Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 822



CHƯƠNG 822

Cô gái mà có thể làm trái tim anh ta rung động lại là một kẻ nhẫn tâm, cứ như vậy mà bỏ rơi anh ta, cô đơn đi về phía trước trong thế giới không có ánh sáng này.

Dạ Vũ Đình không nói thêm gì nữa, Lâm Tịnh Thi cũng cười đủ rồi.

Hai mẹ con đều im lặng.

Lâm Tịnh Thi nhìn dáng vẻ này của con trai, vừa đau lòng vừa bất lực, hơn hết là lòng căm hận ba người phụ nữ trông giống hệt nhau kia.

Bà ta dịu giọng an ủi con trai: “Người chết thì cũng chết rồi, cho dù con có nhân bản một người giống y như đúc ra, thì đó cũng không phải cô ấy. Vũ Đình, cô gái mà ngày trước con thích, mặc dù là con gái của kẻ tiện nhân kia, nhưng mẹ biết, ít nhất cô ấy cũng thấu tình đạt lý, dịu dàng ân cần, cũng thật lòng với con. Cho nên mẹ cũng chỉ xem như là không thấy gì. Nhưng Tống Hân Nghiên này, trong thâm tâm đều không có con, còn vụng trộm sau lưng con, loại phụ nữ đê tiện không biết liêm sỉ như vậy, sao con lại phải giày vò bản thân mình để làm con chó theo đuôi kia chứ?”

Lâm Tịnh Thi rơi nước mắt.

Bà ta đau lòng cho con trai mình.

Kể từ khi người phụ nữ kia xuất hiện, con trai bé bỏng của bà ta chưa từng sống một ngày yên ổn, bây giờ còn làm ra thế này…

Sự tức giận của Dạ Vũ Đình vừa lắng xuống nay lại phải một lần nữa trỗi dậy.

Anh ta bất lực nhắm mắt lại, nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt: “Mẹ… Mẹ là mẹ của con đó! Rõ ràng mẹ đã biết tất cả từ lâu, nhưng lại không nói gì cả, nhìn con như một chú hề đang nhảy nhót diễn kịch trước mặt mẹ có phải rất vui không? Mẹ rất vui mừng đúng không?”

Lâm Tịnh Thi tức giận: “Con nghĩ mẹ như vậy sao?”

Bà ta lạnh giọng đáp: “Dạ Vũ Đình, mẹ đã khuyên con từ lâu, nhưng con có nghe không?”

Âm thanh cãi vả của hai mẹ con vang lên trong phòng bệnh hết đợt này đến đợt khác.

Lâm Tịnh Thi tàn nhẫn nói: “Mẹ biết những chuyện lộn xộn tạp nham của chiếc giày rách Tống Hân Nghiên kia và Tưởng Tử Hàn, mẹ cứ cho rằng cho dù con trai mẹ yêu đến khờ dại, nhưng ít nhất cũng là người có khí phách. Mẹ cho rằng sau khi bị từ chối thì sẽ trở mình, nhưng con đã thay đổi chưa? Con vẫn luôn đi một mình, không nghe lời khuyên, còn đối đầu với mẹ!”

Giọng nói của bà ta thấp dần, vừa buồn bã vừa xót xa: “Con là con trai của mẹ, trên đời này, có ai làm bố mẹ mà cứng rắn hơn con cái mình chứ? Mẹ cũng khuyên bản thân mình, mặc dù Tống Hân Nghiên không yêu con, nhưng con cũng đâu có yêu cô ta. Huống hồ gì cô ta có gương mặt như vậy, con nhìn cô ta, ít nhiều gì trong lòng cũng sẽ được an ủi. Nhưng ai có ngờ, con trai ngốc nhà ta lại động lòng, rõ ràng không yêu còn động lòng, bị một người phụ nữ quá quắt làm tổn thương đến mức này cơ chứ!”

Lâm Tịnh Thi lau nước mắt, kìm lòng nói: “Bây giờ, cho dù con nói gì làm gì, mẹ cũng sẽ không cho phép Tống Hân Nghiên ở lại. Cô ta nhất định phải rời khỏi nhà họ Dạ, rời xa con!”

Dạ Vũ Đình đờ đẫn lắng nghe.

Trong đầu, gương mặt với nụ cười tươi như hoa của người con gái mình yêu và dáng vẻ dịu dàng nhưng lơ đễnh của Tống Hân Nghiên đan xen vào nhau, chồng chất lên nhau.

“Cho nên…”

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn mẹ: “Trước đây chuyện Dạ Như Tuyết vu oan cho Tống Hân Nghiên và chuyện chị dâu bỏ độc Tống Hân Nghiên, đều là do mẹ bày ra phải không?”

“Đương nhiên là không phải.”

Ánh mắt Lâm Tịnh Thi lóe lên sự phủ nhận: “Mặc dù mẹ không thích Tống Hân Nghiên, nhưng chẳng đáng để lợi dụng em gái và chị dâu con làm những việc này.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.