Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 734



CHƯƠNG 734

Tống Dương Minh cau chặt mày: “Hân Nghiên, em như vậy không công bằng với Dạ Vũ Đình. Những lời này, nếu anh ta nghe thấy sẽ rất buồn.”

Anh cũng rất buồn.

Đau lòng cô em gái ngốc này, lại hâm mộ đố kỵ Dạ Vũ Đình…

Tống Hân Nghiên nghịch ngợm nháy mắt, khẽ nói: “Đúng chứ, cho nên anh ơi, những lời này em chỉ nói với anh thôi, ngay cả Đầu Gỗ cũng không nói, như vậy anh ấy sẽ không biết được.”

Tống Dương Minh: “…”

Tống Hân Nghiên khoác tay anh ấy, gối đầu lên vai anh ấy, thấp giọng nói: “Anh, anh yên tâm đi, em đã lớn rồi, có thể xử lý tốt tình cảm của mình rồi. Từ thời khắc em quyết định gả cho Dạ Vũ Đình, em đã chuẩn bị cả đời sống với anh ấy. Bây giờ không yêu không sao cả, em có thể cưới trước yêu sau lâu ngày sinh tình với Tưởng Tử Hàn, em tin mình và Dạ Vũ Đình cũng có thể. Hơn nữa…”

Cô ngẩng đầu, cười đầy tự tin: “Dạ Vũ Đình ôn nhuận như ngọc, phong độ ngời ngời, không thua kém Tưởng Tử Hàn.”

Nhìn khuôn mặt cười không tim không phổi của em gái, Tống Dương Minh nói không ra lời nữa.

“Đừng chỉ nói em nữa.”

Tống Hân Nghiên liếc hướng nhà vệ sinh, mờ ám nhắc nhở anh hai đầu óc chậm chạp nhà mình: “Anh, anh cảm thấy Đầu Gỗ thế nào?”

“Cô Khương?!” Tống Dương Minh cau mày: “Cô ấy cái gì thế nào?”

Tống Hân Nghiên hận sắt không thể biến thành thép trừng mắt anh trai nhà mình: “Đừng nói với em anh căn bản không biết Đầu Gỗ từ nhỏ đã thích anh?”

Tống Dương Minh: “…”

Ngại quá, anh ấy thật sự không biết.

Tống Hân Nghiên che mặt: “Vậy anh hiện tại biết rồi? Đầu Gỗ thật sự không tệ, anh, anh suy nghĩ một chút đi.”

Bị em gái dắt dây tơ hồng, cảm giác này thực sự khó để miêu tả.

Mặt Tống Dương Minh đỏ lên, im lặng vài giây rồi nói: “Những chuyện này sau này rồi nói đi. Anh bây giờ vừa tiếp quản công ty, trăm công nghìn việc, không có thời gian cũng không có sức lực để ứng phó những chuyện này.”

Anh trai nhà mình là người thông minh, có những chuyện gợi ý là được.

Tống Hân Nghiên không miễn cưỡng anh ấy: “Vâng, em chỉ nhắc nhở anh thôi, cũng không nhất định phải là Đầu Gỗ. Nếu có cô gái khác thích hợp, anh, anh thử tiếp xúc một chút cũng tốt.”

“Được.” Tống Dương Minh bất đắc dĩ đáp.

Lúc Khương Thu Mộc quay lại, cũng đang phát tin tức giục kiểm tra an ninh.

Cô ấy không nỡ ôm Tống Hân Nghiên: “Lần này thời gian đến thủ đô mặc dù ngắn, nhưng nơi này lại khiến tớ chấn động thật sâu. Thành phố lớn quả nhiên khác biệt, Nghiên à, đợi tớ, đợi tớ tìm được công việc hoặc hạng mục thích hợp, tớ sẽ đến với cậu.”

“Được.” Tống Hân Nghiên cũng ôm cô ấy: “Tớ ở đây đợi cậu.”

Đau buồn chia ly thoáng chốc trào dâng.

Khương Thu Mộc đỏ vành mắt: “Nếu không cậu cùng tớ về đi, nơi này tốt thì có tốt, lại quá lạnh lẽo. Cậu lạ nước lạ cái, tớ sợ cậu lại chịu thiệt…”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.