Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 18: Hiện tại - Rời xa quá khứ



Trên thế giới này, không có gì là mãi mãi.

Điều mãi mãi không thay đổi là, mãi mãi đang thay đổi.

Là tôi chưa từng thay đổi, hay chăng tôi vẫn luôn thay đổi.

—Tô Tử Quân.

————————-

Trước khi kết hôn, Tô Diệc Mân đã mua một căn hộ, chỉ là căn hộ này không lớn. Về chuyện này, Tô Giải Phong có lời phê bình. Tô Diệc Mân không bận tâm, vẫn kiên định lựa chọn căn hộ đó. Ưu điểm duy nhất của nó cũng chỉ là môi trường khá tốt, còn những điều khác Tô Tử Quân thật sự không tìm ra được ưu điểm nào đặc biệt.

Chuyển nhà không rắc rối, họ đều là người có mới nới cũ, đồ đạc trong nhà mua mới hết, chỉ mang mấy bộ quần áo qua, còn những thứ khác thì không cần nữa.

Nhưng chuyện phiền phức nhất trước khi kết hôn là đi chụp ảnh cưới.

Đến studio, Tô Tử Quân lật xem những bộ váy cưới trên những bản vẽ, lòng hơi bùi ngùi. Đã từng, cô chờ mong dáng vẻ mình mặc váy cưới biết bao, hy vong có thể mặc váy cưới và tiến hành nghi thức thiêng liêng đó biết bao. Chỉ là bây giờ, cô lại phiền muộn như thế.

Cô còn nhớ, cô từng ưng một chiếc váy cưới, sau đó cho Triệu Tử Hoa xem.

Triệu Tử Hoa chỉ thản nhiên nói: “Chỉ cần em nghe lời, lúc kết hôn chúng ta sẽ mua chiếc váy cưới này.”

Lời hứa hẹn xa xôi đến vậy, lại gần biết bao, như thể mới chỉ ngày hôm qua, anh ta khẽ nói bên tai mình. Nhưng bây giờ, cô vẫn nhìn bộ váy cưới hấp dẫn cô thuở đó, song không còn có khát khao muốn mặc nó nữa.

Trong sách luôn nói, thích một thành phố, chỉ bởi vì một người sống trong đó.

Mà bây giờ, cô không còn thích bộ váy cưới ấy nữa.

Tô Diệc Mân bận bù đầu, tan làm xong mới vội vã tới.

“Chọn được bộ nào rồi?” Tô Diệc Mân lật xem, hẳn là cô mặc đại bộ nào cũng đều rất đẹp.

Tô Tử Quân gập cuốn album váy cưới lại, nhẹ nhàng nói: “Em muốn đến Dublin chụp ảnh cưới, được không?”

Thời gian gần đây công ty rất bận, anh vốn không có nhiều thời gian, tuy Thiên Khải đã đầu tư một phần tiền vốn nhưng lúc này, tiền của nhiều công trình vẫn chưa bắt đầu thu hồi, lúc này vẫn còn rất nhiều chuyện nan giải. Song, cũng không phải là không thể.

“Được. Nhưng phải nói một tiếng với bố và dì trước đã.”

Ngày hôm sau, Tô Diệc Mân đến công ty làm việc, còn Tô Tử Quân về biệt thự giải thích.

Nghe nói hai người muốn đến Dublin, Tô Giải Phong không có ý kiến với chuyện thanh niên trẻ tuổi thích lãng mạn. Còn điều Ôn Như Kiều nghĩ tới hiển nhiên là một chuyện khác: một khi Tô Diệc Mân ra ngoài thì bà ta có thể thâm nhập vào Viễn Thần dễ hơn, chỉ cần làm một vài trò nhỏ thì Tô Diệc Mân hẳn sẽ không biết, huống hồ bà ta còn cài người trong Viễn Thần.

Cho nên, nói một cách tương đối, hành trình này của Tô Tử Quân rất thuận lợi.

Nhưng, Tô Diệc Mân không dễ dàng được như thế.

Ôn Tâm Di đã đợi trong phòng tiếp khách từ sớm. “Bao giờ anh Diệc Mân mới rảnh vậy?”

“Sếp Tô vẫn đang họp, xin lỗi chị.” Kha Hoa nói một cách cung kính.

“Vậy còn phải họp bao lâu?”

“Xin lỗi, chuyện này tôi không rõ lắm.”

Kha Hoa nhìn Ôn Tâm Di, sau đó rảo bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc. “Sếp Tô, cô Ôn đã hỏi anh nhiều lần rồi.”

“Vậy thì nói với cô ta là tôi không rảnh. Dù cô dùng lý do gì thì tóm lại cứ bắt cô ta tiếp tục đợi đi.”

Kha Hoa gật đầu, sau đó lui ra.

Giờ nghỉ trưa, Kha Hoa thấy Ôn Tâm Di đã mất kiên nhẫn thì mới nói: “Sếp Tô bảo cô đến nhà hàng gọi món trước, lát nữa anh ấy sẽ tới.”

“Thật sao?” Ôn Tâm Di hớn hở đứng dậy.

“Thật đấy.” Kha Hoa vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.

Chỉ là, Ôn Tâm Di đợi mốc mỏ ở nhà hàng, thức ăn đã nguội ngắt mà Tô Diệc Mân vẫn chưa đến.

“Rốt cuộc chị có nói tôi đang đợi anh ấy ở đây không vậy?” Ôn Tâm Di nổi cáu với Kha Hoa trong điện thoại.

“Sếp Tô nói anh ấy đến ngay thôi.”

Ôn Tâm Di đè lại cơn tức trong ngực. “Vậy tôi đợi thêm mười phút nữa.”

Kha Hoa lắc đầu, nhìn Tô Diệc Mân đang không có bất cứ cảm xúc nào.

Nửa tiếng sau, Tô Diệc Mân vẫn chưa xuất hiện, bấy giờ Ôn Tâm Di đã hơi sốt ruột. Cô ta vội vã quay lại Viễn Thần với điệu bộ như muốn hỏi tội.

“Rốt cuộc Tô Diệc Mân có ở đây không?” Bấy giờ Ôn Tâm Di đã nóng ruột lắm rồi.

Kha Hoa nhìn đồng hồ. “Sếp Tô vừa ra ngoài được một phút, có lẽ hai người đã bỏ lỡ nhau rồi…”

“Chị lừa tôi, tôi vừa mới lên, sao thang máy này…”

“Sếp Tô dùng thang máy chuyên dụng cho chủ tịch.”

Ôn Tâm Di kinh hãi, chạy hộc tốc xuống.

Kha Hoa lắc đầu, đúng là một con bé ngốc nghếch.

Qua một lúc, Tô Diệc Mân đi ra từ phòng làm việc. “Chuẩn bị cho tốt những thứ này, khả năng là trong một tuần tôi không thể trở về được.”

Kha Hoa thân mang trọng trách gật đầu, sau đó nhận lấy tài liệu.

Tô Diệc Mân vẫn luôn tin tưởng con mắt nhìn người của mình, không dùng người mình nghi kị, mà đã dùng thì không nghi kị người, đây là thái độ của anh. Anh có thể giao chuyện quan trọng như vậy cho Kha Hoa, đó là sự tin tưởng một trăm phần trăm với chị. Còn bản thân Kha Hoa cũng nguyện tận tâm tận lực vì Tô Diệc Mân bởi sự tín nhiệm như thế. Cái gọi là “sức mạnh là tương hỗ”, có lẽ cũng chính là đạo lý này.

Tô Diệc Mân và Tô Tử Quân gần như chẳng mang theo thứ gì đã đến Dublin. Tô Tử Quân chẳng tốn công sức với váy cưới một chút nào, thuận tay chọn mấy bộ đắt nhất, giá cả sờ sờ ra đó, có tệ thì hẳn cũng chẳng tệ là bao. Mà đối với chuyện này, Tô Diệc Mân cũng không có nhiều ý kiến, chỉ là nét mặt nhìn Tô Tử Quân hơi là lạ, nhưng anh cũng không nói được gì.

Tô Diệc Mân thuê một nhiếp ảnh gia nổi tiếng chụp ảnh cho họ. Nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp K có yêu cầu cao với thẩm mỹ của bức ảnh, nói đơn giản một chút thì anh ta yêu cầu vô cùng cao với chất lượng ảnh, chất lượng này đương nhiên ám chỉ biểu cảm và hành vi của người trong ảnh.

Dublin có hai công viên nổi tiếng: công viên Phoenix tọa lạc tại bờ Bắc sông Liffey phía Tây Bắc trung tâm Dublin; cùng với St Stephen’s Green, nơi tổ chức Ngày Thánh Patrick vào ngày 16 tháng Sáu hàng năm – buổi hòa nhạc lớn thu hút hàng ngàn người điên cuồng ca hát, nhảy múa. Nhìn chung, công viên Phoenix nổi tiếng hơn, nó có được phong cảnh tự nhiên nhất, rìa ngoài là một hẻm núi được bao phủ bởi rừng rậm um tùm. Nhưng Tô Tử Quân lại lựa chọn công viên St Stephen’s Green, chỉ bởi cây cầu hình vòm ấy.

K dự định chụp ba hoặc bốn bộ ảnh, bộ đầu tiên là để họ đứng trên cầu, còn K là một người Hoa đi du học. Anh ta nhìn ống kính rồi lắc đầu. “Cảm giác ‘nắm tay người, nguyện bên nhau tới bạc đầu’, are you ok?”

Tô Tử Quân thoáng run lên, sắc mặt Tô Diệc Mân cũng chẳng dễ coi cho lắm. Anh nắm tay Tô Tử Quân, mỉm cười một cách rất khó khăn.

K bỏ máy ảnh chuyên nghiệp xuống, đi tới trước mặt họ. “Là thứ cảm giác rất tuyệt vời, không phải chỉ nắm tay như thế này đâu.” Anh ta nói một hồi, phát hiện lời mình nói chẳng có tác dụng gì nên đành xua tay. “Hai người tự nhiên chút đi, tôi tìm thời điểm rồi chụp chớp lấy thử xem sao. Chưa thấy đôi vợ chồng mới cưới nào như hai người cả, kết hôn chứ đâu phải là vào địa ngục.”

Sắc mặt Tô Diệc Mân càng khó coi, anh lắc mạnh đầu, cố gắng để bình tĩnh lại. Nét mặt anh rất thản nhiên, tay phải khẽ kéo lấy tay cô, như nắm như không. Tô Diệc Mân đi phía trước, Tô Tử Quân bất giác cúi đầu. Chính trong khoảnh khắc ấy, K chụp ảnh. Bản thân K cũng hơi bối rối, rõ ràng hai người họ đều không cười, nhưng ngôn ngữ cơ thể đơn giản có vẻ lại càng có thể phô ra cảm giác “nắm tay người, nguyện bên nhau tới bạc đầu”.

Sau đó, Tô Diệc Mân và Tô Tử Quân cùng đứng trên cầu, đều trông về phương xa. Tìm điểm khác biệt, K chụp thế nào cũng thấy bứt rứt. Cuối cùng anh ta nhìn vị trí của hai người, lúc này anh ta đang ở phía góc nghiêng của Tô Diệc Mân. Anh ta đi tới bảo hai người đổi vị trí. Như vậy thì ống kính của anh ta sẽ nhắm vào góc nghiêng Tô Tử Quân trước. Gió thổi tới, chiếc lá phong nhỏ nơi sườn mặt bên trái của Tô Tử Quân như ẩn như hiện làm tăng thêm vẻ thần bí, còn Tô Diệc Mân thì sắm vai một người đàn ông mạnh mẽ có thể bảo vệ cô. Bức ảnh này chụp rất thuận lợi.

Tô Tử Quân lựa chọn tổng cộng ba địa điểm chụp, tiếp đó họ lại đến Lâu đài Dublin và Nhà thờ Thánh Patrick. Lúc ở Lâu đài Dublin, Tô Tử Quân thay sang một chiếc sườn xám. K vốn muốn bảo Tô Diệc Mân thay sang một chiếc áo dài nam, nhưng hiệu quả sau khi thay không ổn cho lắm, vì thế Tô Diệc Mân vẫn mặc bộ vest của anh. Hai người đứng trên Lâu đài Dublin, có cảm giác thời đại, hai kiểu phong cách trong và ngoài nước kết hợp lại làm tăng thêm một vẻ đẹp mê hoặc.

Ở nhà thờ không dễ chụp, thế nên K bảo họ đứng dưới tháp chuông ở mạn Tây. Tháp chuông này được thêm vào khi nhà thờ được xây dựng lại năm 1370, gửi gắm ý nghĩa là cuộc hôn nhân của họ có thể bền lâu.

Mấy ngày chụp ảnh liên tiếp, Tô Tử Quân và Tô Diệc Mân đều cảm thấy mệt bã người, nhưng K lại tỏ ra rất hưng phấn, vừa xem ảnh vừa đề nghị: “Hay là chụp mấy bức đặc biệt một chút, dù gì kết hôn chỉ có một lần, để lại kỷ niệm vĩnh hằng mới là chuẩn không cần chỉnh chứ.”

Tô Tử Quân lắc đầu với vẻ không hứng thú, nhưng Tô Diệc Mân lại đồng ý một cách khác hẳn bình thường.

Tô Tử Quân thật lòng bội phục K vô cùng, vậy mà anh ta dẫn hai người tới Guinness Storehouse. Bia đen Guinness là loại bia đen nổi tiếng khắp thế giới, rất nhiều người tìm đến đây vì nghe danh, theo lời đồn trung tâm bia có tổng cộng tám tầng, giới thiệu một cách có hệ thống quá trình làm bia. Nhưng rõ ràng K không muốn phổ cập các kiến thức về bia đen cho họ. Anh ta dẫn họ một mạch đến tầng một, tầng một là nơi để mọi người uống bia.

Yêu cầu của K rất đơn giản, bảo họ làm ra ngôn ngữ cơ thể kiểu biếng nhác, chán nản, mập mờ. K đi tới trước mặt Tô Diệc Mân, nói khẽ: “Anh có thể diễn với bản sắc vốn có.”

Tô Diệc Mân cười, không nói gì. Đây vốn là thánh địa của bia, đương nhiên có cảm giác mê ảo.

Tô Diệc Mân giơ một tay chống vào tường, mắt nhìn thẳng vào Tô Tử Quân, sau đó hôn cô.

K vô cùng hài lòng, cười thầm. “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Tiếp theo là cảnh thô tục hai người cầm bia đen bón cho đối phương uống, nhưng động tác của hai người lại giống với cuộc bắt chuyện giữa hai người xa lạ hơn, có thứ cảm giác mập mờ, nhất là khi ánh mắt của Tô Diệc Mân có tính xâm lược, tựa như thợ săn nhìn thấy con mồi.

Cuối cùng khi ở cổng, Tô Diệc Mân kéo cô, ôm một lúc, sau đó lại cõng cô, cõng đến cạnh xe rồi dừng lại. Anh mở cửa một bên xe ra, lại có vẻ cảm thấy không đủ, sau đó hai tay ôm mặt cô rồi hôn xuống. Anh đè lên cô, cơ thể cô dính chặt vào xe, cơ thể anh dán lên người cô, nhìn từ xa hình thành một độ cong.

K hài lòng nhất là bộ ảnh này, nhìn chung giống như một tình tiết câu chuyện hoàn chỉnh. Người đàn ông tuấn tú tình cờ gặp được cô gái mà anh ta rung động ở quán bia, thế là kìm lòng chẳng đặng, tiến tới bắt chuyện. Lúc này đằng nam mới biết, thực ra đằng nữ cũng có cảm tình với mình. Sau đó người đàn ông đưa cô gái lên xe, trước khi lên xe xảy ra một cảnh khiến tim người ta đập thình thịch, cuối cùng cô gái lên xe của chàng trai. Câu chuyện phía sau thì có thể tự suy nghĩ vẩn vơ.

Tô Tử Quân nghe K kể lại cái gọi là cảm hứng và các sự kiện được phản ảnh trong các bức ảnh thì cảm thấy lạnh cả người. Khi ấy đầu cô vốn váng vất, lại uống không ít bia vì cái gọi là tăng thêm vẻ biếng nhác, cuối cùng bị Tô Diệc Mân xâu xé như một con búp bê sống.

Tô Tử Quân chẳng muốn nhìn thấy bộ ảnh này một tẹo nào, bèn đặt nó ở dưới cùng.

Vì chụp ảnh, Tô Tử Quân thật sự chưa đi thăm thú kĩ thành phố xinh đẹp này.

Ngày cuối cùng, cô quyết tâm trải qua một ngày du lịch thực sự. Các cuộc gọi cho Tô Diệc Mân rất nhiều, nhưng anh chẳng hề thiếu kiên nhẫn, có vẻ công ty đang tiến hành một nghị quyết trọng đại. Nhưng Tô Diệc Mân chẳng nói nhiều, đương nhiên Tô Tử Quân cũng không chủ động lên tiếng.

Thịt hầm Ireland, cá hồi hoang dã, bia đen mạnh, rượu whisky đều là những món đặc sắc của Dublin, mỗi thứ Tô Tử Quân đều thử một chút, coi như không mất công khi đã đến đây. Dublin có các loại sản phẩm pha lê, hàng thủ công mỹ nghệ, sản phẩm từ sợi gai dầu, hàng dệt kim. Cô lựa chọn một đôi nhẫn bạc Claddagh, không đắt, hơn nữa còn có kiểu dáng riêng biệt. Cô thanh toán rồi đặt chiếc của nam vào tay Tô Diệc Mân. “Đây là quà cưới em tặng anh.”

Tô Diệc Mân cúi đầu nhìn chiếc nhẫn bạc nhỏ bé. “Theo nguyên tắc có qua có lại mới toại lòng nhau, em muốn gì?”

“Em muốn gì anh đều tặng hả?”

“Vậy phải xem phạm vi của cái ‘gì’ này đã.”

“Tô Diệc Mân, chi bằng thế này nhé. Bây giờ em vẫn chưa nghĩ ra, đợi một ngày nào đó em nghĩ ra rồi, anh làm một việc cho em một cách vô điều kiện là được.”

“Em không sợ anh chỉ hứa suông thôi à.”

“Em tin anh vẫn chưa đến nỗi bỉ ổi như thế.”

Tô Diệc Mân nhìn cô một cái, không nói thêm nữa, ánh mắt vẫn dừng lại ở chiếc nhẫn ấy.

Tô Tử Quân lại mua mấy món đồ pha lê Waterford, dù sao cũng phải mang chút quà về, không cần quá đắt, nhưng phải tinh xảo và nhỏ nhắn. Nhưng quà dành cho Ôn Như Kiều và Tô Giải Phong thì phải tốn tâm tư rồi.

Tô Diệc Mân cũng không định giúp đỡ, chỉ đứng sau cô, họa hoằn lắm mới giúp cô xách chút đồ. Thái độ này khiến Tô Tử Quân cảm thấy ngơ ngẩn, nét mặt Tô Diệc Mân rất thản nhiên, nhưng cảm giác áp bức trên người đã biến mất, tựa như vô số anh bạn trai đi mua sắm cùng bạn gái. Chỉ là Tô Diệc Mân rất hiếm khi đưa ra ý kiến. Sau khi cô mặc thử mấy bộ đồ, anh bỗng cười nói: “Anh đi ngồi một lúc, em ưng bộ nào thì báo anh một tiếng. Anh muốn biết bộ nào là bộ độc nhất khiến em lựa chọn trong hằng hà sa số những bộ quần áo này.”

Nụ cười của anh khiến cảm giác nghiền ngẫm kia càng đậm thêm. Tô Tử Quân nhíu mày, đi thay bộ khác.

Ngày hôm ấy có lẽ là ngày hai người chung đụng vui vẻ nhất. Tô Diệc Mân không nói bất cứ câu châm chọc nào, cũng chẳng ngại phiền phức cùng cô đến các cửa hàng hàng hiệu. Anh không nói nhiều, nhưng luôn đề cập đến vấn đề cốt lõi nhất.

Điều đó khiến Tô Tử Quân hơi hoài nghi, đây thật sự là Tô Diệc Mân đó sao?

Chỉ là, có phải hay không nào có liên quan gì, ngày hôm sau hai người phải về nước rồi. 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.