Một hoạ sĩ, một nghệ sĩ. Hạ Tô Mẫn nghĩ thầm nếu như người đàn ông trước mặt này có một đôi mắt sáng, ắt hẳn anh ta sẽ là một trong những vì tinh tú sáng nhất của làn âm nhạc nước Z và cô cũng bất giác rơi vào không khí lãng mạn không kém kịch tích của bản nhạc anh ta đang chơi này.
Không gian và thời gian phía ngoài sau ô cửa sổ cũng như đang trôi chậm lại chờ người đàn ông chơi xong bản nhạc. Từng phút trôi qua, đã gấp ba lần bản nhạc thông thường được chơi nhưng bản nhạc Bagatelle - Beethoven này lại chưa được kết thúc. Hai đầu lông mày của người đàn ông hơi nhăn lại, Hạ Tố Mẫn cảm giác như anh ta không muốn ngừng bản nhạc này lại.
Không hiểu vì sao tâm tư của Hạ Tố Mẫn giống như những phím đàn được nhấn xuống kia, từng chút một xao động theo. Đôi mắt của người đàn ông đã phủ một lớp sương mỏng, Hạ Tố Mẫn muốn giơ tay lên chạm vào hàng mi dày của anh ta nhưng bất chợt tiếng nhạc đã ngừng lại.
Đôi mắt đẹp đẽ kia chớp mắt một cái, màn sương mỏng trong khoé mắt cũng tan đi, anh ta hơi xoay mặt qua, lúc này mới chậm rãi cất tiếng.
"Đã học được chưa?"
Hạ Tố Mẫn vội vàng ngại ngùng giật tay lại, cô không hiểu những gì người đàn ông vừa nói nên đã không dám trả lời.
Người đàn ông trước mặt bèn hỏi lại một câu: "Đã nắm rõ từng nhịp của bài nhạc chưa? Học trò Lam?"
Bấy giờ Hạ Tố Mẫn mới nhận ra rõ vấn đề, chắc hẳn anh ta từ này đến giờ đang hiểu nhầm Hạ Tố Mẫn cô là học trò của anh.
Cô đành nhẹ nhàng giải thích: "Xin lỗi, tôi chỉ là người qua đường tình cờ nghe được tiếng nhạc rất hay nên muốn bước vào xem."
Người đàn ông hơi nhăn mày xoay mặt qua: "Là cô sao? Là người trả tiền đoá hoa hướng dương cho tôi tuần trước."
Hạ Tố Mẫn được thêm một phe nhạc nhiên trước người đàn ông khiếm thị này, cô hơi cuối người kéo gần khoảng cách để nhìn kỹ vào đôi mắt của anh ta rồi hỏi: "Sao anh nhận ra là tôi?" Hạ Tố Mẫn còn chợt vài giây nghi ngờ rằng anh ta có thật sự mù hay không!
Người đàn ông bình tĩnh đáp: "Mùi hương hoa anh đào trên người cô rất nồng, giọng nói cũng rất đặc biệt."
Hạ Tố Mẫn kinh ngạc lấy tay che miệng mình lại, cô nghĩ thầm người đàn ông trước mặt quá lợi hại, với đôi mắt như thế nhưng chơi đàn rất hay còn lại rất nhạy hai khứu giác còn lại.
Chưa kịp hoảng hốt hồi lâu thì có một cô bé đã đẩy cửa bước vào, vừa chạm phải ánh mắt của Hạ Tố Mẫn, Lam Ngọc liền mở to mắt chạy ngay lại phía cô.
"Chị, sao chị lại ở đây?"
Hạ Tố Mẫn chưa kịp trả lời câu hỏi của Lam Ngọc thì cô bé đã vội vàng quay qua xin lỗi người đàn ông:
"Dương lão sư, thật sự xin lỗi. Tôi có điện thoại nên đã chạy ra ngoài để nghe, vì sợ cắt ngang cảm hứng của Dương lão sư nên tôi không dám lên tiếng báo, thật sự rất xin lỗi."
Hạ Tố Mẫn đứng một bên độc thoại nội tâm, "hoá ra anh ta là thầy giáo dạy đàn."
"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Người đàn ông hỏi.
Hạ Tố Mẫn không đợi Lam Ngọc nói mà đã nhanh nhẹn đáp lời: "Mười giờ ba mươi phút đúng."
"Đến giờ tan học rồi, về nhà đọc lại phổ nhạc mà tôi đã gửi cho em, ngày mai trả bài." Người đàn ông nói xong rồi với tay lấy cây gậy bên hong của cây đàn rồi đứng lên dùng gậy dò đường bước ra khỏi ghế.
Lam Ngọc chặc lưỡi thở dài, bài tập phổ nhạc mà Dương lão sư đưa cho cô rất nhiều, lại phải thức đêm để đọc nữa rồi.
Hạ Tố Mẫn bỏ qua vẻ mặt chán nản của em họ mình mà trực tiếp đi theo sau lưng Dương lão sư, nhanh chân tiến đến mở cửa phòng cho anh ta nhưng đổi lại là một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: "Cảm ơn." Rồi rời đi mất.
Nếu dễ dàng bỏ cuộc như vậy thì đã không phải là Hạ Tố Mẫn, giây phút vừa rồi cô đã nhìn trúng người đàn ông này rồi. Hạ Tố Mẫn cô tin chắc rằng tương lai anh ta sẽ là một nguồn cảm hứng dài vô tận cho bài hội hoạ của cô.
Lẻo đẻo đi theo sau Dương lão sư đến tận cổng trường, có một chiếc xe ô tô đã đậu sẵn từ lâu, bên trong ghế lái có một người đàn ông mặc vest đen bước ra tiến đến hàng ghế sau mở cửa xe rồi đợi Dương lão sư bước vào ngồi mới cẩn thận đóng cửa lại.
Nhìn thấy Hạ Tố Mẫn đứng cách đó không xa thì người đàn ông vest đen cũng gật đầu lịch sự thay lời chào rồi lên xe lái đi mất.
Hạ Tố Mẫn đứng tại đó trông ngóng chiếc xe từ từ khuất dần sau hàng cây. Đúng lúc này điện thoại của cô reo lên tin nhắn, là tin nhắn của Tống Trị hỏi cô đang ở đâu. Đang chuẩn bị nhấn nút gọi cho anh ấy thì có thêm một tin nhắn được gửi vào hộp thư của Hạ Tố Mẫn.
Cô ngừng động tác gọi cho Tống Trị mà mở hộp thư ra xem, xém chút là cô rơi hẳn chiếc điện thoại. Là tin nhắn thông báo trúng tuyển của Trường Hội Học Viện Mỹ Thuật Quốc Gia. Hạ Tố Mẫn mừng như điên nhảy tưng tưng cả lên, cô cười tươi như ánh nắng chiếu qua những tán cây. Quên cả việc gọi lại cho Tống Trị mà Hạ Tố Mẫn đã gọi cho Hạ Tố Sơ trước để thông báo kết quả trúng tuyển của mình.