Tống Dương Minh thản nhiên cười: “Một là không vội, hai là chưa gặp được người thích hợp. Hơn nữa, tôi mới xuất ngũ trở về, bây giờ còn đang làm quen thích ứng với sự phát triển nhanh chóng của xã hội bên ngoài. Chuyện kết hôn vẫn chưa nằm trong phạm vi kế hoạch của tôi.”
Cố Vũ Tùng nghe hiểu những lời này.
Ờm… Dường như cũng không có lợi cho mình lắm.
Anh ta cười, cố ý thử thăm dò: “Tôi còn tưởng anh và cô Khương là một đôi chứ.”
Tống Dương Minh nhìn anh ta bằng ánh mắt sâu xa: “Cậu hiểu lầm rồi. Trong mắt tôi, Thu Mộc và Hân Nghiên đều là những đứa em gái mà tôi nhìn các em ấy lớn lên.”
Anh ấy không cố tình gọi là cô Khương nữa, mà là gọi Thu Mộc một cách thân mật.
Xưng hô này, cho dù là ban nãy có mặt Khương Thu Mộc, anh ấy cũng không nói.
Cố Vũ Tùng cảm thấy lời nói này của anh ấy có ý nghĩa sâu xa.
Anh ta làm như thể lơ đãng nói: “Thật ra cô Khương cũng tốt, là một cô gái có nghĩa khí, lại rất đơn thuần, là một lựa chọn tốt để kết hôn. Cô gái giống như cô ấy, một khi đã quyết một lòng theo ai thì không cần lo cô ấy sẽ bị thế giới phồn hoa bên ngoài quyến rũ, hay là bất cứ lúc nào cũng có thể cắm một đống sừng lên đầu anh.”
Tống Dương Minh cau mày.
Đây là khen người ta à?
Anh ấy im lặng nhìn Cố Vũ Tùng, luôn cảm thấy những lời này của anh ta đang ám chỉ gì đó.
Hoặc là đang thử thăm dò điều gì.
Cậu Cố đang muốn làm mối cho mình và Thu Mộc ư?
Sắc mặt của Tống Dương Minh lạnh nhạt đi mấy phần. Dáng người thẳng tắp chính trực cũng bất giác hiện lên sự trang nghiêm.
“Đúng là Thu Mộc rất ưu tú, xứng đáng được người em ấy yêu đối xử chân thành. Em ấy là em gái của tôi, tôi sẽ không nghĩ tới chuyện kia, cũng không có ý nghĩ kia. Nhưng nếu có người dám làm tổn thương em ấy, làm em ấy đau khổ, tôi tuyệt đối sẽ không ngồi yên trơ mắt nhìn đâu.”
Đáp án này… cũng xem như hài lòng được phần nào.
Tâm trạng Cố Vũ Tùng thoải mái hơn nhiều.
Tống Dương Minh lạnh lùng nói: “Cũng muộn rồi, cậu Cố vẫn nên đi ngủ sớm chút đi.”
Nói xong, anh ấy xoay người rời khỏi phòng ngủ.
…
Mấy ngày sau.
Tống Hân Nghiên và Cố Vũ Tùng cùng nhau đến bệnh viện.
Cố Vũ Tùng đi gặp Ellis để tìm hiểu về tiến độ trị liệu.
Tống Hân Nghiên thì đến phòng bệnh.
Thẩm Hoài Ngưng rất thích bộ sườn xám mà Tống Hân Nghiên mua cho bà.
Hôm nay cũng mặc bộ đồ đó để đón Tết, trông sắc mặt cũng đã khá hơn nhiều.
Tống Hân Nghiên bước tới, ghé vào đầu gối của bà: “Mẹ, hôm nay con đến thăm mẹ. Sắp tới chúng ta sẽ không thể gặp nhau trong một khoảng thời gian dài.”
Không biết Thẩm Hoài Ngưng không nghe thấy hay là nghe không hiểu.
Bà cười ngây ngốc nhìn Tống Hân Nghiên.
Đôi tay gầy guộc như que củi luồn vào mái tóc mềm mại của Tống Hân Nghiên, giúp cô chải lại mái tóc xinh đẹp.
“Tóc của Hân Nghiên, rất đẹp… Mẹ sẽ chải đầu… Bé Hân Nghiên, mẹ chải đầu cho con, được không?”
Cô muốn khóc, nhưng lại sợ dọa Thẩm Hoài Ngưng, đành vội quay mặt đi chỗ khác, gật đầu ấp a ấp úng đáp lại.
Thẩm Hoài Ngưng vui vẻ không thôi.
Bà cầm lược lên, bắt đầu chải tóc cho cô.
“Mẹ sẽ tết bím tóc, bím tóc rất đáng yêu…”
Bà tết cho Tống Hân Nghiên hai bím tóc sừng dê rất quê mùa.
Trông rất buồn cười, nhưng Tống Hân Nghiên lại rất thích: “Mẹ tết tóc đẹp quá, mẹ khéo tay thật đấy.”
Hai mẹ con ôm nhau cười nói vui vẻ.
Cho đến lúc Tống Hân Nghiên rời đi, nụ cười trên mặt Thẩm Hoài Ngưng mới hơi sụp đổ.
Bà như một đứa trẻ hoảng sợ, nắm chặt lấy quần áo của Tống Hân Nghiên, không ngừng hỏi: “Khi nào Hân Nghiên, sẽ đến nữa?”
Trong lòng Tống Hân Nghiên chua xót, giọng nói trở nên khàn khàn: “… Mấy ngày nữa ạ.”
“Đừng quên nhé… Đừng gạt mẹ.”
“Sẽ không đâu mẹ.”
Suýt chút nữa Tống Hân Nghiên đã không kìm được nước mắt.
Cô ôm lấy Thẩm Hoài Ngưng, cắn chặt môi.
Xin lỗi mẹ, chỉ lần này thôi, sau này sẽ không bao giờ gạt mẹ nữa.
Chờ lần sau gặp lại, mẹ sẽ khỏe lên thôi.
Lúc đó, có phải mẹ sẽ không trách con không?
…
Sau khi tạm biệt với Thẩm Hoài Ngưng, ngay ngày hôm sau mấy người Tống Hân Nghiên liền trở về nước.
Máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế thủ đô.
Cố Vũ Tùng nhiệt tình muốn đưa bọn họ trở về chỗ ở: “Tài xế của tôi đang chờ ở bên ngoài, để anh ấy đưa mọi người một đoạn.”
“Không cần đâu.”
Tống Hân Nghiên nhẹ giọng từ chối, lấy hành lý của mình từ trên xe xuống: “Năm mới đã qua rồi, tôi còn chưa trở về quét dọn mộ ông nội. Tôi và anh ấy phải về Hải Thành trước, có lẽ sau Tết Nguyên tiêu mới có thể trở lại làm việc. Nếu cậu Cố không bận rộn thì giúp tôi đưa Thu Mộc về đi.”
Cố Vũ Tùng hào hứng quay lại nhìn Khương Thu Mộc.
Anh ta còn chưa lên tiếng, Khương Thu Mộc đã nói: “Tớ cũng trở về Hải Thành!”
Crush không ở lại thủ đô, đương nhiên cô ấy cũng không cần phải ở lại.
Cố Vũ Tùng lập tức cảm thấy cực kỳ thất vọng.
Khương Thu Mộc không hề nhận ra: “Lúc ăn Tết tớ không có ở nhà, bây giờ phải trở về cố gắng đền tội với ba mẹ tớ đây.”
Thế là Cố Vũ Tùng bị ba người bỏ lại sân bay.
Cô đơn lẻ bóng, vô cùng đáng thương.
Ba người Tống Hân Nghiên trực tiếp chuyển chuyến bay trở về Hải Thành.
Khương Thu Mộc về nhà, Tống Dương Minh và Tống Hân Nghiên cùng trở về nhà họ Tống.
Tống Dương Minh gõ cửa.
Người mở cửa là Tống Mỹ Như.
Nhìn thấy anh ấy trở về, Tống Mỹ Như mừng rỡ không thôi. “Anh về rồi. Em còn tưởng…”
Cô ta còn chưa nói dứt lời thì đã thấy Tống Hân Nghiên đứng sau lưng Tống Dương Minh.
Sự ngạc nhiên vui mừng lập tức biến thành khó chịu, nụ cười trên mặt cô ta cũng tắt dần.
Nhưng vì Tống Dương Minh ở đây nên cô ta không tỏ ra không vui: “Hân Nghiên cũng tới à, đi đường vất vả rồi, mau vào đi.”
Nói xong liền tránh ra nhường cửa.
Tống Dương Minh cầm lấy hành lý của mình và Tống Hân Nghiên bước vào phòng khách.
Nghe tin con trai trở về, Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh cũng vội vàng ra đón.
Nhưng khi nhìn thấy Tống Hân Nghiên, nụ cười trên mặt cả nhà đều cứng lại.
Tống Hân Nghiên làm như không nhìn thấy sắc mặt thay đổi của họ, cô bình tĩnh gọi một tiếng: “Ba, mẹ.”
Đường Ngọc Linh cười gượng, khô khan đáp lại, trong mắt đầy vẻ ghét bỏ.
Tống Quốc Dũng thì hồ hởi vô cùng, nhưng đôi mắt thì đảo quanh láo liên, đầy sự tính toán: “Đã lâu rồi Hân Nghiên không trở về, lần này khó khăn lắm mới về, nhất định phải ở nhà thêm mấy ngày đấy. Mỹ Như, mau đi dặn người hầu, buổi trưa làm thêm mấy món Hân Nghiên và anh trai của con thích ăn…”
Tống Mỹ Như bất mãn vì bị sai khiến, không tình nguyện rời đi.
Một nhà năm người ngồi lại với nhau, miễn cưỡng cũng có thể coi là hòa thuận ăn xong bữa cơm trưa.
Sau bữa ăn.
Tống Dương Minh lấy ra một tấm thẻ đưa cho Tống Mỹ Như: “Anh và Hân Nghiên trở về gấp, không mang theo quần áo gì để thay giặt, em giúp bọn anh chọn mấy bộ nhé. Tiện thể xem có cái gì mình thích thì cũng mua cho mình chút quần áo và đồ trang sức luôn.”
Ánh mắt dò xét của Tống Mỹ Như đảo qua đảo lại giữa Tống Dương Minh và Tống Hân Nghiên, sau đó vui vẻ nhận lấy tấm thẻ.
“Em đi ngay đây.”
Vừa xoay người, nụ cười trên mặt cô ta liền biến mất.
Cô ta lấy cớ tìm đồ trong túi, chuyển điện thoại thành chế độ máy bay, sau đó lại mở ghi âm, rồi tranh thủ lúc mọi người không chú ý thì lặng lẽ nhét vào trong khe hở của ghế sofa.
Lần đầu tiên anh trai tốt với mình như vậy, rõ ràng là muốn để cô ta rời đi.
Hừ!
Sau khi Tống Mỹ Như đi, người hầu cũng bị đuổi ra ngoài, trong căn phòng lớn chỉ còn lại hai vợ chồng Tống Quốc Dũng và Tống Hân Nghiên, Tống Dương Minh.
Bốn người im lặng ngồi đối diện trên ghế sofa.
Tống Dương Minh tự mình rót mấy tách trà, sau đó mới phá vỡ sự im lặng: “Ba, mẹ, hôm nay Hân Nghiên trở về là có chút chuyện muốn hỏi hai người.”
Hai vợ chồng Tống Quốc Dũng liếc nhìn lau, trong mắt cả hai đều có sự cảnh giác.