Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 630



CHƯƠNG 630

Cảnh tượng trước mắt vừa cảm động lại ấm áp.

Nhưng trong lòng cô lại không kìm được nhớ tới một người đàn ông khác.

Khung cảnh là trong căn phòng bệnh trắng xanh, cũng chẳng hề có cảnh tượng ấm áp động lòng người như vậy.

Khuôn mặt của người đàn ông lạnh lùng quyết tuyệt, ánh mắt nhìn cô cuốn theo gió cắt như dao.

Anh cũng ôm một bó hoa hồng đỏ, cũng cầm một chiếc nhẫn kim cương.

Nhưng trên hết, cuối cùng hoa hồng cũng không được trao đến cô, nhẫn kim cương cũng không được đeo lên tay cô.

Hai tay Dạ Vũ Đình chống lên tay vịn của xe lăn muốn đứng lên.

Dạ Nhất vội vã bước tới, đưa tay muốn đỡ.

Dạ Vũ Đình từ chối sự hỗ trợ của anh ta, chỉ đưa bó hoa hồng trong tay cho anh ta cầm. Sau đó, hai chân từ trên bàn đạp của xe lăn đặt xuống đất, tự mình vịn lấy chiếc xe, cẩn thận đứng lên.

Chân của anh ta vẫn còn thiếu linh hoạt, mỗi bước đi đều vô cùng cứng nhắc và khó khăn.

Nhưng anh ta vẫn cắn răng, chậm rãi bước từng bước về phía Tống Hân Nghiên cho đến khi đứng trước mặt cô.

“Anh không thể nào quỳ xuống trước em, nhưng anh hứa, những nghi thức mà anh nợ em, sau này anh nhất định sẽ bù đắp hết cho em.”

Anh ta nâng chiếc nhẫn lên, đưa đến trước mặt Tống Hân Nghiên: “Tống Hân Nghiên, gả cho anh nhé!”

“Gả cho anh ấy đi!”

“Gả cho anh ấy đi!”

“…”

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt và những tiếng huýt sáo.

Tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn bọn họ.

Tất cả mọi người đều đang đợi câu trả lời của cô.

Tống Hân Nghiên kéo lại lý trí khỏi suy nghĩ của mình, cánh môi hồng phấn hé mở.

Cô vừa định lên tiếng thì Dạ Vũ Đình đang cầm chiếc nhẫn, hai chân không thể chống đỡ cơ thể được nữa, đầu gối mềm nhũn ra, ngã về phía trước.

“… Cẩn thận.”

Lời đến đầu lưỡi lại biến thành tiếng kêu lên sợ hãi, Tống Hân Nghiên vô thức đưa tay đỡ lấy người đàn ông đàn nhào về phía trước.

Thân hình cao lớn như ngọn núi của người đàn ông đập thẳng vào mặt Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên mất trọng tâm, lập tức ngã sấp xuống tấm thảm đỏ.

Toàn thân của Dạ Vũ Đình thì đè lên người cô.

Hai người một trên một dưới, đối mặt đè lên nhau, vừa xấu hổ lại mập mờ.

“Ồ quao…”

Đám đông vây xem bắt đầu reo hò ầm ĩ.

“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi…”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.