Không diễn cũng có thể hiểu lầm thành như thế, rốt cuộc đã sai ở chỗ nào?
“Anh biết ngay mà.” Phan Vân kích động không tôi: “Tiểu Nhiễm, là anh thật sự có lỗi với em, anh…”
“Phan Vân, tôi cảm ơn vì vừa nãy anh đã giải vây giúp tôi, nhưng con người phải nhìn về phía trước, chuyện đã qua phải buông xuống.” Việc anh ta phản bội chắc như đinh đóng cột, bây giờ thời thế đã thay đổi, tôi không còn đủ kiên nhẫn để nói lại chuyện cũ.
“Anh biết em hận anh, em mắng anh, đánh anh anh đều nhận, anh chỉ cầu xin em tha thứ cho anh.” Giờ phút này Phan Vân giống như một người đau khổ vì tình, thấy thế tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Tôi vừa định lên tiếng châm chọc, nhưng khi nhìn thấy bóng người đứng cách anh ta không xa, tôi đột nhiên cười.
“Tiểu Nhiễm, em…” Hiển nhiên Phan Vân hiểu lầm ý của tôi, tiến lên đưa tay muốn ôm tôi.
Cơ thể tôi lách sang một bên, chạy thẳng về phía người kia.
“Sao lại tới nhanh như thế?” Tôi đu trên người Nhan Kiêu, quang minh chính đại hôn một cái lên mặt câu.
Trên tay cậu đang vắt một chiếc áo choàng dài, vững vàng ôm lấy tôi: “Sợ em về trễ không an toàn, vẫn luôn ở gần đây chờ em đấy.”
“Bây giờ chỉ mới buổi chiều thôi anh trai ạ.” Tôi nhéo mặt cậu một cái: “Nhưng họp lớp cũng chẳng có gì, hay là chúng ta đi tự do đi?”
Buổi họp lớp đại học cũng không thể so với cấp hai, cấp ba, thà chán ghét đối mặt với một số người, cũng chẳng bằng khuất mắt.
Huống chi có mấy cặp đôi yêu nhau đã ra về trước thời hạn.
“Được, ở rạp chiếu phim mới có mấy bộ phim mới, có mấy bộ được chấm điểm tốt, anh mời em nhé?” Mí mắt Nhan Kiêu cong cong.
“Được đấy.” Mắt tôi sáng lên, trong lòng rục rịch.
Rạp chiếu phim là nơi hẹn hò của các đôi yêu nhau, nghe nói trong không khí đen kịt, dễ dàng xảy ra một vài chuyện gì đó.
“Anh chờ em một lát, em đi lấy áo khoác.” Tôi nhảy xuống khỏi người Nhan Kiêu, xoay người chạy vào phòng bao.
Lúc tôi đi ngang qua Phan Vân đang cứng đờ, bước chân tôi ngừng một chút, quay trở về bên cạnh Nhan Kiêu: “Có muốn gặp bạn học của em một chút không?”
Chân mày cậu nhướng lên, tựa như đang ngạc nhiên: “Có tiện không?”
“Đương nhiên rồi.” Tôi kéo cậu lướt qua người Phan vân, mỗi một tế bào trên cơ thể đều viết chữ “ghen thoải mái”!
Tôi thoải mái đưa Nhan Kiêu vào phòng bao, giới thiệu cho các bạn học làm quen.
Lúc Thẩm Sơ Vũ nhìn thấy Nhan Kiêu, vẻ mặt vô cùng quái dị.
Lúc Nhan Kiêu bị kéo đi chơi trò chơi, lớp trưởng kéo tôi sang một bên: “Sao lại thay đổi ý định đột ngột thế?”
“Do có vài người thích tự mình đa mình, đưa đến biểu diễn một chút, trừ tà.” Ánh mắt tôi đuổi theo tung tích của Thẩm Sơ Vũ, sợ cô ta động tay động chân với Nhan Kiêu.
Cô ấy chê trách chu mỏ: “Mang đến sớm một chút thì tốt biết bao, báo hại nụ hôn đầu của chị đây bị huỷ trong tay cậu.”
“Nụ hôn đầu sao…” Tôi tấm tắc thán phục, nghiêng đầu liếc nhìn người nam sinh cô ấy đưa tới, vừa khéo chạm phải tầm mắt anh ta: “Cái người cậu đưa tới, dường như có ý kiến với việc tôi hôn cậu đấy.”
“Đại khái là vì ngại chuyện tớ bị cậu hôn, làm mất mặt anh ta.” Lớp trưởng uống ực một ly rượu, nghiến răng nghiến lợi: “Anh ấy chính là ánh trăng sáng không thuộc về tớ mà tớ đã nói với cậu, hôm nay anh ấy chịu đi cùng tớ cũng là thành quả một tháng liều chết của tớ đấy.”
“Anh ta có đối tượng?” Tôi hỏi.
Lớp trưởng lắc đầu một cái.
“Ngày nào anh ta còn chưa có đối tượng, ngày đó cậu vẫn còn cơ hội, đừng tức giận.” Tôi vỗ vai cô ấy một cái bày tỏ sự đồng cảm: “Rượu là độc dược, uống ít một chút.”
“Không sao, cho dù tôi uống say, anh ấy cũng sẽ đưa tôi toàn vẹn trở về nhà.” Lớp trưởng lại tiếp tục uống một ly rượu.
Tôi vốn định khuyên thêm mấy câu, thấy Thẩm Sơ Vũ đột nhiên đi tới bên cạnh Nhan Kiêu, trong lòng đột nhiên thấy sợ hãi.
“Tớ phải đi bảo vệ cục cưng của tớ, đi trước nhé.” Tôi chào hỏi qua loa, trực tiếp chen vào giữa Thẩm Sơ Vũ và Nhan Kiêu.
Lúc đưa Nhan Kiêu đi, Thẩm Sơ Vũ thịnh tình giữ lại, lời trong lời ngoài ý là hy vọng tôi và Nhan Kiêu có thể ở chơi thêm một lúc.
Hành động của cô ta quá khác thường, trong lòng tôi rụt rè, từ chối.
Sau đó đạo nghĩa không cho phép chùn bước kéo Nhan Kiêu chạy thẳng tới rạp chiếu phim, chịu phim tình cảm.