Bỗng nhiên Như Lai Phật tổ nhìn về phương xa, nàng cảm ứng nơi đó có yêu khí bao phủ.
- Quá tốt, tiếp tục, lại giết một vòng...
Như Lai Phật tổ hóa thành ánh sáng và biến mất phía chân trời, lúc này lại có giọng nói vang lên:
- A Di Đà Phật, thật sự là quá tàn nhẫn, bỏ xuống đồ đao lập địa thành Phật, sau đó tu vi của bổn tọa lại tăng lên một ít...
Tôn Ngộ Không đám người nghe vậy, trực tiếp sắc mặt ngốc trệ.
Thanh Dật suýt chút nữa té xuống đất:
- Người nọ.. Là Như Lai Phật tổ?
Không giống, theo nàng biết, Như Lai Phật tổ là nam, hơn nữa cũng không có mũi heo.
Hơn nữa, Như Lai Phật tổ biến thành hung tàn như vậy từ khi nào?
Đúng là không nghĩ ra.
Lúc này Trư Trư Hiệp và và Lam Diên đều bay tới, nhìn thấy mặt đất phía dưới và rung động khó nói thành lời.
Trong phạm vi mấy ngàn dặm bị đánh lún xuống đất, từng khe nứt lớn như mạng nhện giăng khắp nơi, việc này làm người ta sợ hãi.
Trư Trư Hiệp gãi đầu, cảm giác, cảm thấy Như Lai Phật tổ nào có điểm nào giống muội muội?
- Ba!
Tôn Ngộ Không tát vào ót Trư Bát Giới:
- Ngu ngốc, còn không mau theo sau, đừng để nàng chọc ra phiền toái lớn.
- À? Tại sao là ta?
Trư Bát Giới bất mãn nói.
- Trừ ngươi, nàng có thể nghe lời người khác hay sao?
Ngưu Ma Vương trợn mắt nói ra.
- Nhị sư huynh, tính tình Như Lai Phật tổ hiện tại rõ ràng đã bị cửu muội ảnh hưởng, nàng nhất định sẽ nghe ngươi.
Sa Tăng cũng nói.
- Câm miệng, nơi này làm gì có phần cho ngươi nói chuyện?
Trư Bát Giới trợn mắt nói ra, lần trước hắn cũng cho rằng như thế, kết quả hắn bị Như Lai Phật tổ đánh mặt mũi bầm dập.
Tôn Ngộ Không tát thêm một cái, nói:
- Ngươi có đi không?
- Ta... Ta đi còn không được sao...
Vẻ mặt Trư Bát Giới đầy u oán, sau đó hắn nhanh chóng bay về phía Như Lai Phật tổ, hơn nữa vừa đi vừa hô lớn:
- Bảo bối, chớ có chọc họa...
- Ọe...
- Ọe...
Tôn Ngộ Không và Ngưu Ma Vương có cảm giác buồn nôn, Trư Bát Giới gọi Như Lai Phật tổ là ‘ bảo bối ’...
Thật ác tâm!
- Đại sư huynh, chúng ta nên chia nhau ra xem thế nào, hiện tại khắp nơi đều xuất hiện yêu khí, chỉ sợ Nhân Gian giới không an bình.
Tiểu Bạch Long nói.
- Đúng vậy, rất nhiều địa phương đều có yêu khí ngập trời, hơn phân nửa đều thoát ra từ vùng đất phong ấn.
Lục Nhĩ Mi Hầu cũng nói.
- Loại chuyện này, Thiên đình sẽ quản không?
Ngưu Ma Vương nói thầm.
- Thiên đình có quản hay không thì lão Tôn không biết, lão Tôn ta không thể thấy chết mà không cứu.
Tôn Ngộ Không nói:
- Tiểu Bạch Long, ngươi và lão Sa đi hướng đông, Lục sư đệ, ngươi đi hướng nam, lão Ngưu, ngươi đi hướng bắc.
- Vậy còn ngươi?
Lục Nhĩ Mi Hầu hỏi.
- Đúng vậy, con khỉ chết tiệt ngươi định lười biếng hay sao?
Ngưu Ma Vương nói ra.
- Hừ, ta lão Tôn là loại người này hay sao? Lão Tôn ta muốn đi quan sát khắp nơi, chỉ sợ Nhân Gian giới không thể bình an. Tôn Ngộ Không hừ lạnh, ngay sau đó hắn nhìn về phía Hồng Hài Nhi và Thanh Dật:
- Hai tiểu cô nương các ngươi, ta giao Nữ Nhi quốc cho các ngươi.
Bóng người Tôn Ngộ Không biến mất và xuất hiện phía chân trời, ngay sau đó hắn hóa thành điểm đen và biến mất.
Đám người Ngưu Ma Vương đi tới rất nhanh, phía tây có Như Lai Phật tổ và Trư Bát Giới, cho nên bọn họ không cần lo lắng.
Hồng Hài Nhi xoắn xuýt nhìn về phía chân trời, cũng không biết tên kia như thế nào, tuy nàng có thể xác định, hắn khẳng định không chết.
- Hồng...
Thanh Dật đang muốn nói gì đó, sau khi thương lượng với Hồng Hài Nhi về chuyện thủ hộ Nữ Nhi quốc, đã thấy Hồng Hài Nhi đã bay thẳng về hướng đông của Nữ Nhi quốc.
Thanh Dật cực kỳ tức giận, nàng hừ một tiếng và quay trở về.
- Trư Trư Hiệp, chúng ta cũng trở về đi.
Lam Diên nói với Trư Trư Hiệp, ngay sau đó nàng bay nhanh trở về, nhiệm vụ chủ yếu của nàng là bảo hộ nữ vương bệ hạ.
Trư Trư Hiệp nghe vậy lại do dự, hắn nhìn yêu vân cuồn cuộn trên bầu trời, trong mắt có chiến ý bốc lên.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, hắn vẫn ở lại trong Nữ Nhi quốc, chưa bao giờ rời khỏi nơi đây, hắn rất ngóng trông thế giới bên ngoài, đồng thời cũng muốn thực chiến với người khác.
- Muội muội đã rời đi, ta cũng không cần che chở quá nhiều, ta muốn đi ra ngoài!
Trư Trư Hiệp lơ lửng trên không trung, đột nhiên sau lưng hắn xuất hiện áo choàng đỏ, trên đầu mang theo mũ quả dưa màu đỏ.
- Vèo...
Ngay sau đó Trư Trư Hiệp bay ra ngoài, hắn đã biến mất phía chân trời.
Phía đông Nữ Nhi quốc chính là ngọn núi nhỏ có phong cảnh hữu tình, thị lực của Hồng Hài Nhi xuyên thấu không gian, hắn nhìn thấy Trư Trư Hiệp đi xa nhưng không ngăn cản.
- Tiểu gia hỏa kia có tiềm lực không tệ lắm.
Bỗng nhiên thanh niên Thái Thượng vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh Hồng Hài Nhi, thản nhiên nói.
- Ngươi nhìn ra cái gì?
Hồng Hài Nhi hiếu kỳ nói.
- Chiến ý, chiến ý bất diệt.
Thanh niên Thái Thượng nói ra.
- Chiến ý bất diệt?
Hồng Hài Nhi ngạc nhiên, hắn đánh giá thanh niên trước mặt, rất hiếm khi hắn như vậy.
- Hiện tại ngươi đã nhìn thấy, thế giới này đã bắt đầu loạn, cùng ta trở về đi.
Thái Thượng nhìn về phía Hồng Hài Nhi.
Hồng Hài Nhi cau mày, hỏi:
- Trước kia ngươi nói thế giới sẽ loạn, khi đó lại sóng êm gió lặng, hiện tại mới bắt đầu loạn, có phải ngươi biết chút gì đó hay không?
Thanh niên khẽ lắc đầu:
- Không nên hỏi nhiều như vậy, theo ta quay về đi.
- Nói cho ta biết, ngươi đã biết rõ cái gì? Ngươi thấy cái gì?
Hồng Hài Nhi đối mặt với thanh niên, nàng có dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi, tóc dài tới eo, mặc một thân váy dài màu đỏ, còn có mái tóc đỏ rực, cho nên nhìn nàng không khác gì hỏa diễm đang cháy.
- Ngươi thật muốn biết?
- Đúng.
Hồng Hài Nhi gật đầu.
Thanh niên trầm ngâm nói:
- Máu và lửa, núi thây biển máu, xương trắng như núi...
- Không có khả năng!
Hồng Hài Nhi không thể tin được.
- Thế giới này sẽ bị hủy diệt, sẽ chết rất nhiều người.
Thái Thượng nói:
- Ngoan, theo ta trở về, nhà của ngươi nằm ở phía trên Thượng Thương, không cần phải tranh vào vũng nước đục này.
- Ngươi nói là, Tam giới sẽ bị hủy diệt?
Hồng Hài Nhi kinh hãi:
- Nữ Oa nương nương sẽ ngăn cản việc này xảy ra.
- Bản thân nàng khó bảo toàn.
Nhưng mà thanh niên lại lắc đầu.
Hồng Hài Nhi cau mày suy nghĩ, nàng không rõ gia hỏa trước mặt nói là giả hay là thật, nhưng chỉ bằng việc hắn có thể giúp mình dễ dàng đột phá Đạo Tổ, hơn nữa còn có thể xóa đi thiên kiếp, từ hành động chế tạo Đạo Tổ như thế cũng có thể thấy được hắn khủng bố.
- Địch nhân là ai? Đến từ đâu?
Hồng Hài Nhi lại hỏi.
- Đứa nhỏ ngốc, ngươi không phải chúa cứu thế.
Thanh niên không có trả lời.
Tâm tình của Hồng Hài Nhi phức tạp và đi vài bước, sau đó xoay người hỏi:
- Thái Thượng Lão Quân và ‘Lão Tử’ Đạo Đức Thiên Tôn có quan hệ gì với ngươi?
- Đã từng rơi một giọt máu, miễn cưỡng xem như một nửa phân thân của ta nhưng thực lực quá thấp.
Thanh niên nói.
Đồng tử của Hồng Hài Nhi co rút dữ dội, trong nội tâm khiếp sợ, ‘ Lão Tử’ chính là cường giả trong Thánh Nhân, hiện tại tên này lại nói hắn ‘ thực lực quá thấp ’?
- Ngươi đã lợi hại như vậy, có thể nhìn ra tương lai của Đường Tam Tạng hay không? Hắn sẽ như thế nào?
Bỗng nhiên Hồng Hài Nhi hỏi.
- Tiểu tử kia?
Thanh niên Thái Thượng sững sờ, hắn bấm chỉ tính toán, bỗng nhiên hắn cau mày.
- Như thế nào?
Hồng Hài Nhi hỏi thăm.
- Thì ra là hắn?
Thanh niên kia lẩm bẩm.
- Thì ra cái gì chứ? Ngươi không tính ra đúng không?
- Hắn sẽ chết.
Thanh niên nói ra.
- Ngươi nói cái gì?
Hồng Hài Nhi lập tức gấp.
- Hắn có thể sẽ tái hiện.
Đột nhiên thanh niên cảm thấy hứng thú:
- Gây dựng lại phế tích, sống lại trong tịch diệt... Người được ý chí của anh linh thế giới lựa chọn, thú vị.