Dương Thần

Chương 267: Cha Con Gặp Nhau Trước Mộ Phần.



- Ta chỉ thử nghiệm một chút mà thôi, không ngờ lại nguy hiểm đến như vậy?

Thiện Ngân Sa thốt lên một tiếng.

Trong giọng nói thấp thoáng có chút mất mát.

Thật ra, nếu như ba bản kinh thư Quá Khứ kinh, Thần Tiêu đạo Lôi Pháp, Chiến Thần ma kinh nếu như có thể hợp nhất được, đạt tới sự dung hợp hoàn mỹ thì quả thật sẽ khiến cho thực lực của nàng tăng lên cực đại.

Tuy nhiên hiện giờ việc này cũng thất bại rồi, thế nhưng trong bất hạnh lại có may mắn, đúng lúc Hồng Dịch đến nơi, khiến cho nàng không lâm vào tình cảnh tẩu hoả nhập ma.

- May mà là ở trong Càn Khôn Bố Đại, bất cứ lúc nào cũng có thể điều khiển lực lượng của tiểu thiên thế giới để diệt tâm ma, bằng không thì hậu quả thực sự không cách nào tưởng tượng nổi.

Hồng Dịch vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Đạo thuật càng cao, tâm ma càng mạnh, bằng vào tu vi đạo thuật hiện giờ của Thiện Ngân Sa, ma đầu được quan tưởng ra tất nhiên sẽ cực kỳ cường đại. Thực lực của Thiện Ngân Sa tính ra cũng không thấp hơn Hồng Dịch, hai người đều là phục dụng qua máu Tà Thần, là những tồn tại bán lôi kiếp. Nếu như thực sự bị tẩu hoả nhập ma, thì ngay cả Hồng Dịch e rằng cũng khó có thể áp chế được.

Tuy nhiên đây là ở trong Càn Khôn Bố Đại, có khả năng sử dụng lực lượng của tiểu thiên thế giới, nếu là ở bên ngoài thì hoàn toàn khác biệt.

Lực lượng bên trong tiểu thiên thế giới là một cỗ thần niệm cực kỳ cường đại, gần như sánh ngang với cỗ thần niệm ẩn chứa trong ý cảnh "Vũ" của Thái Thượng đạo, cường đại đến cùng cực, có khả năng dung nhập tất cả, bao phủ tất cả, cỗ lực lượng này có thể nói là tiến gần đến cực hạn trong thiên địa.

- Ta vừa rồi mắc phải sai lầm, con đường tu luyện nguy hiểm thật, khó có thể đoán trước được, ai biết được rằng chỉ vì một giây sơ xảy thôi mà tạo thành một kết cục khó có thể cứu vãn được. Con đường tu luyện quả thật mênh mông, khúc khuỷu gập ghềnh.

Thiện Ngân Sa nhớ lại sự nguy hiểm mà bản thân vừa mới gặp phải, tặc tặc đầu lưỡi, tựa như đang nhớ lại cảm giác bị tẩu hoả nhập ma.

- Tuy nhiên vừa nãy khi suýt nữa bị tẩu hoả nhập ma, nghĩ lại cũng không phải là không có điều tốt, từ trong tình huống như vậy ta lĩnh ngộ ra không ít đạo lý. Ta tin chắc rằng không bao lâu nữa ta sẽ thực sự hợp nhất được ba cuốn kinh văn này, thấu triệt đạo lý bên trong, đến lúc đó đôi đạo lữ chúng ta sẽ chân chính tiếp cận được với đôi đạo lữ Huyền Thiên quán chủ và Thiên Xà vương.

Huyền Thiên quán chủ và Thiên Xà vương là một đôi đạo lữ gần như là cường đại nhất trong thiên hạ. Hai người đó liên thủ thì có thể tung hoành thiên hạ, truy sát Mộng Thần Cơ. Trong lòng Thiện Ngân Sa đã sớm ước ao được như vậy.

- Đúng vậy, nếu như Mộng Thần Cơ ủng hộ Vô Địch hầu, ta nghĩ rằng sớm muộn gì sẽ phải va chạm với chúng ta. Chỉ có điều Huyền Thiên quán chủ thân là lãnh tụ của một trong lục đại thánh địa của thiên hạ, ta thật ra rất muốn nhìn xem hắn là người như thế nào.

Nhân vật Huyền Thiên quán chủ này, quả thực khiến cho Hồng Dịch cảm thấy vô cùng tò mò. Nguyên nhân cũng đơn giản, lần đó ở trên biển, Hồng Dịch chứng kiến được uy thế của Khổng Tước vương, có thể nói là nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Thế nhưng lại thất bại trong cuộc tranh đoạt với Huyền Thiên quán chủ, không chiếm được trái tim của Thiên Xà vương Tinh Mâu. Không biết vị Huyền Thiên quán chủ này là một nhân vật như thế nào?

Tuy nhiên những điều này không làm bận tâm Hồng Dịch lúc này.

- Đúng rồi! Không ngờ nàng có thể quan tưởng ra Chiến Thần ma kinh, lẽ nào nàng bức bách được tông chủ Vu Quỷ đạo Vũ Ô Đồng dịch những văn tự kia ra?

Hồng Dịch hỏi.

Vốn là những văn tự trong Chiến Thần ma kinh đều là văn tự thời thượng cổ, Hồng Dịch cũng không nhận ra được. Muốn tu luyện những văn tự trên bản kinh này phải bức bách được tông chủ và ba đại trưởng lão của Vu Quỷ đạo dịch ra.

- Đúng vậy, đã tra hỏi ra được. Hừ! Tuy nhiên bọn chúng không ngờ lại dám nhân lúc ta đang tra hỏi, một mặt vừa nói ra kinh văn, mặt khác lại âm thầm thi triển Thiên Vu mê tâm thuật, mưu tính tâm thần của ta! Bọn chúng thật lớn mật! Trong lúc tức giận ta đã mang toàn bộ tinh huyết xác thịt cũng như thần hồn hút vào trong Vô Cực tiễn rồi.

Thiện Ngân Sa chỉ vào bốn cái xác khô nằm cách đó mười dặm, trên bốn cái xác này còn có bốn mũi Vô Cực tiễn cắm lên.

- Hả? Vu Quỷ đạo trời sinh gian trá, không phải là thứ tốt lành gì, bọn chúng tại Mãng Hoang hại chết không biết bao nhiêu thổ dân bản xứ, giết chết cũng tốt. Lúc đầu ta cũng không muốn cứu bọn chúng, kết cục như vậy xem ra là tốt nhất.

Hồng Dịch khẽ gật đầu.

- Nếu như kinh văn của Chiến Thần ma kinh được dịch ra rồi thì thật tốt.

Đồng thời hắn vung tay lên, từ trong đống sách chất đống phía xa xa, một phiến xương lớn như tấm ván cửa bay lên, rồi hạ xuống trước mặt hắn.

Phiến xương rất lớn này chính là Chiến Thần ma kinh của Vu Quỷ đoạ. Mặt trên khắc hình một pho tượng chiến thần giống người mà không phải là người, tựa ma mà không phải là ma. Hồng Dịch từ sau khi phục dụng máu Tà Thần, sự cảm ngộ với kinh văn lại càng tinh thâm hơn trước, đạt tới một ý cảnh vô cùng vi diệu.

Thiện Ngân Sa cũng vung tay lên một cái, từ trên giá sách cách đấy không xa, một bản kinh văn viết tay liền bay tới, từ trên góc độ chữ viết đối chiếu thì đây chính là kinh văn của Chiến Thần ma kinh.

- Văn tự thật thâm ảo, loại kinh văn này không ngờ vẫn mang nét tương tự với văn tự thượng cổ.

Hồng Dịch vừa nhìn bản văn tự được dịch ra, đọc hai câu, liền cảm thấy văn phong bên trong vô cùng giản dị, ngôn từ giản dị, đúng là chỉ một vài chữ mà hàm chứa rất nhiều ý nghĩa.

Loại văn phong dùng một câu đơn gồm một vài chữ để diễn đạt này chính là thứ văn phong thời thượng cổ.

- Bản Chiến Thần ma kinh này quả thực rất thâm ảo, ta phải xem xét thật kỹ càng một phen mới được.

Hồng Dịch đã sớm đạt tới cảnh giới đọc qua một lần liền không quen, vừa nhìn qua bản kinh văn này đã nhớ kỹ từng câu từng chữ trong đó.

Tuy nhiên ý nghĩa trong kinh văn quả thực rất sâu sắc, ngay cả Hồng Dịch cố sức nghiền ngẫm cũng khó có thể lập tức lý giải ngay được.

Cũng khó trách vì sao Thiện Ngân Sa trong lúc tu luyện lại suýt nữa bị tẩu hoả nhập ma.

- Đúng rồi! Văn chương của chàng rất xuất sắc, thứ thượng cổ văn phong này chắc hẳn chàng cũng nghiên cứu qua rồi. Ban nãy khi ta vừa ngưng tụ chiến thần ma tượng cũng chỉ là dựa trên thần niệm bên trong máu Tà Thần để làm cơ sở, nghĩ lại quả thật có chút sai lầm.

Thiện Ngân Sa gật đầu nói.

Hồng Dịch vung tay lên, mang Chiến Thần ma kinh cùng bản kinh văn đã dịch đặt xuống phía xa xa rồi nói:

- Ngân Sa, chúng ta đã tới Ngọc kinh rồi, hiện giờ đang ở trong nhà của ta, Lục Liễu sơn trang, nàng có muốn ra ngoài thăm quan qua một lượt hay không? Nàng đã ở trong tiểu thiên thế giới này tu luyện cũng khá lâu rồi, cũng nên ra ngoài hít thở chút không khí trong lành.

- Cũng được!

Thiện Ngân Sa gật đầu, Hồng Dịch thuận tay vẽ một cái trong hư không, ngay lập tức một cánh cửa xuất hiện, sau đó hai người liền bước ra ngoài.

- Mộ Dung Yến, cô nương sử dụng mạng lưới tình báo của cô nương, thu thập tin tức cũng như thu nhập của tất cả các hiệu buôn do Đại La phái mở ra ở Ngọc kinh! Còn nữa, gần đây chắc hẳn cô nương kết giao được không ít bằng hữu ở Ngọc kinh, muốn có được sự trợ giúp của bọn họ sợ rằng sẽ phải dùng đến tiền đây! Tiền thì ta không thiếu! Ta muốn cắt đứt toàn bộ nguồn tiền tài của Vũ Ôn Hầu phủ cũng như Đại La phái! Cho dù không thể cắt đứt được tiền tài thì cũng phải tạo thành một đả kích kịch liệt cho bọn chúng!

Lúc này trong Càn Khôn Bố Đại, Hồng Dịch đang nói chuyện với Thiện Ngân Sa, cùng lúc đó, trong sương phòng phía nam của Lục Liễu sơn trang, Hồng Dịch cũng đang bàn bạc với Mộ Dung Yến.

- Cái gì? Các hiệu buôn của Đại La phái? Lại còn cả sản nghiệp của phủ đệ Vũ Ôn Hầu sao?

Mộ Dung Yến nghe được lời này của Hồng Dịch liền giật mình kinh hãi.

- Đại La phái tại bảy tỉnh Nam Châu, thế lực không lồ, tối thiểu bản thân cũng có hơn hai nghìn cửa hiệu, sản nghiệp cũng ẩn tàng ở rất nhiều châu phủ khác. Nếu như tra tìm toàn bộ ra thì cần phải có nhân lực, vật lực, tài lực cực lớn! Huống hồ Đại La phái là hạch tâm gốc rễ của bảy đại gia tộc ở Nam Châu. Bảy đại gia tộc này đã tồn tại từ nhiều triều đại trước đây, là danh gia vọng tộc tồn tại đã hơn ba bốn trăm năm, căn cơ hùng hậu. Suốt dải Nam Châu, kể cả là tổng đốc Nam Châu cũng không dám động đến bọn họ!

- Tra!

Hồng Dịch nhếch môi, xuất ra một từ lạnh như băng.

- Ngày mai ta sẽ đến phủ của Ngọc thân vương, khi đó sẽ cùng Ngọc thân vương thương lượng một phen. Đồng thời, hiện giờ cô nương chỉ có bảy mươi vạn lượng, đối với việc sinh hoạt như thế cũng đủ rồi, tuy nhiên nếu như muốn một lần nữa xây dựng lại các cửa hiệu thì còn thiếu rất nhiều. Ta sẽ đưa cho cô nương một triệu lượng bạc! Đúng vậy, là một triệu lượng bạc! Cô nương phải nghĩ cách tra xét rõ ràng tin tức các cửa hiệu của Đại La phái cho ta, sau đó phải dốc sức cạnh tranh với bọn chúng, phá huỷ toàn bộ các cửa hiệu đó!

- Một triệu lượng bạc? Ta không nghe lầm chứ! Một triệu lượng bạc! Đây chính là sáu phần thuế thu nhập một năm của cả triều đình Đại Kiền đấy!

Mộ Dung Yến nghe được lời này của Hồng Dịch, vốn đã kinh sợ trong lòng, giờ lại càng thêm khiếp sợ, vẻ kiêu ngạo vốn có trên khuôn mặt giờ phút này đã trở nên đờ đẫn.

- Chỉ cần cô nương giúp đỡ ta thì một triệu lượng bạc này đáng là gì? Mười triệu lượng bạc ta cũng có thể cấp cho cô nương!

Hồng Dịch nói ra những lời này trong tâm cũng cảm thấy bản thân toát ra một cỗ khí tức đầy mùi tiền tài.

Hắn sau khi có được Càn Khôn Bố Đại, giá trị tổng cộng của tài vật bên trong vượt quá một trăm triệu lượng bạc! Vì thế hiện giờ tự nhiên hắn có một khí tức của một kẻ lắm tiền, so với tài sản của những đại quý tộc hay thế gia mấy trăm năm thì hùng hậu hơn rất nhiều.

Bất cứ thứ đại quý tộc, đại địa chủ nào đều không có khả năng có được trong tay hơn trăm triệu lượng bạc như thế này.

May ra thì một vài đại quý tộc có được lượng tài sản này, ví dụ như Đại La phái, một trong bảy đại thế gia ở Nam Châu, tài sản tích luỹ mấy trăm năm cũng có thể đạt tới trên trăm triệu, thậm chí là vài trăm triệu lượng bạc, thế nhưng hầu hết đều là tính trên giá trị của ruộng đất, trang viên, các hiệu buôn, vân vân, hoàn toàn không giống như Hồng Dịch, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất ra một trăm triệu lượng bạc trắng.

Thậm chí là cả quốc khố của Đại Kiền cũng không có nổi lượng lớn bạc như vậy. Tuy rằng hàng năm quốc khố Đại Kiền thu nhập sáu, bảy triệu lượng bạc từ thuế khoá, thế nhưng lượng chi tiêu trong triều đình cũng rất lớn, nào là hoàng thất, nào là bổng lộc cho quan viên triều đình, lương thảo cho quân đội mấy trăm vạn người, vân vân, về cơ bản cũng không dư ra là mấy.

- May ra lúc này cũng chỉ có nội khố của hoàng thất Đại Kiền mới có thể nắm giữ một số lượng bạc trắng nhiều như vậy.

Trong lúc nói, một ý nghĩ nảy ra trong đầu của Hồng Dịch.

Nhiều triều đại, quốc khố triều đình cùng nội khố của hoàn thất đều hoàn toàn tách biệt. Hồng Dịch không cho rằng hoàng thất Đại Kiền cướp đoạt được nhiều tài phú của Đại Thiện tự lại đem ra bổ sung vào trong quốc khố.

Tuyệt đối chỉ dùng để nhét đầy nội khố mà thôi.

Hiện giờ bản thân Hồng Dịch có nhiều tiền như vậy, tất nhiên sẽ không để lại trong Càn Khôn Bố Đại, mà phải bắt tay chuẩn bị thực hiện việc báo thù. Bước đầu tiên chính là sử dụng bạc trắng trong tay để phá huỷ toàn bộ tất cả các hiệu buôn của Đại La phái ở Nam Châu.

Đại La phái tuy rằng rất cường đại, thế nhưng không phải là một khối chỉnh thể, thủ hạ bên dưới có rất nhiều người, những người này mỗi ngày đều phải cấp cho một lượng lớn tiền lương. Nếu như một ngày nào đó, một loạt các cửa hiệu bị sụp đổ thì chắc chắn tình hình bên trong sẽ bắt đầu hỗn loạn.

Huống chi toàn bộ tiền lương chi trả cho gia nhân trong phủ đệ của Vũ Ôn Hầu đều cần Đại La phái đứng đằng sau cung ứng. Một khi Đại La phái gặp phải vấn đề thì Võ Ôn Hầu phủ cũng lâm vào rắc rối.

- Hừ? Triệu phu nhân, nghe nói mỗi sáng ngươi phải dùng bữa có đủ ba mươi sáu món điểm tâm, mỗi một món cũng phải tiêu tốn sáu lượng bạc, một bữa sáng cũng tốn đến trăm lượng bạc. Ta sẽ từ từ chặt đứt nguồn tiền tài của các ngươi! Ngươi cứ ngồi đấy mà ăn đi!

Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng.

Mộ Dung Yến quả thật là một người rất có năng lực quản lý tài sản, về vấn đề tài chính hiện giờ, Hồng Dịch hoàn toàn tin tưởng rằng nàng ta có thể hoàn thành một cách xuất sắc.

- Hả? Nàng ta là ai vậy?

Ngay khi Mộ Dung Yến còn đang khiếp sợ thì bên cạnh Hồng Dịch bỗng xuất hiện một khe hở, Thiện Ngân Sa từ bên trong bước ra ngoài.

- Ta từng cùng Mộ Dung gia của cô nương tiến hành buôn bán, chắc hẳn cô nương là Mộ Dung Yến, là người nắm giữa năm trăm hiệu buôn của Mộ Dung thế gia ở Vân Mông quốc? Ta nhớ rằng có một lần cô nương cũng từng đến Xuất Vân quốc chúng ta để bán nô lệ thì phải?

Thiện Ngân Sa nhìn Mộ Dung Yến rồi nói.

- Cô nương, cô nương là Ngân Sa vương!

Mộ Dung Yến hết sức kinh hãi nói.

- Đúng vậy, Ngân Sa chính là Ngân Sa vương, cũng là đạo lữ của ta!

Hồng Dịch nói.

- Ngân Sa vương, một trong thiên hạ bát đại yêu tiên!

Trong giọng nói của Kiền thúc có chút gượng gạo.

- Đúng rồi, Ngân Sa, thế lực các hiệu buôn của Xuất Vân quốc các nàng cũng khá lớn mạnh, hay là chúng ta ngồi xuống bàn bạc một chút. Nếu như có thể sử dụng số ngân lượng khổng lồ này mà phá huỷ được các hiệu buôn của Đại La phái thì tốt nhất!

Hồng Dịch phất tay nói.

- Một luồng thần niệm của ta đang bám vào trên người của Hồng Khang, lúc này cũng cảm ứng được không ít thứ! Đối với tất cả bí mật của Đại La phái cũng hiểu được rất nhiều! Hừ! Một vài ngày nữa sẽ có một đợt ngân lượng bí mật từ Nam Châu vận chuyển về Ngọc kinh. Đây là lượng tiền thường lệ hàng năm mà Triệu gia cấp cho Triệu phu nhân ở Vũ Ôn Hầu phủ. Chúng ta sẽ phái người chặn cướp lấy, một khi đoạt được thì chỉ sợ cuối năm nay Võ Ôn Hầu phủ sẽ phải lâm vào tình cảnh khó khăn.

- Ừ. Chàng trả thù như vậy, tuy rằng không phải dùng đao binh để thu thập bọn chúng, thế nhưng quả thực chẳng khác nào cắt da cắt thịt! Chuyện này cứ để cho Tinh Nhẫn hoà thượng đi làm đi! Nói cho cùng năm đó Đại La phái cũng cướp đoạt khá nhiều tài vật của Đại Thiện tự, bây giờ cho lão thu về chút lợi tức cũng không có gì sai!

Thiện Ngân Sa nói.

- Công tử, Huyết Tích Tử ở bên ngoài xin gặp.

Đúng lúc này Xích Truy Dương bước vào nói.

- Cho hắn vào đi!

Lúc vừa về đến Lục Liễu sơn trang, Huyết Tích Tử lập tức phóng ngựa phi nhanh về phía Ngọc kinh thành, sau đó mới quay về đây.

- Bái kiến công tử. Ta vừa gặp qua vương gia, vương gia hiện giừ rất mong công tử mau chóng vào kinh thành, đến vương phủ để gặp mặt! Tình hình ở kinh thành hiện giờ rất căng thẳng!

Huyết Tích Tử vội tiến vào phòng, quỳ một gối xuống nói.

- Ngươi hồi báo lại cho vương gia, nói rằng ta nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai sẽ vào vương phủ bái kiến người. Đúng rồi, tình hình của Vô Sinh lão mẫu thế nào rồi? Vương gia thu xếp ra sao?

Hồng Dịch hỏi.

- Vương gia đã phái cao thủ ngày đêm đi gấp đến Ngô Uyên tỉnh thành.

Huyết Tích Tử nói.

- Ừ, vậy ngươi cứ hồi báo lại với vương gia như vậy. Tối nay ta muốn đến Tây sơn quét mộ cho mẫu thân của ta. Sớm ngày mai sẽ đến vương phủ.

Hồng Dịch phất tay để cho Huyết Tích Tử rời đi.

- Trò chuyện lâu như vậy, trời cũng tối rồi, ta phải đi thăm mộ phần của mâu thân ta đây. Cả một năm này chưa đến, chỉ sợ cỏ cây trên mộ phần đã mọc um tùm, phải đi dọn dẹp sạch sẽ, tế bái một lần mới được.

Hồng Dịch cùng Mộ Dung Yến nói chuyện một hồi, nhìn thấy sắc trời dần dần sẩm tối, hắn liền đứng dậy, phân phó cho hạ nhân chuẩn bị một số thứ, mang hương, nến, vàng mã, cỏ thơm cùng một số đồ vật để cúng bái, sau đó một đội nhân mã khởi hành, đạp băng phá tuyết hướng về phía tây sơn.

Một năm trước, lúc Hồng Dịch tế bái mộ phần của mẫu thân, khi đó hắn vẫn chỉ là một kẻ thư sinh một thân một mình, rất cô đơn thê lương.

Mà hôm nay, sau một năm, Hồng Dịch một lần nữa trở về tế bái mẫu thân, không ngờ lại dẫn theo một đoàn thủ hạ hơn hai mươi, ba mươi người, tay cầm đủ loại cống vật, rượu, hoa quả, nến thơm, vân vân, trông chẳng khác nào một thế gia giàu có bái tế tổ tiên.

- Mẫu thân, lúc người qua đời bị chôn cất nơi tây sơn lạnh lẽo cô quạnh, không chút danh phận. Không sớm thì muộn sẽ có một ngày nhi tử sẽ đại táng cho người, giúp người mở mày nở mặt, bắt Hồng Huyền Cơ dập đầu sám hối trước mộ phần của người! Chỉ cần hắn ở trước phần mộ của người dập đầu sám hối nhận sai, đồng thời mang toàn bộ công phu võ công của Thái Thượng đạo trả lại cho người thì nhi tử sẽ tạm tha cho hắn.

Vó ngựa đạp lên những mảnh băng vỡ trên mặt đất, ngước đầu nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, Hồng Dịch lặng lẽ suy nghĩ.

Muốn Hồng Huyền Cơ trả lại công phu võ công của Thái Thượng đạo cho mẫu thân, trong lòng Hồng Dịch nói lên một cách rõ ràng, đó chính là tự phế đi võ công!

Thân là thánh nữ của Thái Thượng đạo, Hồng Dịch biết rằng mẫu thân của mình đã rơi vào lưới tình, mang công phu của Thái Thượng đạo truyền cho Hồng Huyền Cơ, lại còn khiến cho thân thể của Mộng Thần Cơ bị phá huỷ. Món nợ này với Thái Thượng đạo, nếu như mẫu thân trên trời có linh thiêng thì nhất định sẽ cảm thấy day dứt không yên.

Hồng Dịch buộc Hồng Huyền Cơ tự phế võ công, mang công phu trả lại cho Thái Thượng đạo cũng là vì muốn mẫu thân trên trời có linh thiêng cảm thấy được thanh thản.

- Tây sơn hỡi tây sơn, thật lâu rồi chưa trở lại! Không ngờ vẫn hoang vắng như ngày nào, nhất thành bất biến (đã hình thành thì không thay đổi)! Năm ngoái, vào lúc này, khi tuyết còn chưa rơi, ta vẫn còn đang ở trong Thu Nguyệt tự đây, gặp được Nguyên Phi cô nương, từ đó đưa ta bước qua cánh cổng lớn của con đường tu đạo!

Sau khi đi được khoảng chừng một canh giờ, Hồng Dịch cùng thủ hạ đã tiến đến dưới chân núi Tây sơn.

Đưa mắt nhìn dãy Tây sơn đen như mực trải dài, thấp thoáng phía xa xa là Thu Nguyệt tự nằm cô quạnh bên cạnh một gốc cây đại thụ khô héo, gió thổi qua, những nhánh cỏ khô khẽ xao động, đâu đó văng vẳng tiếng kêu của sói và cáo.

Đêm tuyết lạnh, gió rét phần phật, cỏ cây khô héo xào xạc lay động, hồ lang cười, vốn là một loại ý cảnh cực kỳ thê lương lạnh lẽo, thế nhưng trong lòng Hồng Dịch lại cảm thấy thân thiết vô cùng.

- Không biết hiện giờ Nguyên Phi cô nương hiện giờ ở trong hoàng cung có khỏe hay không? Nếu như có cơ hội ta nhất định phải gặp nàng một phen.

Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng.

Sau đó hắn chậm rãi ven theo con đường nhỏ đi lên Tây sơn.

Phía xa xa, nằm giữa sườn núi chính là phần mộ của mẫu thân hắn. Từ xa nhìn qua, một năm không đến quả nhiên cỏ dại mọc um tùm xung quanh mộ phận, tuy rằng phía trên bị tuyết trắng phủ đầy, thế nhưng bên dưới loáng thoáng lộ ra chút cành lá khô héo.

- Hả?

Ngay lúc Hồng Dịch đang chuẩn bị bước nhanh về phía phần mộ thì...

Bước chân của hắn lập tức ngừng lại!

Bởi lẽ, hắn nhìn thấy một bóng người đang đứng trước phần mỗ của mẫu thân! Không, nói một cách chính xác, đó chắc chắn là một người! Chỉ là trong trời đêm, rừng cây rậm rạp khiến cho thân thể của người này trở nên mờ nhạt, có chút không nhìn rõ được.

Càng kỳ quái hơn chính là bóng người đang lặng lặng đứng trước mộ phần không ngờ lại không tản ra một chút khí tức nào! Ngay cả một cao thủ như Hồng Dịch, trước đó cũng không nhận ra một nửa điểm khí tức nào!

Người đang đứng đằng kia tựa như có như không, giống như đã dung nhập vào hư không mênh mông, không để lại một chút vết tích nào, rồi lại tựa như hoàn toàn hoà vào đất trời, trở thành một thể, khiến cho người khác không hề cảm nhận được sự tồn tại của hắn!

Người thường có thể dùng mắt nhìn thấy hắn, nhưng lại phát hiện ra rằng người này tựa hồ là trung tâm của toàn bộ vũ trụ này, mỗi hành động, mỗi cự chỉ đều hết sức tự nhiên như thể đất trời này là của hắn, như thể bản thân hắn nắm giữ lực lượng tinh diệu của tạo hoá vậy.

Người đang đứng đưa lưng về phía Hồng Dịch này thân mặc cẩm y, đầu đội tử kim quan.

Trong lúc ánh mắt của Hồng Dịch đang nhìn chằm chằm lên lưng của hắn thì người này liền mở miệng:

- Hồng Dịch! Ngươi tới viếng mộ của mẫu thân ngươi à!

Từng lời từng chữ tựa như sấm kích thẳng lên người Hồng Dịch, khiến cho ngay cả trái tim của Hồng Dịch trở nên run rẩy!

Ngay cả khi bản thân luyện qua Quá Khứ kinh, bản tính chân như, vĩnh hằng bất biến, thế nhưng từ trong tim của Hồng Dịch vẫn cảm thấy sục sôi mãnh liệt.

Hắn nghiến răng ken két, từ trong kẽ răng của Hồng Dịch rít lên ba từ lạnh lẽo như băng:

- Hồng! Huyền! Cơ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.