Cuối cùng là cái gì đã khiến cho mình đột nhiên xuyên qua vậy?
Đường Tăng nhíu mày, hai mươi ba điểm ý chí khiến cho hắn đủ để lấy ra được ký ức khi còn ở trong bụng mẹ, nhưng trước sau lại không có cách nào biết được một cảnh tượng cuối cùng trước khi mình xuyên qua.
Hình như, có người cố ý che giấu cảnh tượng kia.
- Sư phụ, sao vậy?
- Sao vậy?
- Sư phụ, tên mặt trắng lúc trước chính là kiếp trước của sư phụ sao?
Đám người Ngưu Ma Vương và Trư Bát Giới đều tới gần, tuy rằng bọn họ không nhìn thấy được các loại kiếp trước của Đường Tăng, nhưng có thể nhìn thấy được dáng vẻ kiếp trước của Đường Tăng.
- Lăn, ngươi mới là tên mặt trắng, cả nhà ngươi đều là tên mặt trắng.
Đường Tăng trừng mắt với Ngưu Ma Vương.
- Phụt!
Dương Thiền bị chọc cười.
- Hòa thượng hiện ra đầu tiên kia cũng là sư phụ kiếp trước, ánh mắt thật sâu thúy.
Sa Tăng nói.
- Có thể là Kim Thiền Tử.
Lục Nhĩ Mi Hầu dường như nghĩ tới điều gì, nói.
Lúc này, Ngọc Đế tiếp tục mở miệng nói:
- Đường Tăng Phật tổ, như vậy ngươi đã tin tưởng chưa? Tam Sinh kính này có thể soi sáng ra tam sinh tam thế của một người.
Đường Tăng liếc mắt nhìn Ngọc Đế, Tam Sinh kính này có thể soi sáng ra tam sinh tam thế của một người, điều này đúng là không sai, nhưng cũng có thể thức tỉnh lại ký ức tam thế của một người.
Nếu như lực ý chí mạnh mẽ một chút còn tốt, ý thức và tâm tính của kiếp này sẽ không bị dao động.
Còn nếu như lực ý chí không đủ kiên cường, rất có khả năng sẽ bị trí nhớ của kiếp trước xông tới, khiến thế giới quan và tính cách của kiếp này bị suy sụp, cho rằng mình vẫn sống ở kiếp trước, hoặc nói là trực tiếp bị ý thức của kiếp trước nắm chủ đạo thân thể kiếp này.
Ngọc Đế căn bản không có ý tốt, nếu như trí nhớ kiếp trước của bảy tiểu tử thật sự bị thức tỉnh lại, các nàng khẳng định không có lưu luyến quá lớn đối với kiếp này, như vậy tuyệt đối không tiếp nhận được Tử Lan.
- Trẫm không cần thiết phải lừa các ngươi, các nàng thật sự là bảy nữ nhi của trẫm.
Ngọc Đế tiếp tục nói.
- Nói hươu nói vượn, hoàn toàn là nói bậy!
Đường Tăng bỗng nhiên mắng:
- Tam Sinh kính chó má cái gì, đây căn bản là giả.
Đường Tăng nói xong, trực tiếp thu Tam Sinh kính vào.
- Ngươi...
Ngọc Đế thiếu chút nữa phun một búng máu ra ngoài, hắn phẫn nộ trừng mắt với Đường Tăng, cho dù hắn đã cố gắng chịu đựng, vẫn muốn tức giận.
- Ngươi đi đi, nhân lúc bần tăng còn chưa tức giận.
Đường Tăng thản nhiên nói.
- Đúng đúng đúng, đi thôi đi thôi, hắc hắc.
Ngưu Ma Vương nhìn có chút hả hê nói.
- Đi thôi đi thôi, nếu không sư phụ ta đánh ngươi đấy.
Trư Bát Giới cũng cười nói, hiện tại hắn đã không làm quan ở Thiên Đình, không lại e ngại Ngọc Đế nữa.
- Đường Tăng Phật tổ, trẫm nói đều là sự thật...
- Lăn!
Đường Tăng mắng.
Ngọc Đế chợt nắm chặt nắm đấm, lửa giận khiến cho hắn gần như mất đi lý trí, muốn liều lĩnh xông lên đánh Đường Tăng bạo.
Chỉ có điều hắn vẫn nhịn xuống, bởi vì hắn biết mình căn bản không phải là đối thủ của Đường Tăng, cho dù là trăm vạn thiên binh thiên tướng cùng tiến lên, cũng vô dụng.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, số lượng người nhiều hơn nữa cũng chỉ là dư thừa, chênh lệch hai bên là quá lớn.
- Còn chưa cút, chẳng lẽ chờ bị đánh sao?
- Mau cút đi, bằng không không cần sư phụ ta đánh ngươi, lão Tôn ta có thể đánh ngươi một trận!
- Cút đi cút đi, không nên làm bẩn không khí của Hoa Quả Sơn.
Đám người Trư Bát Giới mỗi một người đuổi Ngọc Đế giống như đuổi con ruồi vậy, Ngọc Đế tức giận đến mức thân thể không ngừng run rẩy.
Trong đám người, cũng chỉ có đám ba nữ tử Dương Thiền, còn có Tiểu Bạch Long không có mở miệng, những người khác đều lớn tiếng quát mắng.
Thậm chí ngay cả rất nhiều con khỉ ở Hoa Quả Sơn đều đang lớn tiếng quát mắng, bảo Ngọc Đế lăn.
Ngọc Đế hít sâu một hơi, cố gắng kìm chế lửa giận, khiến cho mình tỉnh táo lại, nói:
- Đường Tăng Phật tổ, cho trẫm một chút mặt mũi...
- Ngươi tính là thứ gì? Bần tăng tại sao phải cho ngươi mặt mũi?
Đường Tăng khinh thường nói:
- Mau cút đi, hoặc nói, ngươi muốn bần tăng tự mình tiễn ngươi rời đi sao?
- Cút cút cút, ngươi đi đi, nếu không chút, lão Ngưu ta đánh ngươi!
Ngưu Ma Vương dứ dứ nắm đấm nói.
- Cút, mau cút!
- Mau cút mau cút đi!
Đám người Tôn Ngộ Không ghét bỏ, liên tục quát mắng.
Ngọc Đế mắt đỏ lên, sắp mất lý trí, thân thể càng không ngừng run rẩy, đồng thời bóp nát một vật.
Phía sau, rất nhiều thiên tướng liếc mắt nhìn nhau, vội vàng tản ra, thiên tướng dẫn đầu trăm vạn thiên binh nhanh chóng tạo thành một đại trận thiên la địa võng.
Trong lúc nhất thời, ở đây có sát khí kinh thiên động địa, uy áp khủng khiếp nhằm thẳng vào bên trong Hoa Quả Sơn, chỉ cần Ngọc Đế vừa ra mệnh lệnh, bọn họ sẽ liều lĩnh xông vào.
- Ngươi muốn chết sao?
Sắc mặt Đường Tăng trầm xuống, khí thế cũng tản ra, thiên địa lập tức biến sắc, trời đang quang đãng trong nháy mắt trở nên tối tăm không có ánh mặt trời, bầu trời vô cùng rộng lớn đã trực tiếp biến thành hoàng hôn, áp lực lớn đến cực hạn.
Trong lúc mơ hồ, Ngọc Đế hình như nhìn thấy được một ảo ảnh đỉnh thiên lập địa đứng sau lưng Đường Tăng, đầu đội trời xanh, chân đạp mặt đất, mắt nhìn xuống hắn và trăm vạn thiên binh thiên tướng phía sau hắn.
Ở trước mặt uy áp khủng khiếp như vậy, trăm vạn thiên binh thiên tướng tạo thành đại trận thiên la địa võng hình như đều biến thành màn biểu diễn của đám tiểu hài tử.
Cho dù là Ngọc Đế nắm giữ thực lực Đạo tổ cũng cảm giác được nguy cơ tử vong.
Cho dù là trăm vạn thiên binh thiên tướng đối mặt với lực lượng khủng khiếp như vậy, sợ rằng cũng không chịu nổi một đòn.
Ý thức được điểm này, Ngọc Đế rùng mình một cái, cuối cùng đã tỉnh táo lại, toàn thân hắn đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Dương Thiền và đám người Tử Vi tiên tử nhìn thấy được ban ngày đột nhiên biến thành hoàng hôn ngày tận thế, tâm thần tất cả đều chấn động, trợn mắt hốc mồm nhìn Đường Tăng.
Cho dù biết Đường Tăng từng cùng Như Lai Phật Tổ đại chiến qua, cho dù biết Đường Tăng đã nắm giữ thực lực nửa bước Thánh Cảnh, nhưng cho tới bây giờ khi tận mắt nhìn thấy, bọn họ mới biết được hiện tại Đường Tăng rốt cuộc cường đại đến mức nào!
Hắn chỉ và động ý niệm lại có thể khiến cho thiên địa biến sắc, cảnh tượng hoàng hôn ngày tận thế này cũng không phải là do Đường Tăng cố ý tạo ra, mà hắn phát ra khí thế tạo thành hiện tượng thiên địa kỳ lạ khủng khiếp như vậy.
Một khi tồn tại như vậy ra tay, sẽ thật sự hủy thiên diệt địa.
Tất cả mọi người cảm giác Nhân Gian giới hình như căn bản không chịu nổi khí thế do Đường Tăng phát tán ra.
- Dừng tay!
Ngọc Đế vội vàng hạ lệnh cho thiên binh thiên tướng thu hồi đại trận thiên la địa võng.
Đường Tăng thấy thế, lúc này mới thu hồi khí thế, thiên địa lại khôi phục cảnh trời quang, hắn thản nhiên nói:
- Cút đi.
Ngọc Đế liếc mắt nhìn qua Đường Tăng, tuy rằng hắn cố gắng khiến cho mình bình tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt kia vẫn giống như muốn cắn người khác, mơ hồ có chút đỏ lên.
Tuy rằng rất muốn băm thây Đường Tăng thành vạn đoạn, nhưng hắn cũng biết, hiện tại một ngón tay của Đường Tăng cũng có thể ấn chết hắn.
Ngọc Đế âm thầm thề, cái nhục ngày hôm nay hắn chắc chắn phải trả lại gấp trăm lần!
- Đi!
Ngọc Đế vung tay lên, xoay người hóa thành lưu quang, một lần bay lên trời, ảo ảnh chín con Thiên Long cực lớn xoay quanh ở trong hư không, thật lâu không thể tản đi.
Trăm vạn thiên binh thiên tướng đưa mắt nhìn nhau, chỉ có điều vẫn nhanh chóng đuổi theo, bọn họ xem như là đội cảm tử của Ngọc Đế, đối với Ngọc Đế vẫn tuyệt đối trung thành.
- Đi rồi?
- Cuối cùng cũng đi rồi!
- Ha ha, sư phụ thật lợi hại, chỉ phát khí thế ra lại khiến cho Ngọc Đế lão nhi này phải khiếp sợ bỏ chạy!
Đám người Tôn Ngộ Không cười to, đặc biệt vui vẻ.
- Bộ dạng của Ngọc Đế lão nhi vừa rồi, hắc hắc, thật là cực kỳ thú vị.
- Các ngươi có thấy hay không? Ánh mắt của Ngọc Đế lão nhi vừa rồi giống như là muốn nuốt sống sư phụ, nhưng dù thế nào cũng không dám động thủ.
- Hắn đáng đời...
...
Đường Tăng không cùng một đám đồ đệ ầm ĩ, trong lòng hắn không yên, bởi vì cho tới bây giờ, hắn mới phát hiện mình không ngờ không biết mình xuyên qua thế nào.
Lại giống như ký ức bị người ta cắt bỏ vậy, kiếp trước ở trên địa cầu hình như vừa nhận xong bằng tốt nghiệp, đi ra khỏi cửa trường, đi tới một hồi lại xuyên qua.
Nhưng hắn cũng không có một chút ấn tượng nào.
Đường Tăng rời khỏi Hoa Quả Sơn, đi tới bờ Đông Hải, hắn lấy ra một bình rượu mở ra phần bịt miệng bình, đang muốn uống rượu, bỗng nhiên một bàn tay ngọc nắm lấy bên kia của vò rượu.
- Không mời ta uống rượu sao?
Giọng nói vô cùng êm tai truyền đến, lại giống như tiếng gió trời vi vu.
Cho dù ý chí của Đường Tăng mạnh mẽ khủng khiếp, khi nghe được giọng nói này, tim hắn vẫn xúc động, hắn theo bản năng ngẩng đầu, lại nhìn thấy được Hằng Nga cười như không cười nhìn hắn.