Dương Thần

Chương 264: Sự Thay Đổi Của Lục Liễu Trang!



- Công tử nói rằng ở độ sâu sáu trăm trượng dưới lòng đất có một gian thạch thất? Trong thạch thất có một tinh thể hình cầu? Trong khối cầu có một con rồng? Con rồng đó bảo vệ một cuốn kinh thư? Thậm chí ngay cả công tử cũng không thể đến gần sao? Lão nạp biết đó là thứ gì rồi!

Tinh Nhẫn hòa thượng sau khi nghe thấy liền khiếp sợ đến cực độ.

- Là thứ gì vậy?

Hồng Dịch hỏi.

- Hồng Dịch, công tử có biết tại sao trong truyền thuyết thường miêu tả các thánh hoàng thời thượng cổ đều là cưỡi rồng bay lên trời không?

Tinh Nhẫn hòa thượng trấn định lại tâm thần, sau đó chậm rãi nói.

- Nếu như lão nạp đoán không sai, thì thứ bị phong ấn bên trong khối cầu kia nhất định là linh hồn của Thái Thủy sơn! Lão nạp từng ở trong Tàng Kinh điện của Đại Thiện tự xem qua nhiều thư tịch, một lần ngẫu nhiên đọc được một cuốn bút ký của một vị tiền bối tăng nhân, trong đó có ghi lại rằng, trước kia, một vị phương trượng tiền bối của Đại Thiện tự chúng ta từng có suy nghĩ muốn bắt chước cưỡi rồng bay lên trời giống như các bậc thánh hoàng thời thượng cổ, bởi thế mới bắt đầu thu thập linh hồn của Thái Thủy sơn để ngưng luyện, sau đó tìm cách thuần phục. Lão nạp nghĩ rằng thứ bị phong ấn bên trong khối cầu kia chính là linh hồn của Thái Thủy sơn! Dùng linh hồn của Thái Thủy sơn để bảo vệ kinh thư! Chỉ sợ rằng bất cứ ai cũng không chạm tới được. Chẳng qua là không biết cuốn thư tịch bị đè ở bên dưới rốt cục là Hiện Thế Như Lai kinh hay là Vị Lai Vô Sinh kinh đây? Tuy nhiên nhất định là một trong hai quyển kinh văn đó.

Tinh Nhẫn hòa thượng vừa phỏng đoán vừa kể lại một ít chuyện mà bản thân đọc được trước đây.

- A? Thái Thủy sơn cũng có linh hồn sao?

Đại kim chu kinh ngạc thốt lên một tiếng, hỏi.

- Tất nhiên là có. Cỏ cây cũng có linh hồn. Ví dụ như Đào Thần kiếm, đây là thanh kiếm được làm từ đào thần mộc trải qua ngàn năm bị sét đánh, đã sinh ra linh hồn bên trong. Tuy nhiên cỏ cây muốn sinh ra được linh hồn rất khó khăn vì thế cỏ cây cũng giống như không có linh hồn vậy. Còn núi lớn muốn sinh ra linh hồn thì gian nan hơn rất nhiều! Trong sách cổ của thế tục thường gọi linh hồn của núi lớn là long mạch! Kim Huấn Nhi, muội có biết thế nào là long mạch không?

Hồng Dịch giải thích qua một lượt.

- Rừng núi cỏ cây, sông ngòi ao trạch đều có linh hồn. Dãy Thái Thủy sơn nguy nga hùng vĩ này, trải dài mấy nghìn dặm, vắt ngang ba tỉnh thành. Dãy núi này tồn tại từ thời cổ đại cho đến tận bây giờ, vì thế nhất định có sinh ra linh hồn. Nhiều thế hệ cao nhân trước đây cũng thích tu hành nơi thâm sơn cùng cốc, theo cách nói của đạo thuật là để hấp thụ linh khí của đất trời, thu thập tinh hoa của nhật nguyệt. Trong đó linh hồn của đất đai núi sông chính là linh khí. Loại linh hồn này so với đào thần chi linh thì còn tinh khiết hơn nhiều, có thể sử dụng lực lượng tinh thuần này để gia tăng lực lượng cho bản thân. Tuy nhiên loại linh hồn này cũng cực kỳ khó kiếm được. Sở dĩ trong giới tu đạo thời thượng cổ có xuất hiện cao thủ dương thần, ngoại trừ lòng người thuần phác, không có bất cứ tạp niệm gì khác, thì một nguyên nhân nữa chính là bọn họ luôn ẩn cư nơi núi rừng, rất dễ dàng tìm kiếm được linh hồn của núi rừng, sông ngòi. Tuy nhiên vì một ngọn núi hay một con sông, muốn sinh ra được linh hồn quả thực quá mức khó khăn, một khi bị con người luyện hóa hấp thụ, nếu muốn tái luyện hình thành lại thì so với đào thần chi linh còn khó khăn hơn gấp vạn lần. Đào thần chi linh, trải qua hơn ngàn năm mới có thể tạo thành, còn linh hồn của núi sông, chỉ sợ phải vạn năm, mười vạn năm cũng chưa chắc hình thành nổi. Thì ra là như vậy, hóa ra phương trượng đời trước của Đại Thiện tự, ở độ sâu sáu trăm trượng dưới lòng đất đã khai phá ra một gian thạch thất, sau đó lại dùng linh hồn long mạch của Thái Thủy sơn để trấn áp kinh thư.

Hồng Dịch cảm thán một tiếng. Đứng dậy, sau đó thở ra một hơi thật dài.

- Chúng ta đi thôi.

- Đi? A Dịch. Huynh đã tiến vào kho báu, tại sao lại còn để tay không mà về? Không biết chừng ở bên dưới thật sự là Hiện Thế Như Lai kinh hoặc là Vị Lai Vô Sinh kinh đấy?

Đại kim chu chà chà hai lòng bàn tay rồi nói.

- Cho dù bên dưới là Hiện Thế Như Lai kinh hay Vị Lai Vô Sinh kinh thì giờ cũng không thể lấy được. Có thần hồn long mạch của Thái Thủy sơn trấn áp bảo vệ, trừ phi huynh là cao thủ cấp bậc như Mộng Thần Cơ thì mới có thể lấy được. Thậm chí có khi là Mộng Thần Cơ cũng không thể được nữa là! Hơn nữa nơi đó nằm tận sáu trăm trượng dưới lòng đất, cho dù có thể phá được sự trấn áp của long mạch thì cũng không mang được lên đây.

Hồng Dịch lắc đầu.

Đúng là như vậy. Ở độ sâu sáu trăm trượng dưới lòng đất, không có bất cứ lối nào thông lên mặt đất, một gian thạch thất không lớn lắm bị đất đá bao vây xung quanh, thần hồn muốn đi xuống cũng rất khó khăn rồi, chứ đừng nói đến việc từ nơi đó mang lên một vật thực thể lên mặt đất.

Thần hồn đi xuống là một chuyện, mang lên một vật thực thể lại là một chuyện khác. Đồ vật dưới lòng đất hoàn toàn không giống như đồ vật ở trong nước. Ở trong lòng biển có thể dùng thần hồn lực vớt lên trên bờ, còn trong lòng đất thì cũng đành chịu.

Hồng Dịch cũng không cách nào tưởng tượng ra, vị phương trượng năm đó của Đại Thiện tự làm cách nào mà mang được bản kinh thư kia xuống dưới được.

Huống chi bây giờ Hồng Dịch không có bất cứ biện pháp nào để phá vỡ sự phòng vệ của hồn phách Thái Thủy sơn.

Phải biết rằng, bằng vào thứ lực lượng mà Hồng Dịch cảm nhận được trong nháy mắt khi tiếp xúc với linh hồn của Thái Thủy sơn, hắn biết được lực lượng của con rồng bên trong khối cầu kia ít nhất cũng là thứ tồn tại ngang với Mộng Thần Cơ, thậm chí thứ lực lượng này còn lớn hơn nữa.

Loại sức mạnh này, bằng vào năng lực hiện tại của Hồng Dịch thì không thể nào đột phá được, không biết chừng còn bị phản phệ, nếu vậy thì gay go.

Hồng Dịch cực kỳ thông minh tỉnh táo, hắn hiểu được việc lấy hay bỏ, nếu như là thứ không có hy vọng lấy được thì phải dứt khoát bỏ đi, tránh hao phí tinh thần.

- Chúng ta ở lại nốt hôm nay để ngắm nhìn di tích của Đại Thiện tự một phen, sáng mai mọi người liền lập tức lên đường trở về Ngọc kinh nhé! Chuyện xảy ra ở đây, tất cả mọi ngươi không nên nói ra, phải giữ kín ở trong lòng! Chờ tu vi của ta tiến bộ sẽ một lần nữa quay lại đây thăm dò một phen.

Dứt lời Hồng Dịch liền khoanh chân ngồi xuống ở trong tấm lều, giữ vững tinh thần.

Nhìn bộ dáng này có thể thấy rằng bản kinh thư thần bí trong thạch thất hay là linh hồn long mạch của Thái Thủy sơn không hề khiến cho tinh thần của hắn có chút dao động nào.

- Tu vi của Hồng Dịch quả nhiên đã đạt tới một cảnh giới nhất định, biết được có một vật như vậy mà tâm hồn không có chút dao động nào. Nếu như là một cao thủ khác thì rất có thể tâm tư đặt nặng lên thứ bảo vật này, mỗi ngày đều vò đầu bứt tai, nghĩ trăm phương ngàn kế để tìm cách chiếm được bảo vật bên dưới.

Tinh Nhẫn hòa thượng nhìn thấy bộ dáng này của Hồng Dịch liền âm thầm gật đầu.

Tiếp đó ánh mắt của lão chợt loé ra một tia nghi ngờ, rồi lắc đầu.

- Tại sao phương trượng lại mang kinh thư đặt ở nơi đó nhỉ? Trong đấy rốt cuộc là thứ kinh thư gì đây? Là Hiện Thế Như Lai kinh hay là Vị Lai Vô Sinh kinh? Không ngờ phương trượng đời trước lại có thể thu thập được linh hồn long mạch của Thái Thủy sơn! Tiếc thật, ta lại là võ thánh, không phải là quỷ tiên, không cách nào tiến xuống phía dưới để tận mắt nhìn qua một cái. Mà kể cả là quỷ tiên cũng khó có thể xuống đến tận nơi được.

Ngay sau đó.

Một đêm yên tĩnh không tiếng nói chuyện.

Sáng hôm sau, Hồng Dịch gọi mọi người thu thập lại lều bạt, dụng cụ nấu ăn, tất cả đều được cất vào bên trong Càn Khôn Bố Đại. Sau khi cho đám ngựa ăn một thứ thức ăn đặc chất được trộn lẫn linh được, trứng gà, đậu nành, rơm rạ, mọi người lập tức cưỡi lên, vó ngựa tung bay, cả đoàn người phóng đi như thiểm điện, từ Thái Khang tỉnh Trung Châu chạy thẳng về Ngọc kinh.

Từ Thái Khang tỉnh đến Ngọc kinh thành ước chừng khoảng cách hơn hai ngàn dặm đường, vượt qua địa giới của năm sáu tỉnh thành, hơn ba mươi bốn mươi huyện, có nơi có đường lớn, có nơi trong suốt hơn mười mấy dặm không hề có đường xá để đi lại. Lúc mới bắt đầu khởi hành tuyết đọng cũng tan một phần, đường xá trở nên lầy lội, thế nhưng càng tiến gần đến Ngọc kinh, khí trời càng lúc càng lạnh. Tuyết lớn rơi ngập đường, khắp nơi đều bị đóng thành băng cứng, vó ngựa đạp lên phát ra những tiếng răng rắc, răng rắc.

Tất cả sông hồ đều đóng băng, lớp băng đá dày đến hai ba thước, người hay ngựa đều có thể đi qua được.

May là đám ngựa mà đoàn người của Hồng Dịch sử dụng lần này đều là bảo mã ngày đi ngàn dặm, lại được dùng linh được để bồi dưỡng, vì thế thể lực dồi dào, thân thể cường tráng, trên những con đường đóng băng lạnh giá như thế này vẫn phi hành không hề gặp chút khó khăn trắc trở nào, nếu là ngựa bình thường thì khi gặp phải đường xá trơn như thế này, rất có thể ngựa lật người ngã mà chấn thương.

Suốt dọc đường đi, hơn hai ngàn dặm đướng núi sông sơn thủy, Hồng Dịch cũng không gặp phải bất cứ thổ phỉ sơn tặc đánh cướp nào cả. Dù sao bây giờ thời tiết cũng quá lạnh, mai phục trong rừng núi, chờ dê béo chui vào miệng quả thực cũng quá khổ sở.

Huống chi hiện giờ cũng sắp hết năm, sơn tặc thổ phỉ không ngờ lại không hoạt động kiếm chút tiền ăn tết.

Tình cảnh như vậy khiến cho Hồng Dịch có chút thất vọng. Vốn hắn còn muốn giống như lần trước, gặp phải ba huynh đệ Hắc Diêu trại tiến đến đánh cướp một hồi. Bằng vào thực lực bây giờ của hắn thì không có bất cứ thứ sơn tặc nào mà không thể đánh trả lại được.

Sơn tặc tuy rằng không gặp phải, thế nhưng dọc đường đi lại thấy không ít dân chúng bị chết rét, chết đói.

Hơn nữa Hồng Dịch còn thấy được ở rất nhiều thôn làng, tất cả mọi gia đình hộ dân đều lập hương đàn. Hiện giờ có rất nhiều đạo sĩ của Vô Sinh đạo, Chân Không đạo đang bố thí cho bách tính trong dân gian từ đó mà phát triển giáo đồ.

Nhìn thấy những cảnh như vậy, Hồng Dịch chỉ thầm cảm khái trong lòng, cũng không ra tay can dự vào.

Bởi lẽ cả Trung Châu này dường như đã là thế lực của thái tử, coi như hắn hóa thành hơn ngàn, hơn vạn phân thân thì cũng khó có thể can thiệp hết được. Cả Trung Châu có mười ba tỉnh, mấy trăm huyện thành, vô số thôn làng, về cơ bản không có biện pháp quản lý.

Hồng Dịch cũng không phải ngu ngốc đến mức dùng bản lĩnh thần thông của một người mà muốn thay đổi toàn bộ cục diện ở đây.

Loại chuyện này chỉ khi về tới Ngọc kinh, chấn chỉnh lại thái tử, thay đổi hoàng đế, sau đó hoàng đế mới lên sẽ phát lệnh xuống bên dưới, ra lệnh cho các đốc phủ, từ từ ra tay đúng lúc đúng chỗ, thong thả chậm rãi giống như lột tằm kéo tơ vậy.

- Quản lý một đất nước rộng lớn cũng giống như hầm món ăn tươi sống, đây là lời của thượng cổ thánh hiền. Ta trước hết làm tốt bổn phận của bản thân, rồi từ từ mà tiến! Đầu tiên phải trả xong tư thù, từ thù không báo được thì sao có thể mưu phúc cho bách tính thiên hạ đây?

Phía trước đã là đường lớn hướng tới Ngọc kinh thành, Hồng Dịch khẽ giật dây cương của Truy Điện một cái, thớt ngựa thông linh này giống như lập tức cảm nhận được tâm ý của Hồng Dịch, liền ngừng lại.

- Công tử, hôm nay chúng ta cứ tiến vào thành hay là sao đây? Hiện giờ đi thêm ước chừng một trăm dặm nữa là đến đường lớn rộng thênh thang, đường xá cũng không trơn láng như lúc trước nữa, chúng ta nhanh nhanh một chút, chắc chỉ khoảng hai canh giờ nữa là có thể đến được Ngọc kinh đấy.

Thấy Hồng Dịch ngừng lại đám tùy tùng phía sau cũng dừng lại, sau đó Xích Truy Dương tiến đến hỏi.

- Không cần, hôm nay nếu chúng ta vào thành thì quá mức lộ liễu. Quay lại, tiến về Lục Liễu sơn trang, trước hết thu xếp ổn thỏa. Ta còn muốn hoàn thành nốt giao dịch với Mộ Dung tiểu thư.

Hồng Dịch ngồi trên ngựa, đưa mắt nhìn về phía trước, sau đó phất tay một cái.

Lục Liễu sơn trang có thể nói là ngôi nhà thực sự của Hồng Dịch lúc này! Đây cũng là trang viên mà Ngọc thân vương tặng cho hắn trước khi hắn lên đường gia nhập quân đội. Tuy rằng hiện giờ hắn có mấy trăm triệu lượng vàng bạc bên trong Càn Khôn Bố Đại, đã trở thành một người phú khả địch quốc, thế nhưng đây là tòa trang viên duy nhất, mảnh đất duy nhất khiến cho hắn có được một thứ cảm giác được gọi là "nhà".

Năm đó, khi Hồng Dịch ra khỏi Hầu phủ, cư trú trong đạo quan, sau đó được Ngọc thân vương tặng trang viên, lại cho hắn đến Tĩnh Hải quân lập công, đây có thể nói là "ơn tri ngộ", cũng là tặng than ấm trong ngày tuyết rơi.

Bất kể là thế nào, đã tặng cho hắn một ân tình thì Hồng Dịch nhất định sẽ phải giúp Ngọc thân vương ngồi lên ngôi vị hoàng đế.

- Không biết cha như thế nào rồi, cả một năm rồi không có tin tức của người.

Trầm Thiết Trụ nhảy xuống khỏi thớt ngựa Ô Ma, rồi nói:

- Công tử đã trở về!

- Dạ!

Gia đinh hộ vệ bên ngoài đồng loạt hô lên một tiếng, sau đó một đám người từ phía sau tiến đến dắt ngựa cho đoàn người của Hồng Dịch. Cùng lúc đó cũng có một vài gia đinh nhanh chân chạy vào trong trang viên.

Chỉ trong chốc lát một đoàn nô bộc, nha hoàn, thị nữ từ trong trang viên đi ra, sau đó đứng ngay ngắn ở hai bên.

- Ở đây phải có đến hơn hai trăm nha hoàn, thị nữ nhỉ! Hơn hai trăm nô bộc, cũng bằng một nửa so với Võ Ôn Hầu phủ rồi! Mộ Dung Yến rốt cục đã mang Lục Liễu sơn trang biến thành bộ dạng gì rồi không biết?

Hồng Dịch nhìn cách bài trí phô trương như vậy, trông chẳng khác nào phủ đệ của các quận vương, thân vương, công hầu ở Ngọc kinh thành, vì thế trong lòng cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Hồng Huyền Cơ mỗi lần từ triều đình về phủ, nô bộc, nha hoàn trong phủ đều sắp xếp nghênh tiếp như vậy, đây cũng là một loại lễ nghi quy củ của các gia đình giàu có.

Tuy nhiên hiện giờ thứ lễ nghi này lại áp dụng đối với Hồng Dịch, nói cho cùng cũng khiến hắn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.