Sau một khắc, hắn xuất hiện ở trên không trung của Khổ Hải vô biên.
Bầu trời vạn dặm không mây, phía dưới là biển xanh vạn dặm, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy được dưới đáy biển có một hòn đảo không trọn vẹn đã bị nước biển nhấn chìm.
Đường Tăng nhận ra được ở đây đã từng là hải đảo của Chu Tử quốc, nhưng hiện tại lại biến mất, bị phá hủy.
- Vù!
Lắc người một cái, Đường Tăng xuất hiện ở trên khoảng không của hải đảo Chu Tử quốc lúc trước.
Lúc này ở đây đã không có hòn đảo, chỉ có thể nhìn thấy được chỗ thềm lục địa ở sâu mấy trăm thước phía dưới, không khỏi lực lượng ăn mòn làm cho lồi lõm.
Hải đảo với phạm vi mấy trăm dặm đã hoàn toàn biến mất, thậm chí người trên đảo cũng đều biến mất, bị lực lượng va chạm lớn trước đây tản ra đánh cho tan thành mây khói.
Người phàm ở trước mặt lực lượng như vậy, thật sự không chịu nổi một đòn, quá yếu đuối.
Một vương quốc ít cũng có mấy trăm vạn người, nhưng tất cả đều đã chết, bị ảnh hưởng đến.
Nhìn hải đảo trước mắt vốn khổng lồ đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại có một mảnh đại dương mênh mông, Đường Tăng im lặng.
Tuy nói những người đó chết cũng không phải do trách nhiệm của một mình hắn, nhưng cũng có có chút quan hệ với hắn.
Như Lai Phật Tổ đang ở trong cơ thể của Trư Cửu Muội, khẳng định biết tình cảnh của mình vẫn liều lĩnh ra tay, chôn vùi mấy trăm vạn người phàm.
Hắn làm như vậy khiến cho trong lòng Đường Tăng ớn lạnh, Như Lai Phật Tổ luôn mồm tuyên truyền phật của hắn từ bi, điều hắn thật sự làm lại là thủ đoạn của Tu La, trực tiếp vung đồ đao lên lấy mạng của trăm vạn người phàm.
Lời đồn đại Phật tổ vì không cho chim ưng chết đói, thà rằng cắt thịt cho chim ưng ăn, Đường Tăng bây giờ rất muốn xem thường, sở dĩ Như Lai Phật Tổ cắt thịt cho con chim ưng này, chắc hẳn bởi vì con ưng kia không tầm thường, chỉ cần có thể thu phục, nhận chút thương tích đã tính là cái gì.
Trong biển rộng bao la thỉnh thoảng có cơn lốc thổi qua, dâng lên sóng biển rất cao, sau đó vừa nặng nề đập xuống phía dưới, phát ra tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc.
Biển rộng không thể bình tĩnh.
Tuy nói chiến đấu đã kết thúc, dư âm lại vẫn tồn tại, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tản đi, bởi vì hai bên chiến đấu đều nắm giữ ý chí khủng khiếp, trong lúc vô tình tản ra ý chí in vào trong thiên địa.
Đường Tăng đứng ở chỗ này hồi lâu, suy nghĩ rất nhiều.
Tính tình thật sự của Như Lai Phật Tổ còn có Trư Cửu Muội...
Trư Cửu Muội còn có thể trở về sao?
Đường Tăng không dám cam đoan, Như Lai Phật Tổ đã là nửa bước Thánh Cảnh, ý thức của hắn cường đại vượt xa Trư Cửu Muội không biết gấp bao nhiêu vạn lần.
Hơn nữa, Trư Cửu Muội sinh ra mới mấy năm, làm sao có thể là đối thủ của Như Lai Phật Tổ?
Trong đầu Đường Tăng không nhịn được hiện ra thời điểm năm đó khi Trư Cửu Muội vừa ra đời, đuổi theo một đám nữ nhân của Nữ Nhi quốc muốn được ôm một cái, nhưng những nữ nhân kia lại chỉ muốn ôm Trư Trư Hiệp, căn bản không để ý nàng, khiến cho nàng thoạt nhìn đáng thương.
Nghĩ đến tiểu nha đầu đáng yêu kia có khả năng cũng không về được nữa, trong lòng Đường Tăng không nhịn được có chút bi thương.
Đồng thời, một ngọn lửa giận và sát ý dâng lên ở trong lòng hắn, uy năng ý chí không nhịn được phát ra, khiến cho không gian tong phạm vi trăm dặm đều có vẻ đặc biệt áp lực.
Hồi lâu...
Đường Tăng phục hồi lại tinh thần, chỉnh đốn lại tâm tình, rời khỏi đó, từng bước Huyễn Diệt, hắn tiến về phía trước, trong đó lấy lần Huyễn Diệt hắn lại biến mất ở nơi biển trời tiếp xúc.
...
Trên bờ cát, nơi bắt đầu Khổ Hải, Dương Thiền và Tử Vi tiên tử còn ở nơi này, hai nàng cả ngày nhìn vào biển rộng bao la đờ người ra.
- Cũng đã ba năm rồi...
Vẻ mặt Dương Thiền lo lắng nói:
- Không biết... hắn… thế nào...
- Ai!
Bên cạnh, Tử Vi tiên tử bỗng nhiên thở dài một hơi.
Dương Thiền lập tức sửng sốt, nghi ngờ nhìn về phía Tử Vi tiên tử:
- Ngươi thế nào lại đột nhiên thở dài? Ngươi có tâm sự gì sao?
Tử Vi tiên tử nghe vậy, vẻ mặt buồn vô cớ nói:
- Có một nữ muốn thành hòn vọng phu.
- Ai vậy?
Dương Thiền kinh ngạc nói:
- Hòn vọng phu lại là cái gì?
- Hòn vọng phu chính là nữ nhân mỗi ngày ngóng trông nam nhân của nàng trở về, thời gian quá lâu bị bụi bặm bám đầy thân thể, hóa thành tảng đá.
Tử Vi tiên tử giải thích.
- Hóa ra là cái dạng này, chỉ có điều nữ tử này thật đáng thương.
Dương Thiền lộ ra vẻ mặt đồng tình.
Bỗng nhiên Dương Thiền phát hiện trong mắt Tử Vi tiên tử có ý trêu đùa, hình như nàng hiểu rõ được điều gì, gương mặt chợt nhất thời đỏ lên:
- A, ngươi suy nghĩ miên man cái gì vậy? Cái gì mà hòn vọng phu chứ, thực sự là nghĩ loạn, ta chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
Tử Vi tiên tử cười rộ lên, cảm thấy Tam Thánh Mẫu này không ngờ đáng yêu như vậy, còn có chút ngây ngô.
- Chỉ là... chỉ là có chút lo lắng cho hắn, vậy thì thế nào?
Dương Thiền cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, nói một hồi, mắt nhất thời đỏ lên.
Tuy nói hiện tại Đường Tăng đã cường đại đến trình độ không thể tưởng tượng nổi, nhưng Như Lai Phật Tổ xây dựng ảnh hưởng quá lâu, pháp lực vô biên, gần như là nhận thức chung của các tiên trê Thiên Đình.
Đường Tăng có thể đánh thắng được Như Lai Phật Tổ sao?
Thời gian cũng đã qua ba năm, Đường Tăng còn chưa có trở lại, có phải là dữ nhiều lành ít hay không?
- Ai nha, ngươi, ngươi khóc sao? Không thể nào, lẽ nào ngươi thật sự thích người kia?
Tử Vi tiên tử giống như là nhìn thấy được chuyện không thể nói nổi.
Dương Thiền vội vàng xoay người qua, cố nén không chảy nước mắt.
Tử Vi tiên tử lập tức đi vòng qua trước mặt Dương Thiền, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng:
- Này, thật sự khóc sao? Không phải là thật chứ?
- Ô ô...
Bỗng nhiên Dương Thiền ôm cổ Tử Vi tiên tử, tâm tình giấu kín bao lâu, trong nháy mắt bạo phát ra.
Tử Vi tiên tử khiếp sợ tới mức ngây người, mặc cho Dương Thiền ôm nàng, nàng thật sự bị kinh sợ, Tam Thánh Mẫu Dương Thiền không ngờ thật sự thích Đường Tam Tàng kia?
Tiểu tử kia rốt cuộc có điểm nào tốt chứ?
Được rồi, tiểu tử kia có thực lực cường đại, bộ dạng ngược lại có phần đẹp trai.
- Tử Vi, nàng biết không? Trước đây khi hắn ở Tam Thánh Mẫu miếu của ta từng viết thơ cho ta, ta đã có cảm giác với hắn.
Dương Thiền bỗng nhiên nhỏ giọng nói.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tử Vi tiên tử lập tức khẽ nhếch lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi:
- Khi đó, nàng lại thích hắn rồi sao?
- Điều này thật ra không có, khi đó ta chẳng qua là cảm thấy hắn rất đặc biệt... Tử Vi nàng biết không? Trước đây, sau khi Tề Thiên Đại Thánh hóa thân thành hung thần, ta lại hoàn toàn thích hắn, cảm giác hắn thật sự rất có mị lực.
Dương Thiền nói, nàng hình như muốn nói ra hết mọi chuyện trong lòng.
Tử Vi tiên tử lại mặc cho Dương Thiền ôm như vậy, làm người lắng nghe.
- Cho dù hắn có đôi khi rất không biết điều, nhưng thực rất đáng tin, hắn quan tâm tới đồ đệ, bao che khuyết điểm, có tình có nghĩa...
Dương Thiền nói một tràng những lời hữu ích về Đường Tăng, nói xong lời cuối cùng, ngay cả Tử Vi tiên tử cũng im lặng.
Tuy rằng không phải đặc biệt tán thành lời Dương Thiền nói, nhưng Tử Vi tiên tử cũng thật sự cảm thấy, Đường Tam Tàng tuy rằng bình thường không biết điều, hơn nữa đặc biệt bá đạo không nói lý, nhưng quả thật có rất nhiều ưu điểm, không kém hơn người khác.
Nói ví dụ như Đường Tăng một lời không hợp lại thích đánh người, thậm chí tâm tình không tốt ngay cả Ngọc Đế cũng sẽ đánh.
Nhưng Đường Tăng cũng yêu ghét rất rõ ràng, sẽ không đánh nhau với người vô tội, sở dĩ hắn đánh Ngọc Đế, dường như là bởi vì Ngọc Đế và Đường Tăng có mâu thuẫn.
...
Cũng không biết nói bao nhiêu, cuối cùng Dương Thiền cũng bình tĩnh trở lại, sau khi nói ra hết chuyện trong lòng, Dương Thiền cuối cùng cũng thoải mái một chút.
Chỉ có điều, vừa nghĩ tới mình không ngờ nói ra loại chuyện này với Tử Vi, cũng không biết Tử Vi sẽ cười mình thế nào.