Dương Tổng, Anh Là Ánh Sáng Đời Em

Chương 3: Tiệm hoa



Xuyên qua tấm kính trong suốt của tiệm, Hạ Tố Mẫn nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu đen đậu lại trước của tiệm. Một chàng trai thả cây gậy xuống trước, bản thân anh ta cũng bước xuống xe rồi chiếc xe chạy đi mất.

Bấy giờ Hạ Tố Mẫn mới nhìn rõ chàng trai trước mắt, đó chính là chàng trai mù mà Hạ Tố Mẫn cô gặp lúc chuẩn bị bước vào cổng trường và cũng chính chàng trai mù đó đã truyền cảm hứng cho Hạ Tố Mẫn cô thành công vượt qua kỳ thi.

Trái đất này thật tròn, Hạ Tố Mẫn liền thầm nghĩ.

Chàng trai mù đó mở cửa bước vào như đã rất quen với vị trí cửa. Ánh đèn vàng ấm áp của tiệm chiếu gọi xuống đỉnh đầu của anh ấy làm lộ thêm vẻ tuấn tú điềm đạm.

Hạ Tố Mẫn vô thức đứng lên, lúc này cô mới được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của chàng trai ấy với cự li gần.

Dưới ánh mắt của Hạ Tố Mẫn, chàng trai mù chầm chậm dò đường bằng cây gậy trên tay vừa tiến đến vị trí bàn lễ tân rồi đứng cạnh đó.

Cô nhân viên lúc nãy bấy giờ đã bước ra với trên tay cầm một bó hoa hồng phớt đã gói đẹp đẽ. Ngoảnh mặt qua thấy chàng trai mù đứng cạnh bàn lễ tân, cô nhân viên liền để bó hoa hồng phớt trên tay xuống bàn rồi tiến nhanh lại phía chàng trai mù đó tươi cười hỏi: "Lần này có phải anh lại muốn mua hoa hướng dương không?"

Chàng trai nhẹ nhàng gật đầu một cái, cô nhân viên liền xoay người bước vào trong một lần nữa.

Hạ Tố Mẫn nhìn bó hoa đã gói của mình để trên bàn nghĩ bụng cũng không vội nên nhường anh chàng mù kia trước. Tuy Hạ Tố Mẫn cô không quen biết gì anh ấy nhưng anh đã gián tiếp giúp cô có cảm hứng cho bài thi, vậy thì xem như lần này thay lời cảm ơn vậy.

Đợi cũng khá lâu, với ngần ấy thời gian thì Hạ Tố Mẫn đa số đều lén liếc nhìn chàng trai khiếm thị ấy, mà anh thì đứng một chỗ như một pho tượng không hề có hành động gì tiếp theo.

Không gian im lặng nghe được tiếng máy điều hoà đang hoạt động, tiếng nhạc du dương của bài hát đang thịnh hành gần đây phát ra êm dịu thông qua loa của màn hình tivi nhỏ đặt trên bàn lễ tân.

Tích tắc đồng hồ trôi, ngoài cửa tiệm hôm nay khách ít hơn mọi hôm rất nhiều. Nếu Hạ Tố Mẫn nhớ không lầm thì ở thành phố Z này, tiệm hoa mà cô đang mua được lọt trong top những tiệm hoa nổi tiếng nhất.

Đợi cũng khá lâu rồi mà chàng trai mù trước mặt vẫn đứng yên ở đó, Hạ Tố Mẫn thấy vậy bèn lấy chiếc ghế bên cạnh chủ động bước đến chỗ chàng trai ngỏ lời: "Ghế đây, anh ngồi cho đỡ mỏi chân nhé!"

Ánh mắt chàng trai mù vẫn giữ ngay chỗ cũ, có vẻ anh phán đoán mọi sự xung quanh bằng thính giác. Vẻ mặt lạnh lùng với một câu nói từ chối khá thẳng thắng: "Tôi không cần, cảm ơn."

Hạ Tố Mẫn bất giác đơ người nhưng vẫn gáng nở nụ cười trên môi để xoa dịu đi bầu không khí nhượng nhùng này: "Không ngồi, tôi để chiếc ghế bên cạnh anh nhé!"

Để chiếc ghế xuống bên cạnh chàng trai mù, Hạ Tố Mẫn liền xoay người bước về chỗ cũ, vừa đi trong nội tâm cô cào xé dữ dội.

"Có cần phải thái độ như vậy không? Nể tình anh có chút nhan sắc nên tôi bỏ qua lần này!"

Lại tiếp tục rơi vào không gian im lặng, vì câu trả lời có vẻ chua choa của chàng trai mù kia mà Hạ Tố Mẫn cảm thấy thời gian hôm nay sao mà trôi chậm cực kỳ. Vốn định là nhường anh ta trước nhưng tâm trạng Hạ Tố Mẫn giờ không tốt rồi nên cô nhấn chuông gọi nhân viên ra.

Tiếng chuông vừa reo lên thì cô nhân viên lúc nãy từ trong chạy ra vừa gấp gáp cuối người xin lỗi Hạ Tố Mẫn.

"Quý khách thông cảm, hôm nay tiệm hoa chỉ có một mình tôi ở đây, quý khách chịu khó đợi một chút."

"Tôi rõ ràng đến trước anh ta mà?" Hạ Tố Mẫn nói.

"Quý khách thông cảm, tuần nào anh ấy cũng đến để mua một đoá hoa hướng dương nên vốn từ lâu đã trở thành khách VIP. Quý khách vui lòng đợi một chút, tôi sẽ thanh toán nhanh cho quý khách." Cô nhân viên từ tốn nói.

Sau một loạt cảm xúc ào ạc đến, Hạ Tố Mẫn nhìn chàng trai mù trước mặt liền cảm thấy bản thân cư xử không đúng lắm, dù sao chàng trai ấy cũng là người khiếm thị và chính bản thân cô cũng không gấp.

Hạ Tố Sơ từng nói nhẫn nhịn làm nên chuyện lớn, đúng vậy. Hạ Tố Mẫn cô không gấp.

"Được rồi, cô cứ từ từ cũng được. Do tính khí tôi dễ nóng nãy." Hạ Tố Mẫn hơi thấp giọng mỉm cười nhẹ.

Sau câu nói của Hạ Tố Mẫn có vẻ như cô nhân viên đã đồng ý nhưng cũng cùng khoảnh khắc đó chàng trai mù đứng bên kia liền cất giọng không khách khí.

"Cô ấy đến trước thì tính cho cô ấy trước, không cần nhường."

Hạ Tố Mẫn hít một hơi khá sâu, nghĩ bụng chàng trai mù trước mặt không thể nói chuyện nhẹ nhàng hơn một chút à? Lời nói của anh ta nói ra câu nào cũng lạnh lẽo và bất cần, lạnh hệt như sắc mặt của anh ta vậy!

Cô nhân viên đứng giữa đang loay hoay vì khó xử nhưng có vẻ cô ấy đã quen với thái độ này của chàng trai khiếm thị nên đã mở lời với Hạ Tố Mẫn: "Quý khách, để tôi tính tiền cho quý khách trước."

Sau đó cô nhân viên liền cầm lên bó hoa trên bàn rồi đi đến quầy tính tiền. Hạ Tố Mẫn thấy vậy cũng đi theo sau cô nhân viên, đi ngang chàng trai mù cũng không quên nhìn trộm anh một cái.

Hạ Tố Mẫn nghĩ bụng: "Có phải ai đẹp trai cũng vậy không nhỉ? Hay chẳng qua chỉ có anh ta là vậy, mình có lòng tốt thế mà!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.