Ê! Nhỏ Tóc Bím

Chương 30: Chương 30





Nó hơi rùng mình, với đôi mắt bạc đó, Ken khiến nó cảm thấy như cậu có thể nhìn thấu tâm hồn nó vậy.
– hù! – My ở đâu nhào tới khiến nó giật nãy.
– con điên! giật hết cả mình! – nó ôm tim nhăn nhó.
– sao nhìn mày nhợt nhạt vậy? sốt rồi nè! – My vỗ vai nó hét tướng lên.
– tao không sao! mày be bé cái mồm thôi! – nó nhăn nhó kéo My vào chỗ.
– ê kể cái này nghe nè! – My chợt ghé sát vào tai nó thì thầm.
– gì? – nó mím môi.
– hồi sáng đó! lúc tao đứng ở hành lang thì thấy Ken! nhưng mà mày biết gì không? đó là sau khi tao nhìn kĩ và thấy cái khuyên tai đen thì tao mới nghĩ đó là Ken thôi! ban đầu tao tưởng là thằng cha Tuấn Anh đó chứ! quái lạ! nhìn giống lắm mày ơi!- My thì thầm.
– mày cũng thấy vậy đúng không! lần đầu tiên gặp Ken đã thấy vậy rồi! – nó thì thầm với My.
– không! chỉ lúc đeo lens mới giống thôi chứ như lúc không đeo lens thì tao thấy đâu có giống! – My nhăn nhó phản bác.
– có mà! dù là lúc mắt bạc hay nâu thì tao đều thấy ấy giống Tuấn Anh mà.. – nó đinh ninh.
– con hâm! chắc mày bị cha đó ám nặng quá rồi! mày nghĩ đi! nếu thật như như lời mày nói thì tại sao chỉ có mình mày nhận định như vậy! mọi người đâu ai công nhận! – My phân tích.
– ừm… cũng đúng.. – lúc này nó mới gật gù, nhưng thật sự là ngay từ lần đầu gặp Ken ở trong phòng Y tế thì nó đã thấy vậy, nó nhăn nhó cố giải thích tại sao lại như vậy.

– a! – nó bỗng vỗ tay.
– gì vậy mày!!! – My giật minh vì bị nó nói gần như hét vào tai.
– a.. không có gì.. – nó cười trừ, nó đã nghĩ ra! nhất định là do lúc đó Ken nhắm mắt nên suy ra nó không hề nhìn thấy đôi mắt màu bạc đó! cũng chính vì vậy mà ấn tượng đầu tiên là rất giống hắn! rồi dần dà não nó tự ghi nhớ khuôn mặt đó để rồi khiến nó ngộ nhận trong khi mọi người đều không nhận ra, có lẽ đôi mắt màu bạc của Ken nổi bật đến nỗi khiến người ta như bị cuốn hút vào đó, cũng chính đôi mắt đó khiến Ken như một người khác, nó khá hài lòng với suy luận của mình, nó lén nhìn nhanh xuống Ken, cũng đúng! nhìn Ken với đôi mắt màu bạc thật khác so với hắn! chẳng trách không một ai trừ nó có thể nhận ra!
– ê mà nghe nói trường mình có một hot girl mới chuyển vào đó! nghe nói xinh lắm mà tao chưa thấy mặt! Hình như là từ Mỹ chuển sang! – My hóng hớt.
– tên là Uyển Lan đúng không? – nó chợt sực nhớ ra.. với nhan sắc nổi bật đó thì không lầm đi đâu được.
– ừa đúng rồi! là Uyển Lan! mà sao mày biết hay vậy?-My nghi ngờ.
– à thì vô tình thôi.. -nó gượng cười.
– a lô a lô!! các bạn chú ý!!-thằng Vũ ở đâu ra phóng lên giữa bục giảng hô hào.
– @&€¥%#^*- mấy đứa trong lớp thi nhau chửi rủa đuổi Vũ xuống, một số vẫn mãi mê ngắm nhìn Ken đên rơi cả mắt cho đến khi Vũ hét to..
– LÀ WING!!!- Vũ hắng giọng nghiêm túc làm không khí lớp học bỗng im phăng phắc.
– chính xác là Wing đã đến Việt Nam! Lẽ ra là tao không được nói ra sớm như vậy vì nhà nước vẫn chưa cho phép nhưng ba tao làm trong ngành nên cũng đã kêu tao nên nói để tụi mày biết mà đề phòng, theo như các chuyên gia phân tích nét vẽ và màu sơn thì hình vẽ đôi cánh ở hiện trường vụ án tối qua đúng là của Wing, đó là một màu sơn rất đặc biệt vì được tự pha trộn! cộng với việc phân tích nét vẽ thì có thể kết luận chắc chắn rằng đó là Wing! Tụi bay không tin cũng không sao nhưng là tao nói thật! tối nay bản tin sẽ chính thức thông báo nếu không có gì thay đổi bên tổ điều tra! ba tao khuyên tụi bay nên nghỉ hết các lớp học thêm chiều hay tối nay mà về nhà sớm đi! không được la cà ngoài đường đâu! – Vũ nghiêm túc làm bầu không khí trở nên âm u hơn bao giờ hết, từ sáng đến giờ trong trường cũng đã ầm ỹ lên vì vụ của Wing! nhưng bây giờ thì nỗi sợ bắt đầu chính thức bao trùm lên khắp lớp học của nó, nó cá là chỉ sau giờ ra chơi thôi thì cả cái trường này sẽ biết! My nhìn nó lo sợ, không ai bảo ai, mấy đứa con gái cũng ngừng việc ngắm Ken lại mà sợ hãi nhìn nhau, mấy tên con trai cũng tỏ sự ga lăng khi bắt đầu an ủi và hứa hẹn hộ tống từng đứa con gái về nhà vì trường nó cũng tan học hơi trễ, tận 5h30 mới tan trường, cộng thêm kẹt xe thì ít nhất là 6h tụi nó mới về được nhà. không khí lớp học cứ như tận thế không thể cứu vãn nổi, trống ngực nó bắt đầu đập dồn, tự nhiên nó thấy khó thở, nó cố gắng hô hấp thật nặng nhọc, khuôn mặt trở nên tái nhợt, nó gục mặt trên bàn thở một cách khó khăn, nó sợ chỉ cần chệch một nhịp thở là nó có thể rời khỏi thế gian này ngay lập tức, My vì quá sợ hãi mà nhất thời không để ý đến nó, nó không thể ngước mặt lên nổi, tim nó cứ đột nhiên nhói lên từng cơn đau điếng, mồ hôi lạnh toát ra hai bên má nó, nó cắn chặt môi gắng gượng qua từng cơn đau nhói buốt lồng ngực, nước mắt túa ra hai khoé mắt.
– “Tuấn Anh… ” – nó rên khẽ qua hơi thở yếu ớt, nó không hiểu nổi tại sao ngay thời khắc này nó lại gọi tên hắn, hai hàng nước mắt không ngừng tuôn ra khỏi hàng mi đang khép chặt của nó, nó sẽ chết sao? ngay lúc này sao? nó dần mất đi ý thức, hình ảnh và âm thanh cứ nhạt nhoà dần …
– Linh! – Ken hốt hoảng khi nhận ra người nó nóng như lửa đốt, My cũng giật mình quay qua nó rối rít.
– Tuấn .. Anh… – nó nói trong cơn mê sảng, đôi môi tái nhợt lâu lâu lại mím chặt lại vì cơn đau chợt quặn tới.

Nhanh như chớp, Ken bế sốc nó lên chạy lên phòng y tế, trong cơn mê sảng nó vẫn gọi tên hắn, dù mất đi ý thức nhưng nó hờ hững thấy như hắn đang ôm nó vào lòng vậy.. Nó với bàn tay nhỏ yếu ớt sờ lên má của người con trai đó, lạnh quá… má của người nó cho là hắn thật lạnh, nó cố mở đôi mắt ra nhìn lên khuôn mặt đang gấp gáp những hơi thở kia, đôi mắt màu bạc lấp lánh nhưng thật cô đơn…
– trời ơi có chuyện gì kìa mày!! – mấy đứa lớp khác nháo nhào thò đầu ra hành lang nhìn theo bóng dánh cao dong dỏng của Ken bế nó trên tay mà chạy hộc tốc.
– là cái nhỏ Linh đó phải không? đáng đời! chắc do trời phạt! – một nhỏ độc mồm.
*Rầm- xoảng xoảng* – Ken chợt đứng khựng lại, chiếc cửa kính lớp học đã vỡ tan, bàn tay Ken rỉ máu, Ken nhìn nhỏ đó với đôi mắt sắc lẻm như có thể giết chết người đối diện, nhỏ mặt cắt không còn giọt máu quỳ sụp xuống run rẩy, chỉ cần lệch một chút nữa thôi là một mảnh kính đã sượt ngang qua mặt nhỏ, đôi chân run rẩy của nhỏ toé máu vì bị một miếng kiếng rạch ngang.
– đừng…- nó nói trong hơi thở yếu ớt, Ken nhìn nó giận dữ rồi mau chóng chạy tiếp quãng đường còn lại.
– mau mang đến trường tôi một xe cấp cứu của bệnh viện gần nhất! nói họ mang theo thuốc sốc tim! – Ken nói nhanh qua điện thoại rồi bắt đầu các thao tác sơ cứu cho nó, nước mắt nó chảy dài hai bên má, nó ước người ngồi cạnh nó bây giờ hắn, nó nở một nụ cười nhạt nhẽo rồi mím chặt môi vì một cơn đau trợt quặn thắt.
– vẫn còn cười được cơ đấy! – Ken dùng đôi mắt xám tro tinh anh nhìn qua nó rồi mau chóng đứng dậy đóng chặt cánh cửa phòng y tế lại, bên ngoài là một đám nhiều chuyện nhảy nhót tưng tưng để dòm ngó vào trong.
****
– anh Huy..- My thất thần đứng trước cửa lớp anh nó.
– có chuyện gì? – như cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh nó bước nhanh ra khỏi chỗ ngồi đi về phía My.
– con Linh…. phòng.. phòng y tế.. – My ngồi sụp xuống chỉ tay về phía dưới lầu, nhỏ khóc nấc, nếu không phải là Ken kịp thời phát hiện thì có lẽ nó đã nguy mất rồi, My cảm thấy tội lỗi khi suýt chút nữa là hại chết nó.
– Linh làm sao? – anh nó lắc vai My.
-… – My không trả lời, anh nó hộc tốc chạy xuống phòng y tế.

Một chiếc xe cấp cứu đỗ xịch trước phòng y tế,hai bác sĩ gấp gáp chuyển nó lên xe.
– Bác Hưng! – anh nó gọi lớn.
– Huy? sao cháu biết mà xuống? bé Linh dặn là đừng để cháu biết nên bác mới không gọi cho cháu.- một bác có vẻ mặt đôn hậu.
– con bé bị sao vậy bác? – Anh nó nhanh chóng leo lên xe xem xét nó, đôi bàn tay nắm chặt tay nó như sợ bị vụt mất.
– con bé bị sốc tim! may mà có một cậu học sinh thực hiện sơ cứu rất chuẩn nên tình hình đã ổn rồi! chỉ cần tiếp tục theo dõi thêm là ổn thôi. – bác sĩ ôn tồn gật gù.
– bác bảo ai cơ? – anh nó nhìn bác Hưng như muốn nín thở.
– hưm… là một cậu nhóc rất “xinh trai”! ngay khi đưa con bé lên xe thì cậu ấy bỏ đi! à mà.. hình như bác nhớ không lầm thì cậu ta là người ngoại quốc thì phải! mắt cậu ta màu xám tro rất đẹp! – bác Hưng lục lọi trí nhớ, ban nãy vì quá gấp gáp nên bác chỉ kịp kiểm tra tình hình của nó rồi cảm ơn qua loa nên không nhớ rõ cho lắm.
– mắt màu bạc sao.. – anh nó cố tìm lại trí nhớ nhưng không hề có một ai như bác Hưng tả mà anh nó biết, nếu thật sự cậu ta nổi bật như vậy thì tại sao trước giờ anh chưa từng thấy!
****
Ken cho tay vào túi lặng lẽ tiến lên sân thượng của trường, nhẹ ngồi xuống một phiến ghế, bàn tay cậu vẫn còn rỉ máu dai dẳng, thật không bình thường…
****
Nó dần hồi tỉnh ở phòng hồi sức cấp cứu, chớp nhẹ mắt, nó thấy một màu trắng xoá, nó khẽ nhíu mày, chẳng lẽ nó đã chết rồi sao? nước mắt nó khẽ tuôn ra, nó cười nhạt… thì ra là vậy… một vì sao dù có ở gần cách mấy thì vẫn mãi mãi là một vì sao.. Dù có cố gắng cũng không thể nào với tới được, dù có từng một lần vô tình chạm tay được vào vì sao đó thì cũng chỉ là vô tình… rồi vì sao đó sẽ bay đi thật xa khỏi tầm với để tiếp tục toả sáng ở nơi thuộc về nó… đôi môi nó dần thả lỏng, mắt nó cũng chuyển sang một màu lạnh hiếm có, khuôn mặt với thần sắc lạnh lùng không để lộ bất cứ một biểu cảm nào, nó bây giờ hệt như một con búp bê xinh đẹp mà vô hồn…
– em tỉnh rồi sao? – anh nó chạy hớt hải từ phía đối diện.
– hưm… anh hai đừng nói với ba mẹ chuyện này nhé..-nó trầm tĩnh đến lạnh lùng.
– em sao vậy? cảm thấy không khoẻ hay đau ở đâu sao? – anh nó lo lắng khi thấy thái độ lạ lùng của nó.
– em không sao! rất ổn! – nó nhướn mắt mỉm cười một cách máy móc.

– ừ… em nghỉ ngơi đi.. ba mẹ vẫn chưa biết chuyện này đâu.. – anh nó bàng hoàng nhìn nó, nó bây giờ không còn là con bé hay cười hay khóc như mọi khi..mọi thứ trên khuôn mặt nó điềm tĩnh đến hoàn hảo! thà rằng nó khóc thì anh sẽ dỗ dành.. thà rằng nó ủ rũ thì anh sẽ an ủi.. còn bây giờ…
Có lẽ vừa trải qua giây phút đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết nên nó ngộ ra một điều… những người nó yêu quý bằng cả trái tim thì chưa chắc sẽ quý yêu nó bằng một tấm lòng thật sự, lúc nó cần hắn bên cạnh nhất thì hắn ở đâu? nó ngộ ra một điều rằng ngoài gia đình và Nam ra thì không ai yêu thương nó mà không có điều kiện cả.. chẳng qua chỉ là cho và nhận, phải! cuộc sống là thế! khi cho đi đủ thì người ta sẽ muốn được nhận lại.. có lẽ những gì hắn cho nó chẳng qua chỉ là ảo tưởng về một tình yêu trong sáng và nhiệt huyết của tuổi học trò, còn bây giờ, điều nó phải trả lại hắn chính là nỗi đau, không! đau vậy là đủ rồi! nó đã trả đủ lại cho hắn! bây giờ những người nó còn nợ duy nhất chỉ là gia đình, thầy cô, bạn nè và.. Nam…
*****
– anh quậy phá vậy đủ vui chưa? – một cô gái bước từng bước nhẹ nhàng lên sân thượng trường học.
– vui chứ! rất thú vị.. – Ken khép hờ đôi mắt, bàn tay vẫn rỉ máu tươi, cậu ngồi dựa lưng vào bồn nước thư thái hệt như không hề có chuyện gì.. mà có lẽ bây giờ dù trời có sập thì cũng không thể lay động được đến cậu.
– tay anh thế kia mà còn vui được sao? rõ ràng là biết mình bị bệnh máu khó đông rồi mà còn.. – cô gái vùng vằng cầm bộ dụng cụ y tế tiến đến chỗ Ken.
– đã bảo là không sao! – Ken bật dậy giựt lấy lọ thuốc trên tay cô gái kia rồi bỏ đi.
– đồ trẻ con!! đồ.. – cô gái xinh đẹp giậm chân hét lên, đôi môi đỏ mọng chu lên đay nghiến từng từ.
*****
Hắn lao xe điên cuồng trên đường, từ khi biết tin nó phải nhập viện hắn như một con thú mất phương hướng, đôi mắt ánh hắn đỏ ngầu trực xé nát bất cứ vật cản nào…
~~5 phút trước…
– Linh nó nhập viện rồi! -My nhìn hắn với đôi mắt như muốn đốt cháy đối phương.
– … – hắn nhất thời mở to đôi mắt mà không nói nên lời..
– tôi biết bây giờ đối với anh chưa chắc còn nó tồn tại trong lòng! Nhưng mọi việc diễn ra cho đến mức này đều là do anh! anh nói đi! anh có biết trước khi anh đến thì Linh là một đứa như thế nào không? nó hay cười cũng hay khóc lóc một cách vô tư rồi lại nín! nhưng từ khi anh xuất hiện trong cuộc đời nó thì nó cười nhiều hơn hay khóc nhiều hơn? nó vô tư nhiều hơn hay phải đau nhiều hơn? anh hãy tự suy nghĩ lại xem rốt cuộc anh đã làm sai điều gì!- My giận dữ bỏ đi.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.