Bất quá ngẫm lại cũng đúng, hắn ở trên mặt biển, không có tiếp xúc nước Khổ Hải, tự nhiên không bị ảnh hưởng.
Mà lần này ý chí trực tiếp tiến vào trong nước biển, mới bị suy yếu lực lượng trên phạm vi lớn.
Bởi vậy có thể thấy được, ở trong Khổ Hải sở dĩ sẽ mất đi pháp lực, hẳn là Khổ Hải chi thủy đang tác quái.
Cái này khiến trong lòng Đường Tăng hơi động:
- Nước có Phàm thủy, có Vô Căn chi thủy, Bản Nguyên Trọng Thủy, Linh Tê Thủy… chẳng lẽ Khổ Hải chi thủy này cũng là một loại nước đặc thù?
Phàm thủy, là nước khắp nơi có thể thấy được, Vô Căn chi thủy, có thể nói là nước mưa chưa có rơi xuống đất, Bản Nguyên Trọng Thủy là một loại nước trọng lượng kinh người, băng lãnh thấu xương.
Linh Tê Thủy là loại nước cần người cùng nó tâm hữu linh tê mới có thể cầm được.
Mà Khổ Hải chi thủy này, Đường Tăng vẫn là lần thứ nhất kiến thức.
- Nhiệm vụ lần này là tìm kiếm nguyên nhân Khổ Hải xuất hiện, rất có thể nguyên nhân ngay ở trong Khổ Hải chi thủy.
- Nếu có thể biết nguyên nhân cấu thành Khổ Hải chi thủy, hoặc là nói nguyên nhân hình thành, hẳn là có thể tìm ra nguyên nhân Khổ Hải hình thành.
Trong lòng Đường Tăng đã có định nghĩa cùng kế hoạch, lúc này, hắn khẽ vươn tay, một đoàn nước biển chậm rãi rời Khổ Hải.
Trong quá trình này, Đường Tăng khiếp sợ phát hiện, ý chí của mình vậy mà lấy tốc độ cực nhanh suy yếu, giống như bị cái gì ăn mòn, cũng giống như bị triệt tiêu.
Cái này rất kinh người, phải biết, hiện tại hắn có 23 điểm ý chí, nhưng chỉ thu một đoàn Khổ Hải chi thủy như nắm đấm, vậy mà cũng cảm giác rất gian nan.
Khổ Hải chi thủy chậm rãi bay đến trong tay Đường Tăng, Đường Tăng cảm giác mình vừa khôi phục pháp lực trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.
Loại biến mất này, không phải bị phong ấn, mà là chân chính biến mất, pháp lực không biết đi địa phương nào, dù sao đã không ở trong cơ thể, giống như chưa từng tồn tại.
- Thật sự là thần kỳ, cổ quái.
Có chút nhắm mắt, Đường Tăng lấy lực ý chí cảm ứng Khổ Hải chi thủy, tựa hồ như cảm ứng được ngọt bùi cay đắng của thiên địa chúng sinh, các loại chua xót, như ở hồng trần tranh độ, gian nan bôn ba.
Đường Tăng mở choàng mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Một đoàn nước này, vậy mà để hắn cảm thấy chúng sinh ngũ vị?
Hắn tiếp tục cảm ứng, không tiếc tiêu hao ý chí, đi tìm hiểu đoàn nước này, thế nhưng ngoại trừ cảm nhận được nỗi khổ của chúng sinh, thì hoàn toàn không cảm ứng được cái khác.
Thậm chí, hắn còn không cách nào nhìn ra cái gì cấu thành đoàn nước này.
Phải biết, bây giờ thị lực của hắn cực kỳ mạnh, đủ để nhìn thấy vật rất nhỏ, mà ý chí càng có thể để hắn nhìn thấy hạt nguyên tử.
Mà hiện tại, dùng con mắt nhìn, trước mắt chỉ xuất hiện các loại hình tượng, kia là hình ảnh chúng sinh gian nan sinh tồn, cùng các loại thiên tai nhân họa, ngoại trừ những hình ảnh này, thì không có cái khác.
Hắn thậm chí nhìn không ra phần tử kết cấu của loại nước này, không cách nào phóng đại nó.
Nếu dùng ý chí đi xem, nhìn thấy lại là chúng sinh ngũ vị, tựa như tự mình thể nghiệm, cực kỳ rõ ràng, nếu không phải ý chí của hắn kiên cường, rất có thể sẽ trầm luân ở trong đó.
Cảm ứng rất lâu, đều không cách nào biết nguyên nhân Khổ Hải chi thủy hình thành, Đường Tăng đành phải từ bỏ, chuẩn bị thu Khổ Hải chi thủy vào không gian hệ thống, lại phát hiện không thu vào được.
- Thật cổ quái.
Đường Tăng đành phải từ bỏ, ném Khổ Hải chi thủy vào trong biển.
Sau đó, hắn để Tiểu Bạch Long hết tốc độ tiến về phía trước.
Chỉ bất quá, mặt biển phía trước bị thi thể to lớn ngăn cản, không cách nào tiến lên quá nhanh, tốc độ chậm hơn trước đó quá nhiều.
Cứ như vậy kéo dài nửa tháng, Đường Tăng rốt cục nhịn không được.
- Đều rời thuyền, đi bộ tiến lên!
Đường Tăng quát, trực tiếp thu hồi tàu biển.
Sư đồ đạp lên những thi thể to lớn kia tiến lên.
Cứ như vậy, tốc độ của bọn hắn lập tức tăng nhiều, cho dù không có pháp lực, tốc độ bình thường cũng đạt tới trăm mét mỗi giây, nhục thân cường đại để bọn hắn có đầy đủ thể lực.
Sư đồ đón trời chiều, lần lượt tiến lên ở trên thi thể, phía trước mênh mông, không nhìn thấy bờ, phảng phất như căn bản không có giới hạn.
Nhoáng một cái là nửa năm trôi qua.
Sư đồ tăng thêm Trư Cửu Muội, hết thảy tám người, vẫn ở trên Khổ Hải bôn ba, một đường hướng tây, chưa hề dừng lại.
Nhưng phía trước vẫn là biển cả mênh mông như cũ, dưới chân vẫn là thi thể vô tận.
Đám người Trư Bát Giới bắt đầu nhịn không được, nhao nhao phàn nàn, bởi vì nửa năm qua, bọn hắn cơ hồ không chút nghỉ ngơi, đi cả ngày lẫn đêm.
Nhưng dù vậy, vẫn nhìn không thấy bờ, không biết bỉ ngạn ở nơi nào.
- Sao còn chưa tới bỉ ngạn?
Ngay cả Đường Tăng cũng nhịn không được, dưới nổi nóng, hắn trực tiếp nhảy vào trong biển, tiềm hành xuống dưới, nhưng Khổ Hải này sâu không thấy đáy, hắn một hơi lặn xuống tối thiểu hơn ba trăm dặm, áp lực để hắn bắt đầu không thể thừa nhận, cũng không thấy được điểm đặt chân.
- Bần tăng cũng không tin, chỉ cần là biển, chắc chắn sẽ có cuối cùng.
Đường Tăng lần lượt nếm thử lặn xuống, nhưng mỗi lần chỉ lặn xuống mấy trăm dặm, không cách nào nhìn thấy đáy biển.
Ở trong quá trình này, bọn hắn cũng không giảm tốc, một mực tiến lên, không biết đi bao nhiêu dặm, không biết vượt qua bao nhiêu ngày đêm, trước mắt chỉ có cảnh tượng biển trời đụng vào nhau, đơn điệu để cho người ta mờ mịt, như muốn mất đi động lực tiến tới.
Rất nhanh lại nửa năm đi qua, sư đồ Đường Tăng vẫn bôn ba ở trong Khổ Hải, lúc này bọn hắn đã triệt để tiến vào chỗ sâu của Khổ Hải.
- Chẳng lẽ lạc đường? Đây không có khả năng, chúng ta từ đầu đến cuối tiến về hướng tây, không có khả năng lạc đường, coi như mất đi cảm giác phương hướng, chỉ cần nhắm phương hướng mặt trời chiều rơi xuống tiến lên, liền không khả năng đi nhầm.
Đường Tăng tin tưởng vững chắc suy đoán của mình.
- Sư phụ, có thể nghỉ ngơi một chút hay không, cái này cũng quá mệt mỏi, quá khổ a.
Trư Bát Giới phàn nàn, rất muốn ngồi xuống không đi, lần này một hơi đi hơn một năm, xem như Thần Tiên cũng sẽ mệt mỏi, huống chi cảnh sắc thực quá đơn điệu, càng cho người ta cảm giác mệt nhọc.
- Nghỉ ngơi một chút đi sư phụ.
- Đúng vậy, đã lâu như vậy, nghỉ ngơi một chút đi.
Ngưu Ma Vương cùng Tôn Ngộ Không cũng bắt đầu kháng nghị.
Trước đó hành trình thỉnh kinh, mặc dù cũng khổ, nhưng tốt xấu còn có thể đánh một chút yêu quái, trên đường đi cảnh sắc khác nhau, tựa như du sơn ngoạn thủy, mặc dù mệt nhọc, nhưng cũng thích thú a.
Còn lần này khác biệt, liên tục đi đường lâu như vậy, nhưng không có cảnh sắc gì có thể thưởng thức, tất cả mọi người sinh ra cảm giác mệt nhọc.
Mặc dù thực lực đám người Tôn Ngộ Không cường đại, nhưng ý chí lại không cách nào so sánh với Đường Tăng, từng cái đều bắt đầu chơi xấu, không muốn đi.
Rơi vào đường cùng, Đường Tăng đành phải hạ lệnh nghỉ ngơi, cũng may thi thể quái ngư trong Khổ Hải vẫn còn, không có hư thối, mọi người cũng không lo lắng không có địa phương nghỉ ngơi.
Có chút thi thể quái ngư tựa như núi nhỏ, ở phía trên truy đuổi đùa giỡn cũng không có vấn đề gì.
Ba ngày sau, sư đồ Đường Tăng xuất phát lần nữa.
Lần này bọn hắn một hơi đi hai năm, vẫn không có nhìn thấy bến bờ.
Hai năm sau, bọn hắn còn đi đường ở trong biển rộng, một mực tranh độ.
- Má ơi, con đường này, lúc nào mới có thể đi hết a, còn có để cho người ta sống hay không...
Trư Bát Giới không biết lần thứ mấy ăn vạ, ngồi ở trên thi thể một con cá lớn, không muốn đi.
- Không phải chúng ta tiến vào một loại tiểu thiên địa nào đó chứ? Cái Khổ Hải này, căn bản là đi không đến cuối cùng.
Ngưu Ma Vương cũng bó tay rồi.
- Sư phụ...
Tôn Ngộ Không cũng nhìn về phía Đường Tăng, muốn nói lại thôi.
Cái Khổ Hải này, thật sự quá khó đi, không nhìn thấy hi vọng.
Trên thực tế Đường Tăng cũng bắt đầu hoài nghi, Khổ Hải có giới hạn hay không?
- Khổ Hải vô biên, quay đầu là bờ!
Bỗng nhiên Trư Cửu Muội ở trong khoảng thời gian này một mực ngẩn người nói một tiếng.
- Quay lại là bờ, quay đầu... Bờ?
Toàn thân Đường Tăng chấn động, cảm giác như thể hồ quán đỉnh, trong nháy mắt minh bạch cái gì: