Kể từ khi ông Tuấn rời đi chiếc ghế Tổng giám đốc đã từng có hai người ngồi còn số người nhòm ngó thì nhiều vô kể. Ông thiết nghĩ một công ty lớn thế này không thể một ngày không có chủ, ông chỉ mong mọi chuyện sẽ sớm qua đi để mọi thứ được trở về như cũ.
Đống sổ sách này thực sự quá nhiều, ông đã xem ba ngày liên tiếp nhưng vẫn chưa tìm ra điểm khả nghi, ông tự nhủ có khi nào mình quá đa nghi.
Tiếng gõ cửa vang lên rồi cô thư ký bước vào thông báo với ông có khách đến tìm. Ông nghĩ thầm, việc ông về nước là bí mật chỉ một số người biết ai mà có thể biết để tìm đến nhanh như thế nhưng rồi lại nghĩ Tân Thiên là một tập đoàn lớn, đối tác nhiều vô kể tiếp một vị khách cũng có xá gì.
Vị khách bước vào cũng là lúc ông vừa ngồi xuống bộ sofa trước mặt, người đàn ông này không quá trẻ nhưng cũng chẳng phải già, tầm bốn mươi.
Sau khi chào hỏi nhau ông Tuấn mới biết rằng đây là một người ông đã từng giúp đỡ nhiều năm trước khi mới sang nước ngoài lập nghiệp, ông Tuấn niềm nở mời hắn ngồi xuống để cùng trò chuyện.
Ông Tuấn phân vân không biết hôm nay hắn đến tìm ông có việc gì nên đã hỏi:
“Hôm nay, cậu đến tìm tôi chắc không chỉ để hỏi thăm sức khỏe?”
Đầu tiên hắn úp mở chuyện nọ chuyện kia, sau khi xác định ông Tuấn không có ý nghi ngờ hắn bắt đầu bày tỏ về việc Anne đã ngỏ ý bán dự án của công ty cho nhắn để hưởng chênh lệch lợi nhuận nhưng hắn đã không đồng ý vì đã từng có giao tình với ông Tuấn. Hắn không muốn Tân Thiên có ngày phải rơi vào tay kẻ khác.
Ông Tuấn lặng người sau khi nghe được thông tin này, ông chưa vội tin ngay bởi ông trước nay làm việc gì cũng cần có bằng chứng xác thực hơn nữa sự việc này rất nghiêm trọng không thể giải quyết qua loa.
Ông đang rất thắc mắc không biết hắn nói ra việc này là vì từng có ân tình hay còn ẩn tình nào khác?
Ông Tuấn cho người gọi Anne thì được biết hôm nay cô không đi làm. Ông Tuấn vẫn biết gia đình ông Anh là một cổ đông lớn nếu chuyện này làm không khéo sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác sau này nhưng nếu đúng thật Anne đang tham ô tài sản của công ty thì cũng có thể nhân việc này mà làm giảm uy tín và tầm ảnh hưởng của gia đình họ. Thực sự đây là một con dao hai lưỡi.
Ông Tuấn trở về bàn tiếp tục kiểm tra các báo cáo liên quan sau đó ông cho mở một cuộc họp khẩn yêu cầu các cổ đông phải tham dự đầy đủ.
Ông Anh đi cùng vợ còn Anne thì đã đến công ty từ sớm. Trước đây khi ông Tuấn còn ở Tân Thiên thì cũng đã biết gia đình ông Anh. Trong mắt ông Tuấn, ông Anh chẳng khác gì cáo già, ông luôn biết lợi dụng điểm yếu, sơ hở của người khác để trục lợi cho bản thân.
Bà Đào đỡ lấy chiếc gậy trên tay chồng rồi dìu ông ngồi vào chiếc ghế bên cạnh ông Tuấn. Đôi mắt sâu, chiếc mũi diều hâu, mày chau lại, ông Anh nhìn về phía ông Tuấn không mấy thiện cảm rồi buột miệng:
“Anh về từ lúc nào sao một cuộc gặp thân tình cũng không có? Công việc ở nước ngoài không tốt sao?”
Ông Tuấn rất bình thản đáp lại:
“Vì nhà có chuyện nên tôi về gấp nên cũng không có thời gian gặp mọi người mong anh thông cảm.”
Ông Anh bật cười khi nghe ông Tuấn nói “nhà có chuyện” tỏ ý mỉa mai:
“Là “nhà anh” sao? Anh đi ngần ấy năm rồi trở về nói là nhà mình có vẻ như nhà họ Hồ sắp loạn rồi?”
Ông Tuấn rất khó chịu trước thái độ hống hách của ông Anh liền bật lại:
“Đã bao nhiêu năm rồi anh vẫn vậy một chút cũng không thay đổi đánh chết vẫn còn nguyên cái nết.”
Ông Anh tròng mắt đỏ rực:
“Anh …”
Anne bước vào chào tất cả mọi người rồi ngồi xuống. Ông Tuấn đứng dậy xin phép bắt đầu cuộc họp nhưng trước tiên ông muốn giới thiệu mọi người một vị khách rất quan trọng đồng thời cũng là lý do tổ chức cuộc họp khẩn cấp này.
Người đàn ông vóc dáng không cao cũng không thấp, mặc bộ vest đen, làn da ngăm ngăm bước vào đã khiến Anne sửng sốt. Hai tay cô bấu chặt vào tập tài liệu trên bàn, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên gương mặt xinh đẹp. Hắn tự giới thiệu mình là nhà đầu tư bất động sản đồng thời là chủ của công ty bất động sản thế giới mới.
Mọi người rất ngạc nhiên không biết tại sao một người không liên quan lại được mời đến trong một cuộc họp nội bộ phải chăng ông Tuấn đang tính toán điều gì? Họ bàn tán xôn xao cồn ông Anh vẫn im lặng theo sát tình hình.
Ông Tuấn ra hiệu cho mọi người im lặng và bắt đầu nói:
“Dự án bất động sản do Anne phụ trách là hiện tại là dự án quan trọng nhất của Tân Thiên, trong những ngày qua tôi đã tiến hành kiểm tra các báo cáo định kỳ và tiến độ thực hiện của dự án, tôi nhận ra dự án đang bị chậm tiến độ và có một số điểm không hợp lý như sau:
Thứ nhất, tổng diện tích thực tế chênh lệch với quy hoạch ban đầu và báo cáo không hề nhỏ.
Thứ hai, cho đến nay vẫn chưa tiến hành đấu thầu để tìm nhà thầu đủ điều kiện để thi công công trình.
Thứ ba, tổng số vốn đầu tư cho dự án liên tục bị đôn lên nhưng lại không có văn bản giải thích rõ lý do.
Trong cuộc họp ngày hôm nay, với tư cách Tổng giám đốc điều hành tôi yêu cầu cô Anne phải giải thích rõ ràng những vấn đề này cho ban lãnh đạo công ty và các cổ đông.”
Ông Tuấn vừa nói dứt lời, các cổ đông bắt đầu bàn tán xôn xao, những lời dị nghị hướng về Anne quá nhiều khiến cô lúng túng không biết phải nói thế nào. Ông Anh thấy con gái bị dồn vào thế khó, ông hắng giọng nói to:
“Các vị, như các vị đã thấy, Tổng giám đốc chỉ vừa tiếp quản Tân Thiên được vài hôm mà đã có chuyện. Từ trước đến nay, công ty vẫn hoạt động tốt nay ông Tuấn vừa mới đến đã khiến mọi người hoang mang và nghi ngờ dự án của công ty có gian lận làm như thế có phải để hạ bệ uy tín của con gái tôi và gia đình tôi không?”
Trước những lời nói cố tình lèo lái dư luận chĩa mũi dùi về phía mình của ông Anh, ông Tuấn bình thản đáp trả:
“Tôi không nói là nghi ngờ có gian lận hay hạ bệ uy tín của ai, tôi chỉ yêu cầu người phụ trách đưa ra lời giải thích thỏa đáng và kế hoạch cụ thể cho dự án sau này.”
Anne vấn im lặng một lời cũng không nói, cô đang rất trông chờ vào sự cứu giúp của bố cô. Ông Anh với ánh mắt sắc lạnh không chịu nhượng bộ tiếp túc bênh vực cho con gái:
“Dự án kể từ khi bắt đầu đến nay qua từng giai đoạn đều có báo cáo cụ thể nếu Tổng giám đốc có gì chưa hiểu thì hãy về xem lại báo cáo cho kỹ hơn còn cuộc họp hôm nay Anne không cần phải giải thích gì cả.”
Tình hình mỗi lúc một căng thẳng, ai ai cũng háo hức không biết cuộc tranh luận này đến lúc nào sẽ kết thúc.
Ông Tuấn thái độ rất cứng rắn nhất quyết hôm nay phải vạch trần chuyện này. Để kết thúc được chuyện này ông sẽ nói ra toàn bộ sự thật.
“Cô Anne, cô giải thích như thế nào về vụ mua bán của cô với vị khách này về dự án mà cô đang phụ trách của công ty?”
Anne hoảng sợ khi nghe ông Tuấn gọi đích danh của mình. Sắc mặt trắng bệch rất khó coi, Anne ấp úng:
“Tô…i không quen ông ta, tôi cũng không hiểu ông đang nói gì?”
Người đàn ông từ từ đứng dậy, anh ta tường thuật tất cả mọi chuyện mà họ đã từng đàm phán với nhau.
“Cách đây vài hôm cô Anne đã đến gặp tôi và đề nghị bán một diện tích không nhỏ đất dự án của Tân Thiên. Điều đáng nói, cô ấy muốn được chia riêng một phần lợi nhuận cho cá nhân cô ấy. Tôi không biết tại sao công ty của quý vị lại không phát hiện nhưng với tư cách là một nhà đầu tư tôi không muốn bất cứ ai bị lừa dối khi tin tưởng trao quyền tín nhiệm cho một cá nhân hay tổ chức nào đó. Chính vì thế hôm nay, tôi xin đứng ra cung cấp các bằng chứng xác đáng cho vụ việc này.”
Hắn nhìn Anne với ánh mắt thách thức bởi hắn từng nói nếu cô không đồng ý thì hắn sẽ công khai mọi chuyện, hắn nói được làm được. Đoạn video ghi lại cuộc đàm phán của hai người được phát trên màn hinh, ông Anh vô cùng tức giận và xấu hổ. Sắc mặt trầm xuống khi không còn đường chối cãi, ông lặng lẽ đứng dậy bỏ đi nhưng vừa rời khỏi ghế đã bị ông Tuấn chặn lại:
“Giờ mọi chuyện đã rõ, tôi xin tuyên bố hủy bỏ tư cách trưởng dự án của cô Anne và sa thải khỏi công ty vì hành vi tham ô tài sản đồng thời từ nay ông Anh ngoài số cổ phần hiện có ở Tân Thiên thì không được quyền ảnh đến bất cứ quyết định nào của Tân Thiên.”
Ông Anh giận tái mặt nhưng không thể làm gì khác, sự việc hôm nay đã khiến ông rất mất mặt. Cả nhà Anne ra về mà lòng hận không thể đạp đổ mọi thứ ở Tân Thiên ngay bây giờ.