của cô, thậm chí biến cô thành người phụ nữ của anh.

Anh sờ ngực cô. Thời là thiếu nữ, cô luôn cảm thấy hơi nhói đau, lại không tiện nói, chỉ đành chạy đi dùng máy tính của anh tra tìm thông tin liên quan nhân lúc anh rời khỏi phòng. Biết là hiện tượng tự nhiên rồi, nét mặt cô mới trở nên nhẹ nhõm. Khi thấy lịch sử duyệt web, anh chỉ cảm thấy con gái thật rắc rối.

Nhưng bây giờ, anh cảm thấy những rắc rối ấy cũng rất tốt, có vẻ đều là phúc lợi cho anh, chí ít anh sờ thì có cảm giác rất tốt.

Anh nuốt nước bọt, rồi mới đè lên người cô, hôn cô. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, có vẻ sợ sẽ làm cô bị thương. Anh thấy may mắn vô cùng vì ban nãy mình không mặc đồ cho cô, tiện hơn không ít.

Trong bóng tối, cô nhíu mày, đầu vẫn hơi váng vất. “Anh…”

Anh tiếp tục vần vò cơ thể cô. “Ngoan một chút. Em bị cảm rồi.”

“?”

“Cho nên cần ra mồ hôi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.