Dương Thần

Chương 19: HUYẾT KHÍ DƯƠNG CƯƠNG



“Hổ ma luyện cốt quyền? Không phải tuyệt học luyện cốt của Đại Thiện tự sao? Ngay cả Tử Nhạc cũng không có được nên mới phải luyện ’Phi linh đoán cốt pháp’ rồi hao phí ba năm công phu dùng’Hổ cốt cao’ điều dưỡng mới đạt tới cảnh giới luyện cốt như cương? Như thế nào lại xuất hiện tại đây?”

Thấy trên mặt đất đặt ” Hổ ma luyện cốt quyền”, Hồng Dịch chỉ hơi kinh ngạc một chút, quyển sách này hắn nghe Bạch Tử Nhạc nói qua nên cũng biết lai lịch cùng công hiệu cụ thể. Bất quá sau hắn từ trong Võ kinh lấy được ’ Di Đà kinh” nên đối với kinh thư bí tịch độ rung động liền giảm bớt rất nhiều.

Kinh thư là quan trọng nhưng tu luyện cũng phải đi bước từng bước một, tuyệt không chỉ trong một công phu là xong.

“Tử Nhạc dạy ta’ Ngưu ma Đại lực quyền’, là công phu luyện nhục, luyện cân, luyện bì mô, bất quá nhiều nhất cũng cũng chỉ đến võ sĩ cảnh giới, nếu muốn tiến thêm một bước tới võ sư, thì phải có luyện cốt bí quyết, nếu có bản ‘Hổ ma luyện cốt quyền’ ở nơi này, ta cũng nên xem một chút, bất quá hồn nhi của ta lại mở không được sách.....”

Hồng Dịch đương nhiên biết tầm quan trọng của” Hổ ma luyện cốt quyền”này, là pháp quyết tốt nhất để người luyện võ từ võ sĩ tiến lên võ sư cảnh giới.

Hô!

Ngay lúc Hồng Dịch tới gần bản quyền phổ này, Hồng Tuyết Kiều đột nhiên đánh tới, một quyền hoa mĩ, hư không oanh kích, đánh cho không khí một trận bạo vang.

“Không tốt!”

Hồng Dịch cả kinh đây không phải là việc nhỏ, cảm giác được một cỗ hơi thở cực kỳ nóng bỏng phả tới mặt. Cả người cảm giác như là gần lò lửa vậy, lại giống như vạn cây châm đâm vào, khó chịu tới mức thiếu chút nữa là hồn nhi đã tiêu tan.

Trong sự khó chịu kịch liệt, Hồng Dịch ý niệm nhất động, hồn nhi cuối cùng cũng nhẹ nhàng rời khỏi.

“Ta cuối cùng xem như đã biết cái gì là dương cương chi khí bức nhân rồi, huyết khí phương cương, âm quỷ không thể tiếp thụ nổi.”

Sau khi lùi lại, phát hiện Hồng Tuyết Kiều cũng không phải phát hiện ra mình, mà là vừa rồi luyện công mới đến gần với hồn nhi của mình, huyết khí dương cương mãnh liệt làm cho chính mình không thở nổi.

Âm hồn quỷ vật muốn làm ma, chỉ có hai loại người không quấy phá được, một là người nội tâm ngay thẳng, hiểu được quỷ thần đạo lý, không sợ hãi, hai chính là nhân vật thân thể cường tráng, huyết khí phương cương.

Mà Hồng Tuyết Kiều chính là loại thứ hai.

Hồng Dịch hiện tại tuy rằng không phải quỷ vật, nhưng mà du hồn cũng kém không nhiều lắm.

Đã biết một lần, Hồng Dịch cũng không tới gần Hồng Tuyết Kiều, mà thong thả bước đến bên cạnh sân, đem từng quyền từng quyền một mà Hồng Tuyết Kiều đang luyện, các tư thế đều ghi nhớ.

Nếu là du hồn, không thể lật sách, nhưng mà Hồng Dịch lại có thể xem Hồng Tuyết Kiều luyện công, so với đọc sách còn hiệu quả hơn, đó chẳng khác nào một võ sư đang truyền thụ quyền pháp của mình.

Bất quá Hồng Tuyết Kiều luyện xong liền lập tức thu hồi quyển sách, trở về phòng, sau Hồng Dịch nghe thấy âm thanh nàng phân phó nha hoàn nấu nước để tắm rửa.

Hồng Dịch vừa nghe xong, hồn nhi lập tức liền nhẹ nhàng ra khỏi ”Vân đình trai”.

“Đúng rồi, phụ thân mình đã về, người là võ thánh, mỗi ngày không biết có luyện công phu không.” Hồng Dịch ý niệm chuyển động, hồn lại nhẹ nhàng hướng trung tâm Hầu phủ.

“Đó là....... Dương cương huyết khí thật sung túc.....”

Vừa mới xuyên qua tường, tới của lớn của trung tâm Hầu phủ, Hồng Dịch liền thấy được trên đỉnh phòng ốc tựa hồ hồng quang hỏa diễm mờ ảo, giống như là trong Hầu phủ đang cháy vậy, mới tới gần cánh cửa lớn đã cảm thấy được huyết khí bức người.

“Huyết khí Võ thánh cư nhiên lại cường đại tới mức này!”

Hồng Dịch nhìn trên nóc nhà loáng thoáng hồng quang hỏa diễm, biết đó cũng không phải chân chính hồng quang, mà là hồn nhi của mình cảm ứng được khí huyết phách dương cương cường đại.

Loại huyết khí dương cương trình độ phô thiên cái địa này, du hồn Hồng Dịch ngay cả cửa đều không vào được.

Hắn cảm giác được phụ thân mình Võ Ôn hầu khủng bố tới cỡ nào, loại cảm giác này so với cảm giác ngày đó ở trong phòng áp bách làm chân mền cả ra lại càng thêm khắc sâu.

“Vừa mới luyện đến Dạ du cảnh giới, căn bản không thể lại gần huyết khí cường đại như vậy, có lẽ trở về thôi.”

Hồng Dịch hồn nhi vừa muốn quay mình nhẹ nhàng trở về, đột nhiên trong lúc đó, hắn toàn thân phát lạnh, cảm giác lạnh tới xương tủy giống như là bị người ta nhìn chừm chằm vào vậy.

“Du hồn nào đến dòm ngó ta?”

Đúng lúc này, một thanh âm từ bên trong rõ ràng truyền ra thẳng đến trong ý niệm Hồng Dịch.

Hồng Dịch nghe đến đây, biết âm thanh này đúng là phụ thân mình Hồng Huyền Cơ.

Bị phát hiện!

“Võ Ôn hầu quả nhiên là thiên hạ tuyệt đỉnh cao thủ, là nhân vật thành tựu tới Võ thánh...... Cư nhiên có thể cảm thụ được chúng ta tới thăm dò......”

Ngay lúc Hồng Dịch đang nhanh chóng lao đến trong một góc âm u, đột nhiên bên ngoài phòng đột nhiên xuất hiện hai hắc y nhân!

Này hai cái Hắc y nhân dáng người trung bình, tóc búi cao ở giữa dùng một cây châm ngọc bích gài vào, chứng tỏ hai người này là hai đạo sĩ.

“Ân? Các ngươi là người đạo phái? Đêm khuya tiến vào trong phủ ta ẩn núp, còn dùng phương pháp thần hồn xuất xác muốn tiến vào phòng của ta, liệu muốn làm gì? Nếu có thể cho các ngươi dễ dàng tiến vào nhà của ta như vậy, ta đây cũng uổng là Võ thánh rồi.”

Hồng Huyền Cơ không nhanh không chậm thanh âm truyền ra.

“Vô Sinh đạo, Huyền Diệp.”

“Chân Không đạo, Huyền Thực.”

Hai hắc y đạo sĩ đều tự báo danh tính cùng cùng phái, tiếp theo nói:”Chúng ta tới là để giết ngươi!”

“Vô Sinh đạo? Chân Không đạo? Nơi nào xuất hiện tà giáo! Đại Kiền vương triều ta, chính quy đạo môn nhận triều đình sắc phong chỉ có Thái Thượng đạo, Chính Nhất đạo, Phương Tiên đạo, nhưng không có cái gì Vô Sinh đạo, Chân Không đạo. Tà giáo giở trò, cũng muốn đảo loạn dân tâm, ám sát đại thần triều đình, loạn triều cương ta?” Âm thanh Hồng Huyền Cơ truyền đến, đồng thời, đại môn chính phủ bị mở ra một chút, cửa xuất hiện ra một người cẩm y hoa phục, mang mũ tử kim, thân thể thẳng tắp, thân hình lực lưỡng như ma thần.

Đúng là”Võ Ôn hầu” Hồng Huyền Cơ!

Ngay lúc Hồng Huyền Cơ vừa xuất hiện ở cửa.

Bá bá!

Hai đạo kiếm quang từ ngoài trăm bước lóe lên tiến tới, chính là hai thanh bảo kiếm trên lưng hai đạo sĩ, cũng không thấy động tác bọn họ thế nào, bảo kiếm đột nhiên lại xuất khỏi vỏ, bay ra rồi chém tới, nhanh chóng tạo thành một đạo ánh sáng.

Kiếm quang bay tới, thậm chí trong khoảnh khắc có thể thấy vân văn hình hoa cúc trên thân kiếm, mũi kiếm có một loại cắt phá làm cổ họng hít thở không thông.

Nhưng mà Hồng Huyền Cơ đối mặt với hai đạo kiếm quang, đột nhiên vươn tay phải ra, bàn tay trong suốt không nhuốm bụi trần đón lưỡng đạo kiếm quang mà bắt, lấy bốn ngón, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út cứng rắn kẹp lấy hai thanh kiếm đang bay tới.

Thuần túy là vũ kỹ, mạnh mẽ, chính xác,

Cổ tay xoay lại, hai thanh kiếm ở giữa kẽ ngón tay cũng xoay lại. Cánh tay Hồng Huyền Cơ vung lên, hai thanh kiếm rời tay rít lên phá không mà đi, thế phóng so với vừa rồi phải nhanh hơn gấp đôi, hung mãnh gấp đôi.

Phanh! Phanh!

Hai vòi mưa máu bắn ra, hai thanh kiếm cắm thật sâu vào ngực hai hắc y đạo sĩ xuyên tới sau lưng mà phóng đi thẳng tắp đem hai đạo sĩ này đóng đinh trên mặt đất.

“Hừ! Thần hồn khu vật phi kiếm ám sát, bất quá chỉ là quỷ thần tiểu đạo mà thôi, trăm bước chém người, mạnh không bằng cung, nhanh không bằng nỏ mà cũng dám đến ám sát ta? Không biết trời cao đất dày.”

Hồng Huyền Cơ bước vài bước tới trước mặt hai đạo sĩ, thấy đạo sĩ bị đâm qua ngực vẫn còn có hơi thở, cười lạnh hỏi.”Cái gì là Vô Sinh đạo, Chân Không đạo, các ngươi vì cái gì đến ám sát ta?”

“Khanh khách..... Hồng Huyền Cơ, ngươi đừng đắc ý, nghe nói Nguyên Đột Bạch gia Bạch Tử Nhạc đã đã đến Ngọc kinh, muốn cùng ngươi giao thủ, chờ sau khi ngươi và hắn đấu võ mà kiệt sức, ngươi hãy chờ chúng ta Vô Sinh đạo, Chân Không đạo không ngừng tới ám sát ngươi đi.”

Hai cái đạo sĩ khó khăn nói.

“Bạch Tử Nhạc? Nguyên Đột Bạch gia võ đạo thiên tài mười lăm tuổi? Chỉ bằng hắn cùng với ta quyết đấu, còn thiếu một chút.” Hồng Huyền Cơ ngạo nghễ nói.

“Khanh khách...... Hồng Huyền Cơ ngươi thật hồ đồ hay là giả hồ đồ đây, Bạch Tử Nhạc đời trước là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên......... Vô Sinh phụ mẫu, Chân Không gia hương......”

Hai đạo sĩ này đã duy trì không nổi nữa, lúc cuối cùng miệng đọc ra tám chữ cổ quái theo sau đó tuyệt khí bỏ mình.

Thân thể vừa chết, hai tôn Âm thần vô hình vô chất từ trên người xông ra.

Hồng Huyền Cơ ánh mắt chợt lóe, tựa hồ có thể nhìn thấy khối Âm thần vô hình này, đột nhiên xuất hai quyền, oanh kích tại phía trên hai Âm thần.

Ầm ầm! Hai Âm thần này thừa nhận không được huyết khí dương cương cường đại, một chút đã bị oanh thành hồn phi phách tán, biến mất trong thiên địa.

“Một trong Thiên hạ bát đại yêu tiên sao..............”

Hồng Huyền Cơ nhắm mắt lại, thần thái phi thường ngưng trọng.

Ân?

Hắn suy nghĩ một lúc, sau ánh mắt nhìn về một góc âm u bên cạnh, nhưng không có phát hiện gì.

“Vừa xong đã đi rồi, tựa hồ để một du hồn trốn rồi a.”

“Vô Sinh phụ mẫu........ Chân Không gia hương.......”

Hồng Huyền Cơ miệng lẩm nhẩm hai câu nói này rồi lại lâm vào trầm tư.

“Vô Sinh đạo, Chân Không đạo......... Nguyên Đột Bạch gia, Bạch Tử Nhạc, thiên hạ bát đại yêu tiên, hoàng cung nháo bạch hồ....... Tựa hồ có chút không đúng.........”

Lúc này, tiếng người ồn ào, cả hầu phủ đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều hộ viện xông tới. Trong đó còn có tinh nhuệ võ sư thân mặc thiết lân giáp, mang thiết khôi( mũ trụ làm bằng thiết), toàn bộ mặc giáp trụ tay cầm tinh cương trường đao!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.