Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 29



CHƯƠNG 29

Nụ cười trên mặt Tống Mỹ Như cứng đờ: “Hân Nghiên, “Nghiên Mị” là của nhà họ Tống.”

“Nó nằm dưới danh nghĩa tôi.”

Tống Hân Nghiên khí thế nói: “Phó cục trưởng Trương, ông thấy thế nào?”

Trương Trung Nam gật gù, cười đi tới vỗ bả vai Tống Kim Minh: “Cậu ba, nể mặt tôi, đưa cô cả Tống về trước nhé? Nếu còn ồn ào thì hai người cũng chẳng được lợi gì đâu.”

Mặt mày Tống Kim Minh âm trầm, hất bay tay Trương Trung Nam: “Anh là cái thá gì? Tôi nể tình gọi anh là phó cục trưởng Trương, anh còn tưởng anh có máu mặt thật đấy à? Ở cái đất Hải Thành này, nhà họ Tống chúng tôi là luật pháp, là lẽ trời.”

Nụ cười trên mặt Trương Trung Nam biến mất.

Những cảnh sát theo Trương Trung Nam tới cũng sạm mặt.

Bầu không khí trong văn phòng lập tức trở nên căng thẳng.

Tống Mỹ Như vội vàng tiến lên làm người hòa giải: “Phó cục trưởng Trương, anh đừng so đo với anh họ tôi. Anh ấy nhanh mồm nhanh miệng ấy mà, nói chuyện không dễ nghe cho lắm nhưng tuyệt đối không có ý xấu đâu. Thật ra chúng tôi cũng không muốn tới khiến Hân Nghiên không thoải mái thế này, nhưng đây là quyết định của công ty cả. Chắc là bất ngờ quá làm Hân Nghiên không chấp nhận ngay được.”

Cô ta áy náy cười làm lành với mọi người: “Việc này cũng trách tôi, vừa đến công ty làm nên không có kinh nghiệm xử lý chuyện như vậy, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ban quản trị giao cho, không ngờ Hân Nghiên lại không thể chấp nhận được quyết định của công ty. Hôm nay hại mọi người chạy mấy chuyến liền, phiền mọi người quá.”

Chỉ một câu mà đã đổ vấy toàn bộ trách nhiệm trước sau cho ban quản trị và Tống Hân Nghiên.

Mặt Trương Trung Nam thoáng dịu xuống, mượn đà mà xuống nước: “Tìm ra được điểm mấu chốt là tốt rồi, nên bàn bạc nội bộ thế nào cũng là chuyện sau này. Nhưng bây giờ công ty còn cần vận hành nữa. Mấy cậu, giúp giám đốc Tống dọn đồ về văn phòng đi.”

Gân xanh trên trán Tống Kim Minh hằn hẳn lên.

Ánh mắt Tống Mỹ Như nhoáng lên tia nham hiểm hung ác, nét cười mỉm không thay đổi mảy may, chỉ vươn tay túm Tống Kim Minh trở lại trước khi anh ta kịp nổi điên.

Hai người trơ mắt nhìn mấy cảnh sát dọn văn phòng thành dáng vẻ trước khi bọn họ tới.

Tống Hân Nghiên đưa Trương Trung Nam ra cửa lớn Nghiên Mị.

“Hôm nay cảm ơn phó cục trưởng Trương ủng hộ. Để biểu đạt lòng biết ơn, tôi mời anh ăn một bữa nhé?”

Cô quen anh phó cục trưởng này trong một buổi tiệc rượu tư nhân, rất nhiều lần đều đòi làm anh trai cô, nói sau này sẽ bảo kê cho cô.

Chẳng qua cô đã quen có việc tự mình giải quyết, không muốn nợ tình người ta nên vẫn luôn khéo léo từ chối.

Nếu không phải hôm nay thật sự hết cách rồi thì cô đã không gọi để phó cục trưởng Trương chạy một chuyến này.

Trương Trung Nam cười xuề: “Mời cơm thì thôi đi, nếu muốn cảm ơn tôi thật thì giúp tôi một chuyện nhé.”

Tống Hân Nghiên không tiện từ chối: “Anh nói đi, chỉ cần có thể giúp được tôi nhất định sẽ cố gắng.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.