Trời mỗi lúc mỗi khuya, sân trường chẳng còn ai. Thu đi lấy xe, Long vẫn đợi cô. Thu vừa dắt xe ra, Long đã tiến lại gần, gương mặt đôi chút ngại ngùng.
“Để mình đưa cậu về. Bây giờ đã khuya lắm rồi, con gái không nên đi một mình.”
Thu do dự vì không muốn làm phiền Long thêm nữa. Thu nhìn xung quanh quang cảnh yên ắng đến đáng sợ. Trước đây dù có đi làm thêm về muộn tối đa cũng chỉ chín giờ. Bây giờ đã hơn mười giờ đêm. Đường xá vắng vẻ nhiều mối nguy hiểm đang rình rập.
Long đón lấy chiếc xe đạp của Thu. Ban ngày tấp nập bao nhiêu thì ban đêm vắng vẻ bấy nhiêu. Ngày và đêm như hai trạng thái đối lập cùng tồn tại trong một thế giới. Thỉnh thoảng có một chiếc xe máy chạy lướt qua. Sức gió do nó tạo ra khẽ làm bay mái tóc của Thu. Một vài sợi bay quá trớn vướng lên cánh tay Long rồi từ từ rơi xuống trở về vị trí ban đầu.
Một chút hơi lạnh của gió biển vô tình thổi ngang qua thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Thu giật mình níu tay vào hông cậu. Long quay lại hỏi khẽ.
“Cậu có lạnh không?”
Giọng nói ấm áp của Long trong đêm khuya vắng lặng sưởi ấm trái tim cô gái nhỏ. Cử chỉ ân cần thật khác với thường ngày. Bình thường Long vẫn hay trêu chọc Thu còn lúc này lại rất chu đáo và tâm lý.
“Mình vẫn ổn.”
Thu nói thật nhỏ, nhỏ đến mức chỉ mỗi Long nghe thấy. Từng ngôi nhà, hàng cây bị bỏ lại phía sau. Hương hoa sữa thấm vào lồng ngực da diết và nồng nàn. Thời gian như ngừng trôi ngay giây phút này đây.
Con đường về nhà sắp hết nhưng họ chỉ nói với nhau vài câu. Chiếc xe vẫn chạy và hai con người lại tiếp tục im lặng. Bình thường vẫn hay đốp chát nhau nhưng khi ở gần nhau hơn bao giờ hết thì cả hai chỉ im lặng.
Mỗi người trong chúng ta chỉ có thể nắm giữ hiện tại chứ chẳng thể đoán trước tương lai. Đôi khi chúng ta không cần quá nhiều thứ hay quá nhiều người bên mình mà chỉ cần một người và sự thấu hiểu của người ấy là đủ.
Chiếc xe dừng lại, cánh cổng nhà trọ mở ra trước mắt. Long đưa chiếc xe cho Thu và chào tạm biệt.
“Cậu vào trong đi rồi mình về.”
Vẫn ân cần và chu đáo, Long đang khiến Thu phải có cái nhìn khác về cậu.
“Cậu cũng về cẩn thận nhé.”
Thu dắt xe vào trong, cánh cổng từ từ khép lại. Bên trong và bên ngoài là hai thế giới khác biệt hoàn toàn. Ranh giới chỉ có thể bị phá bỏ khi một trong hai người đủ dũng cảm bước qua cánh cổng đi vào thế giới của người kia.
...
“Chú Quân, chú đến đón cháu đi ạ. Cháu đang ở số năm mươi tám đường Nguyễn Huệ.”
Ở bên kia giọng một người đàn ông đứng tuổi trả lời.
“Cháu đợi một chút, chú đến ngay.”
Chiếc Innova màu đen từ từ tiến vào bên trong ngôi biệt thự rộng lớn và sang trọng. Ánh đèn phát ra từ ngôi nhà rực sáng một góc trời. Có lẽ những tinh tú trên trời cao cũng thầm thắc mắc, tại sao trần gian lại có một ngôi sao lấp lánh đến vậy?
Phía trước ngôi nhà có một bể bơi rất lớn và rất đẹp. Phòng khách xa hoa với những nội thất đắt tiền theo phong cách châu Âu được trang trí đẹp mắt. Ai tinh ý sẽ nhận ra chủ nhân là người yêu chuộng phong cách quý tộc và cổ điển.
Từng chi tiết, vật dụng trang trí được lựa chọn kỹ càng. Hầu hết chúng được chế tác thủ công tinh xảo. Có cả những món đồ được mua ở những buổi đấu giá xa xỉ. Tất cả được sắp đặt khéo léo trên phông nền xanh trắng trang nhã và sang trọng.
Lối cầu thang lên tầng trên cũng được chạm trổ cầu kỳ. Lên được nửa cầu thang, Long quay lại hỏi quản gia.
“Mẹ cháu hôm nay có về nhà không ạ?”
Không gian yên tĩnh như cùng Long chờ đợi câu trả lời. Người quản gia ngập ngừng, một chút thương cảm ánh lên trong đôi mắt.
“Bà chủ đi công tác ở Singapore ngày kia mới về. Dạo này bà chủ bận rộn lắm, cậu đừng buồn nhé.”
Đôi mi khẽ khép. Long đã nghe câu nói này rất nhiều lần rồi. Nhưng mỗi lần như thế cậu vẫn không giấu được nỗi thất vọng. Nét mặt rạng ngời tối sầm lại khi nỗi buồn vừa lướt qua.
“Mẹ cháu ngày nào chẳng bận việc. Cháu lớn rồi cháu tự lo được cho mình. Chú cũng nghỉ sớm đi.”
Long lên phòng ngả lưng xuống giường. Căn phòng rộng lớn, cao vời và trống trải. Cao đến tít tắm không có điểm dừng như ý niệm vô định vừa lẩn quất trong suy nghĩ của cậu.
Sau một lúc nghĩ ngợi, cậu chán chường đứng dậy bước vào phòng tắm ngâm mình trong nước ấm - thói quen yêu thích của cậu mỗi khi về nhà. Dòng nước từ từ ướt khắp người. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu phải một mình trong ngôi nhà to lớn, trống trải và lạnh lẽo kể từ khi lên bảy.
Ba mẹ thường xuyên vắng nhà. Rồi mỗi khi về họ lại cãi nhau. Giờ ba đã dọn ra ngoài. Mẹ luôn bận rộn với công việc. Chỉ có cậu một mình gặm nhấm nỗi cô đơn, hạnh phúc là điều cậu ao ước nhưng từ lâu đã không tồn tại trong ngôi nhà này. Ở đây chỉ có sự lạnh lẽo, áp đặt và cô đơn. Một tâm hồn cô đơn trong một ngôi nhà cô đơn - cả một bầu trời cô đơn.
Đôi mắt nhắm nghiền cho những giọt nước vô tư vui đùa trên cơ thể. Long mặc kệ những chuyện đang diễn ra xung quanh mình. Cậu thả lỏng để giải tỏa những căng thẳng trong tâm tư của mình. Một mình đối mặt với hiện thực trước mắt, đôi lúc muốn buông xuôi nhưng rồi cậu lại tự nhủ mình phải cố gắng vượt qua.
Lấy chiếc áo choàng qua người rồi bước ra khỏi phòng tắm. Long đi thẳng đến bàn ngồi xuống ghế. Cậu lau khô những giọt nước còn vương trên tóc. Hình ảnh một cô gái e ấp, dịu dàng đang ẩn nấp trong tâm trí bỗng hiện ra rõ ràng.
Tựa người ra phía sau, Long đang suy nghĩ nghiêm túc về những điều mà trước đây cậu cho là hoang phí - nghĩ về một cô gái. Nụ cười tuyệt đẹp của cô là điều đầu tiên cậu ghi nhớ. Dù lần nào gặp nhau cũng cự cãi nhưng thi thoảng cô vẫn trao cậu nụ cười duyên dáng rạng ngời tựa nắng mùa xuân.
Đôi mắt to tròn ẩn dưới bờ mi cong vút như mây trời mùa thu mơ màng và thơ ngây. Gương mặt trái xoan thanh tú, khắc khoải bóng dáng một cô gái xinh xắn, yêu kiều và lạc quan. Cậu chẳng có cách nào và cũng chẳng muốn gạt những hình ảnh ấy ra khỏi suy nghĩ.
Bên ngoài cửa sổ cảnh vật thật yên ắng khi đã quá nửa đêm. Chiếc rèm của thi thoảng dao động nhẹ vì một cơn gió tinh nghịch mới lùa vào. Bài hát mang phong cách acoustic nhẹ nhàng ngân vang bỗng hay hơn bình thường bởi hợp tâm trạng người nghe.
Thu như một cơn gió biển trong lành thổi vào tâm hồn cô đơn của cậu những niềm vui. Chúng khiến cậu quay về đúng độ tuổi thật của mình.
Long đang tự mỉm cười với chính mình. Không biết trước đây cậu có bao giờ như thế, nhưng cậu bây giờ thật lạ, thật bí ẩn như thể chẳng còn là chính cậu.