Từ sau khi biết Thu đã trở lại thành phố, Trí thường xuyên liên lạc hỏi thăm chuyện công việc, cuộc sống và ngỏ lời muốn giúp đỡ cô. Trí thuê một căn hộ ở gần khu cô ở rồi thường đến đó mỗi cuối tuần. Hắn nói ở trung tâm thành phố quá ồn ào không thích hợp để nghỉ ngơi nên muốn tìm nơi yên tĩnh. Dù ở cùng khu nhưng căn hộ hắn thuê thuộc diện cao cấp nên rất rộng và sang trọng.
Từ khi được nhận lại người thân, Trí cũng đã không cần sống giản dị như trước đây. Hắn bắt đầu tậu những chiếc xe hơi hạng sang, xài những món đồ đắt tiền từ quần áo, giày dép đến những phụ kiện khác. Đặc biệt hắn đã sắm thêm không ít biệt thự, căn hộ cao cấp cho riêng mình. Có thể nói hắn bây giờ đã ở một đẳng cấp khác so với trước đây. Thay vào đó bạn bè xung quanh hắn mỗi ngày càng ít đi chỉ còn lại những mối quan hệ làm ăn, bán mua chung quy là những mối quan hệ kiếm ra tiền.
Dao gần đây, Thu thường xuyên vô tình gặp Trí, dù đi siêu thị, đi dạo, đi tập thể dục buổi sáng,... cũng đều gặp nhau. Hôm nay, Hoàng, Nguyên và Thu hẹn nhau đi ăn bún riêu ở một quán gần đó, Nguyên hết lời khen ngợi đây là quán bún riêu mà cô ưng ý nhất trong số những nơi đã từng ghé qua.
Ba người vào quán, cô chủ quán đã quá quen thuộc với Nguyên liền hỏi:
“Bữa nay lại còn dẫn bạn đến ủng hộ cô nữa sao cháu thật tốt quá.”
Nguyên cười tủm tỉm rất duyên, Hoàng ngồi bên cạnh trêu cô:
“Cậu cứ ăn thường xuyên và liên tục thì đến tết biết đâu được tặng lịch.”
Nguyên cau mày trách móc:
“Cậu chỉ biết trêu mình thôi.”
Trong lúc chờ đợi, ba người nói với nhau về chuyện ngày mai Thu sẽ đi phỏng vấn. Công ty mà cô nộp hồ sơ là một nhà sách, Thu ứng tuyển vị trí biên tập viên. Dù không tìm được một nhà xuất bản nhưng hầu hết nhưng công việc liên quan đến sách cô đều thích, hy vọng với những kinh nghiệm mà cô đã có cô sẽ vượt qua được buổi phỏng vấn này.
Nguyên nắm tay Thu động viên:
“Ngày mai cậu cứ bình tĩnh, tự tin đừng run quá, mọi chuyện sẽ tốt thôi.”
Hoàng nhíu mày nhìn Nguyên dường như sắp nói điều gì không hay về cô:
“Cậu làm như người ta chưa từng đi phỏng vấn vậy. Cậu đấy lúc đến phỏng vấn cũng run như gì mà bày đặt khuyên người ta bình tĩnh, tự tin. Lần đó nếu không có mình thì cậu…”
Biết mình lỡ lời, Hoàng liền dừng lại, không khí có chút trầm xuống.
Nguyên giờ mới vỡ lẽ hóa ra lúc đó cô được trúng tuyển là nhờ có người giúp đỡ vậy mà cô chẳng hề hay biết. Nguyên có chút bối rối nhưng rồi lòng lại thầm vui khi biết người ấy cũng từng có lúc nghĩ đến mình.
Bỗng nghe có tiếng một giọng nói quen quen ở phía sau, Thu quay lưng lại thì ra là Trí, thật trùng hợp sao hắn lại đến nơi này.
Trí nhìn thấy Thu liền vẫy tay chào, Nguyên ngạc nhiên còn Hoàng thì không mấy thiện cảm với con người này. Trí tiến tới gần rồi tỏ ý muốn ngồi chung:
“Mọi người đi ăn đêm sao? Tôi cũng vậy, có thể ngồi chung với nhau không?”
Thu không muốn Nguyên và Hoàng khó xử nhưng cũng chẳng còn cách nào vì quán đã kín chỗ.
“Anh ngồi đi ạ, mọi người cũng từng biết nhau rồi mà.”
Trí kéo chiếc ghế nhựa rồi ngồi xuống. Hắn tỏ vẻ thân thiện bắt chuyện:
“Em đã tìm được chỗ nào phù hợp chưa hay để anh giới thiệu cho nhé, anh có rất nhiều người quen làm trong nhiều lĩnh vực khác nhau, em nói xem em thích một công việc như thế nào?”
Thu cảm thấy hơi khó xử vì đây là chuyện riêng của cô vả lại mối quan hệ của hai người cũng không thân thiết đến mức có thể dễ dàng nhờ vả. Cô gượng cười nói:
“Em đã tìm được một chỗ thích hợp rồi ngày mai sẽ đi phỏng vấn.”
Hắn ngạc nhiên rồi gặng hỏi:
“Cụ thể là chỗ nào thế?”
Thu cảm thấy rất ngại vì câu hỏi này nhưng không thể từ chối còn Hoàng và Nguyên đang cảm nhận người đàn ông này rất vô duyên.
“Nhà sách Nam Hiền.”
“À, chỗ đó cũng được nhưng quá nhỏ so với Tân Thiên.”
Thái độ của Hoàng mỗi ngày lại càng khó coi hơn, cậu không im lặng nữa lên tiếng:
“Chẳng có nơi nào trên đất nước Việt Nam này có thể so sánh được với Tân Thiên của anh cả anh Trí ạ vì thế anh không việc gì phải so sánh.”
“Cậu nói vậy cũng hơi quá, Tân Thiên chỉ là kinh doanh nhiều lĩnh vực nên cảm giác hơi lớn chứ trên thế giới còn có nhiều công ty hơn thế gấp nhiều lần.”
Không khí của cả buổi trò chuyện không mấy vui vẻ giống hệt như đang thưởng thức một tách trà ngon bỗng một con sâu rơi vào tách trà, uống tiếp thì lòng không muốn nhưng bỏ đi thì lại uổng.
Rời khỏi quán thì cũng đã muộn, Trí nói sẽ đưa Thu về nhưng cô thẳng thừng từ chối.
“Bọn em đi chung nên anh cứ về trước đi không cần phải lo lắng ạ.”
Trí không còn cách nào khác phải rời đi hơn nữa nhìn sắc mặt hai người còn lại cũng đủ hiểu sự hiện diện của hắn chỉ là thừa thãi. Khi hắn đã rời đi, Nguyên mới lên tiếng:
“Sao anh ta biết cậu trở lại thành phố, sao lại biết cậu sống ở khu này không phải anh ta theo dõi chúng ta chứ?”
Thu gượng gạo đáp lại:
“Không phải đâu? Hôm trước mình đi siêu thị vô tình gặp, trò chuyện một lát mới biết anh ấy cũng sống ở đây. Hôm nay gặp chắc là trùng hợp thôi.”
Thu không muốn mọi người để ý đến việc này thêm nữa nên cố tình lảng tránh. Việc gặp lại Trí khiến cô rất khó xử hơn nữa hắn lại liên tục đề nghị được giúp đỡ khiến cô không biết phải làm sao mới phải. Trí dù sao cũng là anh trai của Long, từ sau khi mọi chuyện xảy ra, Thu thật lòng không muốn có bất cứ mối quan hệ nào hay dây dưa gì với người nhà đó. Cô chỉ muốn quên hết những chuyện có liên quan đến họ để bắt đầu cuộc sống mới.