Ở thành phố Thâm Hạ, tin tức lớn nhất không phải Ngô Thị tuyên bố phá sản một cách khó hiểu, mà là Tô Diệc Mân từ chức rời đi. Không ai biết anh đã đi đâu, như thể anh đã bốc hơi vậy.
Với Tưởng Nhã Đình, cuối cùng Tô Diệc Mân vẫn nhân từ. Ngô Thị đã lụn bại, Thiên Khải cũng sụp đổ, nhưng Tô Diệc Mân để lại một món tiền vốn lớn trong tài khoản của Tưởng Nhã Đình. Cô ta biết rõ, anh định cho họ một con đường lui. Đồng thời, cũng để họ chăm sóc Tô Giải Phong cho tốt.
Tưởng Nhã Đình đón Tô Giải Phong ra ngoài. Sau khi đối mặt với những cú đả kích đó, Ôn Như Kiều cũng không còn nói gì nữa, chăm sóc Tô Giải Phong thật tốt.
Tuy Tưởng Chí Nam ngậm ngùi vì lựa chọn của Tô Tử Quân, nhưng họ vốn mắc nợ cô con gái này, nên cũng chỉ đành tôn trọng quyết định của cô.
Từ đó, bóng dáng Tô Diệc Mân không còn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người nữa.
Lộ Tu Viễn đứng trên tầng cao nhất, ánh mắt anh ta nhìn những bóng dáng khẽ cử động dưới lầu. Điếu thuốc trong tay đã châm, nhưng không được hút.
Anh ta cười khẽ. “Tô Tử Quân, cuối cùng cô đã đưa ra lựa chọn chính xác nhất rồi.”
Còn anh ta, cũng thỏa mãn vì sự giúp đỡ trọn vẹn của mình. Cô sẽ hạnh phúc, đúng không?
————————–
Tô Tử Quân lúi húi trong bếp, tay không ngừng nhào bột, trên mặt toàn là bột mì trắng tinh.
Vậy mà người bên cạnh trông còn đầy ghét bỏ. “Em đang làm gì đấy? Trời ạ, có thể ăn được không?”
Tô Tử Quân quắc mắt trừng anh, nhân lúc anh không chú ý, quệt bột lên mặt anh. “Đáng đời.”
Tô Diệc Mân làm ra vẻ muốn đánh cô, cô chạy biến ra ngoài. “Ngoại ơi, anh ấy bắt nạt con.”
Phương Âm nắm lấy tay Tô Tử Quân, trừng Tô Diệc Mân. “Không được bắt nạt Tử Quân.”
Tô Diệc Mân có nỗi khổ mà khó nói, nhìn Tô Tử Quân một cái, ý là đợi lát nữa xử lý em.
Tô Tử Quân cúi đầu nói gì đó bên tai Phương Âm, Phương Âm gật đầu lia lịa, sau đó nói đầy nghiêm chỉnh: “Qua việc bỏ phiếu nhất trí của bọn bà, quyết định cơm tối hôm nay do con nấu.”
Tô Tử Quân làm mặt quỷ với anh.
Tô Diệc Mân vừa lau mặt mình, vừa cười. “Được thôi, con yêu cầu cho con một trợ lý.”
Sau đó, Tô Tử Quân bị anh lôi vào bếp một cách đáng thương.
“Em múc nhiều nước rồi.”
“Em coi như nặn cát đấy à?”
“Rửa rau rửa rau.”
“Sao đến rửa rau mà cũng không biết nữa vậy? Càng sống càng thụt lùi.”
Tô Tử Quân ném rau đến trước mặt anh. “Anh có thôi đi không hả!”
“Không thôi. Mau cho ít muối vào nồi đi.”
Trừng anh mấy cái, rồi vẫn ngoan ngoãn làm.
Trong cảnh mắt to trừng mắt nhỏ như thế, cuối cùng bữa sủi cảo này cũng hoàn thành. Tuy không quá khó coi, nhưng vẫn rất khó coi.
Tô Tử Quân nhìn tác phẩm trước mắt. “Chậc chậc chậc, xem sau này anh còn không biết ngượng mà chỉ tay năm ngón với em nữa không?”
Phương Âm nhìn họ, nở nụ cười hiền từ.
Ăn cơm xong, theo lệ thường là trò chuyện một lúc với Phương Âm, sau đó, Phương Âm đuổi họ ra ngoài dạo bộ.
Tô Diệc Mân nắm tay cô, cô quay đầu nhìn Phương Âm nhiều lần. “Ngoại thật cố chấp.”
“Ngoại không cố chấp.”
“Hử?”
“Ngoại đang canh giữ hồi ức của ngoại.”
Canh giữ, hồi ức thuộc về ngoại và ông ngoại. Canh giữ những năm tháng họ đã cùng nhau bước qua, canh giữ kỉ niệm chung của hai người họ.
Cuộc sống đang kéo dài vô tận, nhưng tình yêu, sẽ đi cùng năm tháng.
Dù người nào ở đâu, chỉ cần trong tim có người ấy, thì người ấy vẫn còn sống, sống trong những năm tháng còn lại của cuộc đời mình.
Tô Tử Quân cười, sau đó dựa vào vai anh. Đột nhiên, cô nhếch mép cười, hôn sang anh.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Tô Diệc Mân nắm lấy tay cô. “Anh còn tưởng em quên mất rồi.”
“Bảo sao cứ soi mói em. Trí nhớ của em tệ thế hả?”
Anh nhéo mũi cô. “Chỉ vậy đã xua đuổi anh rồi hả? Em nhỏ nhen như thế từ bao giờ?”
Tô Tử Quân vươn tay ra. “Cho phép anh ước một điều. Chỉ cần em có thể làm được, em sẽ cố hết sức.”
Tô Diệc Mân hơi cúi đầu, nói gì đó bên tai cô.
Cô cuống lên, khẽ đánh anh. “Chuyện này, phải thuận theo tự nhiên.”
Tô Diệc Mân gật đầu. “Anh phải cố gắng hơn để tăng thêm tỉ lệ.”
Tô Tử Quân mặc kệ anh, đứng lên chạy xa. Tô Diệc Mân cũng đuổi theo. “Rõ ràng tự em đồng ý cho anh ước một điều mà.”
Tô Tử Quân vẫn không để ý tới anh, song lại bất giác sờ bụng mình. Cô cũng rất sốt ruột, sao không có động tĩnh gì chứ?
Nhìn hành động của cô, Tô Diệc Mân cười rung người. “Đừng tạo áp lực cho mình. Làm hết sức là được.”
“Anh còn nói còn nói nữa hả.”
“Được rồi được rồi.” Tô Diệc Mân túm lấy cô một phen, sau đó ôm cô vào lòng mình.
Tô Tử Quân dựa vào lòng anh, sau đó nhìn sắc xanh thẳm nơi chân trời dần chuyển thành màu đen. Khuôn mặt cô treo nụ cười hạnh phúc.
Tô Diệc Mân nhìn mặt cô, vươn một tay ra nhéo mặt cô. Cuối cùng không còn gầy như vậy nữa rồi.
Mặt trăng dần lên cao, ánh sáng trong trẻo rắc lên người họ, tựa như quầng sáng tồn tại vĩnh viễn, vĩnh cửu, vĩnh hằng.
Anh cúi đầu, hôn lên trán cô.
Tay anh nắm lấy tay cô, không ngừng vẽ trong tay cô.
Cô đọc ra nội dung mà anh viết: Tô Diệc Mân và Tô Tử Quân trọn đời hạnh phúc, không cách không rời.
Mãi mãi, không cách không rời.
Trăng càng lúc càng sáng, thì ra đã là mười lăm rồi, là ngày của sự viên mãn.