Mười năm thoáng cái đã trôi qua, Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới dời gần hết hệ hành tinh của tinh hệ Luân Hồi. Ngoại trừ những hệ hành tinh có sự sống là không hề động, còn những hành tinh khác đều bị bọn họ bán.
Dựa vào tài nguyên khổng lồ, Tôn Ngộ Không đã đạt đến Đạo Tổ đỉnh phong, cách Thánh Cảnh cũng không xa.
Thực lực của Trư Bát Giới cũng tăng mạnh, đã đạt đến Đạo Tổ sơ kỳ.
Đám người Lăng Phỉ Phỉ thì kém hơn. Nhưng mấy chục nghìn người cũng đã đạt đến cảnh giới Tiên Đế. Đồng thời trong khoảng thời gian này cũng có người Trái Đất gia nhập vào đội ngũ thỉnh kinh. Số người tham gia thỉnh kinh đã hơn mười vạn, kẻ đến sau thấp nhất cũng là Kim Tiên.
Bốn mươi nghìn Tiên Đế và hơn sáu mươi nghìn Kim Tiên, đây là một luồng sức mạnh không thể khinh thường.
Còn chủ nhân của Tạo Hóa Thần Điện là Đường Tăng, thì cũng dựa vào tài nguyên trong vũ trụ, tinh luyện ra Tạo Hóa Chi Lực, thì cũng đã đạt đến cảnh giới Thánh Cảnh trung kỳ, cũng chính là cấp 74, thực lực biến hóa long trời lở đất.
Mặc dù điểm ý chí không tăng lên, nhưng cấp bậc của nhục thân lại tăng lên rất nhanh, khiến cho thực lực của Đường Tăng tăng lên rất lớn.
Bây giờ, nếu Đường Tăng lại đối đầu với Thương Viễn, thì dù hắn không đánh bại nó, nhưng cũng đứng ở thế bất bại.
Theo Đường Tăng biết thì cảnh giới của Thương Viễn là Thiên Tôn, lớn hơn cấp 80. Đó là cảnh giới cao hơn Thánh Cảnh một cấp.
Hiện tại, Đường Tăng vẫn chưa tưởng tượng ra được, cảnh giới Thiên Tôn lớn hơn Thánh Nhân, là cấp bậc như thế nào. Trước kia, hắn vẫn cho rằng cấp bậc của Đạo Đức Thiên Tôn và Nguyên Thủy Thiên Tôn là Thiên Tôn. Nhưng cuối cũng hắn biết mình nghĩ sai, Thiên Tôn chỉ là danh hiệu của họ.
...
Thời gian đã qua mười năm, thầy trò Đường Tăng lại lên đường, xuất phát từ tinh hệ Luân Hồi, chiến thuyền khổng lồ mang theo mười mấy vạn người lao ra tinh hệ, phóng vào vũ trụ tinh không.
- Sư phụ! Sư phụ... lão Trư đã là Đạo Tổ, thêm bước nữa là thành thánh thành tổ, ha ha ha...
Trên chiến thuyền khổng lồ, Trư Bát Giới hưng phấn gào thét. Khí tức Đạo Tổ sơ kỳ tỏa ra, khiến không gian xung quanh chấn động.
- Nhị sư huynh thật lợi hại!
- Nhị sư huynh thật lợi hại, chúng tôi còn cách Đạo Tổ xa quá, không biết phải tốn bao nhiêu tài nguyên mới lên được cảnh giới đó.
Trên chiến thuyền khổng lồ, rất nhiều người đang nghị luận ầm ĩ, đều lộ ra vẻ hâm mộ.
- Chíu... chíu... chíu
Tôn Ngộ Không hóa thành kim quang bay tới, lộn nhào mấy cái trên boong tàu, tâm tình kích động hưng phấn:
- Sư Phụ! Con cảm ứng được khí tức của Tử Lan và các con của con. Chúng ta đã gần đến Hoa Quả Sơn.
- Đại thánh, thật sự có Hoa Quả Sơn.
- Hoa Quả Sơn có phải là nơi ngài ra đời?
- Chắc Hoa Quả Sơn rất đẹp. Trong truyền thuyết, Hoa Quả Sơn có rất nhiều linh thảo, nơi nào cũng có bảo bối.
Đám người Lăng Phỉ Phỉ nghe Tôn Ngộ Không nói đến Hoa Quả Sơn, hai mắt liền sáng lên.
Sắc mặt Tôn Ngộ Không lập tức tối sầm:
- Các người đừng nghĩ đến việc vơ vét tài nguyên của Hoa Quả Sơn.
Tôn Ngộ Không trừng mắt, lập tức đám người Lăng Phỉ Phỉ ngượng ngừng cười. Kế vặt bị phát hiện, nên rất xấu hổ.
Bỗng nhiên Ngô Kiều Kiều hỏi:
- Đại Thánh! Ngài nứt từ tảng đá ra sao?
- Không phải!
Tôn Ngộ Không trợn mắt nhìn Ngô Kiều Kiều.
- A a a.
- Không phải?
Tất cả mọi người ngạc nhiên, chẳng lẽ Tây Du Ký là giả.
Hoặc vị Tề Thiên Đại Thánh trước mặt là hàng giả.
- Các người nên thông minh một chút.
Lúc này, cuối cùng Đường Tăng cũng mở miệng:
- Trung quốc năm nghìn năm lịch sử, có rất nhiều ghi chép, điển tích, chỉ cần mọi người nghiêm túc phân tích, chắc chắn biết Tôn Ngộ Không không phải chui từ trong tảng đá ra, nó chẳng qua là giả tượng.
- Ồ!
- Còn có ghi chép.
- Tại sao tôi không biết
Tất cả mọi người ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau.
- Mọi người đều đã học lịch sử, đều biết Đại Vũ trị thủy chứ.
Đường Tăng mỉm cười nói.
- Đại Vũ trị thủy! Đương nhiên ai cũng biết, nghe nói Đại Vũ ba lần đi qua nhà mà vẫn không về nhà, vì trụ thủy mà lao tâm lao lực.
- Mọi người biết Đại Vũ trị thủy như thế nào?
Đường Tăng lại hỏi.
- Trị thủy thì phải khởi thông đường sông, ngăn nước dâng lên.
- Ồ! Tôi biết, nghe nói Đại Vũ dùng Định Hải Thầm Châm ổn định nước biển.
- Chuyện anh nói là huyền huyễn, chúng ta phải nói hiện thực...
- Bây giờ, chúng ta đang ở trong huyễn huyễn mà, chúng ta đều đã thành thần tiên. Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đều dang đứng cạnh chúng ta.
Cuối cùng có người cười nói.
Lập tức mọi người đưa mắt nhìn nhau, luôn cảm thấy mình đang nằm mơ, dù đã hai mươi năm trôi qua, những vẫn cảm thấy như mơ.
- Định Hải Thần Châm.
Bỗng nhiên Trương Điềm Điềm không thể tượng tưởng nói:
- Kim Cô Bổng của Đại Thánh chính là cây Định Hải Thần Châm của Đông Hải.
- Đúng rồi!
Đường Tăng nói:
- Mọi người biết vợ của Đại Vũ không?
- Tôi biết! Vợ của Đại Vũ vì nhớ chồng, ngày ngày nhìn ra biển nên đã biến thành hòn Vọng Phu.
- Đúng rồi! vợ của Đại Vũ biến thành hòn Vọng Phu. Sau đó, vô số năm trôi qua, Tôn Ngộ Không nứt trong hòn Vọng Phu ra.
Đường Tăng nghiêm trang nói.
...
Lần này, tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm.
Đây là sự thật sao.
- Sau đó, mọi người hãy nghĩ đến việc vì sao không ai nhấc nổi Kim Cô Bổng, cũng không thể khiến Kim Cô Bổng nghe lời. Nhưng chỉ mình Tôn Ngộ Không khống chế được Kim Cô Bổng, vì nó là do Đại Vũ chế tạo.
Đường Tăng chậm rãi nói:
- Vậy nên, sự thật là vợ Đại Vũ đã mang thai. Nhưng nàng đã biến thành hòn Vọng Phu. Thai nhi trong cơ thể cũng không tử vong, mà lại tiếp tục trưởng thành, hấp thu linh khí của đất trời, cuối cùng chui ra tảng đá.
- Tôn Ngộ Không có huyết mạch của Đại Vũ, nên Kim Cô Bổng nhận Tôn Ngộ Không làm chủ nhân.
- Ầy!
- Không phải đâu, đó là sự thật?
- Tam quan của tôi đã nát, cha ruột của Đại Thánh là Đại Vũ.
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm. mặc dù cảm thấy hoang đường, nhưng suy nghĩ lại phát hiện, Đường Tăng nói rất có đạo lý.
- Nhưng... Nhưng Đại Vũ là nhân loại, mà Đại Thánh là loài khỉ?
Trương Điềm Điềm hỏi.
- Hỏi rất hay, vấn đề này vô cùng đơn giản. Truyền thuyết nhân loại chúng ta tiến hóa từ loại khỉ. Sau khi vợ của Đại Vũ mang thai lại biến thành tảng đá. Thai nhi trong cơ thể mất đi nguồn cung cấp dinh dưỡng, dẫn đến thoái hóa, biến thành loài khỉ.
Đường Tăng giải thích.
- Sư phụ...
Tôn Ngộ Không u oán.
- Ồ! Hóa ra là như thế.
- Giờ tôi mới biết, Đại Thánh là nhân loại thoái hóa mà thành.
Tất cả mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.
- Nhị sư huynh thì sao?
- Cha mẹ nhị của sư huynh là ai?
Lại có người hỏi.
Trư Bát Giới cách đó không xa nghe thế bèn dựng tai lên.
- Đồ ngốc, ma ma của Trư Bát Giới tất nhiên là heo mẹ, còn ba ba thì là heo đực.
Đường Tăng đáp.
- Ặc ặc...
- Ha ha ha ha
Tất cả mọi người cười vang.
- Sư phụ... Người.... Người....
Trư Bát Giới hờn giận.
- Chẳng lẽ không phải?
Đường Tăng hỏi lại.
Trư Bát Giới há miệng, lại không thế cãi lại, cha mẹ của hắn đích thật là heo đực và heo mẹ, đó là sự thật.
- Điện chủ, kể một ít chuyện khi ngài ở thời đại Tây Đu đi.
Bỗng nhiên có người hứng thú nói:
- Trên đường thỉnh kinh chắc chắn có rất nhiều chuyện thú vị.
- Đúng đấy! Đúng đấy! Điện chủ, ngài nói ngài từ Trái Đất xuyên qua thế giới Tây Du, là người xuyên việt, nên rất thú vị.
Lăng Phỉ Phỉ cũng hứng thú.
- Đương nhiên, lúc bần tăng vừa xuyên qua, chính là lúc Quan Âm Bồ Tát vừa đến Đông Thổ Đại Đường. Bần tăng tiếp ý chỉ của hoàng đế nhà Đường, đi Tây Thiên thỉnh kinh.
Đường Tăng nói:
- Chẳng qua lão hoàng đế nhà Đường kia, lúc tiễn bần tăng lại bỏ đất vào rượu bảo bần tăng uống. Lúc đó, bần tăng muốn cho hắn một tát. Cuối cùng, trong một lần bần tăng trở lại Đông Thổ Đại Đường, trông thấy lão hoàng đế nhà Đường kia, ngồi trên cao nhìn xuống sai bảo bần tăng. Khi đó bần tăng đã thần thông quảng đại, nên đã treo lão lên không rung rồi đánh.