Tôn Ngộ Không nghe vậy, thu bàn chân đang giẫm Lục Nhĩ Mi Hầu, chân của hắn còn nặng hơn núi, để Lục Nhĩ Mi Hầu không thể động đậy.
- Hừ hừ...
Lục Nhĩ Mi Hầu cực kỳ khó chịu nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không, kết quả bị Tôn Ngộ Không trừng trở về.
Bởi vì Đường Tăng cường thế xâm nhập, rất nhiều tình tiết trong Tây Du bị cải biến, thực lực của Tôn Ngộ Không cũng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Cho nên Lục Nhĩ Mi Hầu ở trước mặt Tôn Ngộ Không, căn bản không có sức hoàn thủ.
Quang mang lóe lên, Lục Nhĩ Mi Hầu hiện ra chân thân, làm đám người Trư Bát Giới kinh ngạc.
Bởi vì chân thân của Lục Nhĩ Mi Hầu, vậy mà vẫn giống Tôn Ngộ Không như đúc, chỉ bất quá Lục Nhĩ Mi Hầu thật sự có sáu cái tai, mỗi bên ba cái, khoảng cách rất gần, cũng rất nhỏ.
Dung mạo như thế này, trách không được cho dù Quan Âm Bồ Tát cùng Đông Hải Long Vương… cũng không phân biệt được, bởi vì dung mạo lúc đầu chính là như vậy, chỉ che giấu lỗ tai mà thôi.
- Hừ, ngươi mới là yêu quái, lão Tôn... Lục Nhĩ ta chính là Hỗn Độn Thần Hầu.
Lục Nhĩ Mi Hầu hừ lạnh nói, chỉ sợ vì giả mạo Tôn Ngộ Không, hắn còn trải qua một đoạn thời gian luyện tập, bây giờ còn không đổi được, theo thói quen tự xưng lão Tôn.
- Hỗn Độn Thần Hầu?
Tôn Ngộ Không nháy mắt mấy cái:
- Vậy Kim Cô Bổng của ngươi ở đâu ra?
Kim Cô Bổng của Lục Nhĩ Mi Hầu, vậy mà cũng có thể dài có thể ngắn, có thể lớn có thể nhỏ, khó mà phân biệt với Định Hải Thần Châm của Tôn Ngộ Không.
- Không cần ngươi xen vào.
Lục Nhĩ Mi Hầu nói.
- Hừ, ngươi cái yêu quái này, muốn ăn đòn sao!
Tôn Ngộ Không trừng mắt, Lục Nhĩ Mi Hầu vội vàng nhảy ra, cũng trừng mắt nhìn Tôn Ngộ Không, rất có ý tứ một lời không hợp liền đánh nhau.
Mặc dù thực lực không bằng Tôn Ngộ Không, nhưng quyết đoán lại không kém Tôn Ngộ Không chút nào.
Sau khi Đường Tăng đánh với Lục Nhĩ Mi Hầu một trận, tâm tình tốt hơn nhiều, nói:
- Lục Nhĩ Mi Hầu, hiện tại có một cơ hội bày ở trước mặt ngươi, bái bần tăng làm sư, bần tăng có thể mang ngươi đi thỉnh kinh.
- A?
- Sư phụ, người?
Tôn Ngộ Không cùng đám người Trư Bát Giới giật mình nhìn Đường Tăng.
Lục Nhĩ Mi Hầu cũng kinh ngạc nhìn Đường Tăng:
- Lời này thật chứ?
Lục Nhĩ Mi Hầu đối với thỉnh kinh, là cực kỳ cố chấp, hắn cảm thấy mình không kém Tôn Ngộ Không, nhưng Tôn Ngộ Không có thể đi lấy kinh, hắn lại không thể, điểm ấy hắn rất không phục.
Không giống Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không xem thỉnh kinh như trói buộc, mà Lục Nhĩ Mi Hầu lại cảm thấy, thỉnh kinh là kỳ ngộ, là cơ hội trời cho, là cơ hội thành danh.
Lục Nhĩ Mi Hầu rất xem trọng thanh danh, cơ hồ thành chấp niệm.
Từ trong Tây Du chính bản, hắn bái sư không thành, liền dự định giết Đường Tăng, từ đó để hầu tử hầu tôn của Hoa Quả Sơn biến thành Trư Bát Giới cùng đám người Đường Tăng, muốn tự mình đi lấy kinh, liền có thể nhìn ra hắn điên cuồng như thế nào.
- Người xuất gia không nói dối!
Đường Tăng nói, biểu lộ nghiêm túc, hắn nói cũng rất chăm chú.
Bởi vì hắn không muốn lại bị người khác điều khiển, bị coi như quân cờ, trước đó người thỉnh kinh đều bị chỉ định, lần này hắn muốn mình quyết định người thỉnh kinh.
- Bất quá ngươi phải rõ ràng, một khi bái bần tăng làm sư, tuyệt đối không thể phản bội, bần tăng chỉ có một yêu cầu, tôn sư trọng đạo!
Đường Tăng nói.
- Bồng!
Lục Nhĩ Mi Hầu vội vàng quỳ xuống, dập đầu tám cái, hưng phấn nói:
- Lục Nhĩ bái kiến sư phụ.
Đường Tăng lộ ra ý cười, hắn đương nhiên có thể nhìn ra, Lục Nhĩ Mi Hầu là thật tâm, có lẽ là vì thỉnh kinh, Lục Nhĩ Mi Hầu sẽ không thèm đếm xỉa bất cứ thứ gì.
Cũng không biết tại sao Lục Nhĩ Mi Hầu lại coi trọng thỉnh kinh như vậy.
Nhưng cái này không sao, chỉ cần Lục Nhĩ Mi Hầu thật tâm, liền không có vấn đề, hắn có lòng tin triệt để hàng phục Hỗn Độn Thần Hầu này.
Đến lúc đó, hắn lại gia tăng một phụ tá đắc lực.
- Ngô?
Tôn Ngộ Không ở bên cạnh vò đầu bứt tai, một hồi nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, một hồi lại nhìn về phía Đường Tăng.
- Cái này, sư phụ thu yêu quái này làm đệ tử?
Trư Bát Giới lầm bầm.
- Ha ha, Lục Nhĩ Mi Hầu, hoan nghênh hoan nghênh, về sau ngươi chính là Lục sư đệ, nhanh, gọi Ngũ sư huynh đi.
Ngưu Ma Vương hưng phấn nói, hắn rốt cục không phải nhỏ nhất rồi.
- Lục sư đệ, ta là Tam sư huynh.
Sa Tăng cũng cười nói.
- Ta là Tiểu Bạch Long, Tứ sư huynh.
Tiểu Bạch Long cũng mở miệng, đã hoàn toàn dung nhập đại gia đình này.
- Ngô, hắc hắc hắc hắc, lão Tôn là Đại sư huynh, Lục Nhĩ Mi Hầu, còn không mau gọi Đại sư huynh?
Tôn Ngộ Không thích nhất, cực kỳ đắc ý.
- Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tam sư huynh, Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh.
Lục Nhĩ Mi Hầu cũng rất lưu manh, đã quyết định liền không so đo nữa, mục đích của hắn chỉ vì thỉnh kinh, vì thỉnh kinh, coi như chỉ có thể trở thành tiểu sư đệ, hắn cũng nhận.
Đám người Ngưu Ma Vương cười ha ha, cực kỳ thống khoái, một tiếng Ngũ sư huynh kia để hắn cực kỳ thoải mái.
Nguyên bản Ngưu Ma Vương muốn làm Đại sư huynh, nhưng trước đó bị Tôn Ngộ Không kém chút đánh chết, về sau lại không dám đánh cái chủ ý kia nữa rồi.
Chỉ có Trư Bát Giới không quá thoải mái, bởi vì dáng dấp của Lục Nhĩ Mi Hầu giống Tôn Ngộ Không như vậy, ngay cả tính tình cũng giống, trước đó một cái Tôn Ngộ Không liền để hắn khó chịu, hiện tại lại thêm một cái, càng thêm khó chịu.
- Đầu heo, ngươi ngốc sao, dáng dấp của Lục Nhĩ Mi Hầu này giống Hầu tử như vậy, bây giờ hắn lại là tiểu sư đệ của chúng ta, phải gọi chúng ta là sư huynh, chỉ cần nghĩ một chút liền thoải mái a.
Ngưu Ma Vương truyền âm cho Trư Bát Giới nói.
Ánh mắt Trư Bát Giới sáng lên, lập tức dễ chịu, đi theo Lục Nhĩ Mi Hầu kề vai sát cánh nói:
- Lục Nhĩ, hoan nghênh gia nhập đội ngũ thỉnh kinh, về sau có việc liền gọi Nhị sư huynh, Nhị sư huynh cho ngươi chỗ dựa.
- Tạ ơn Nhị sư huynh.
Lục Nhĩ Mi Hầu cười nói.
Mặc dù khinh thường thực lực của Trư Bát Giới, nhưng hắn tận khả năng cúi đầu, bởi vì hiện tại hắn cần dung nhập vào cái đoàn đội này, không thể biểu hiện quá đặc lập độc hành.
Quả nhiên, nghe Lục Nhĩ Mi Hầu gọi mình sư huynh, Trư Bát Giới cảm giác cả người nhẹ nhàng.
Loại cảm giác này, thật con mẹ nó thoải mái.
Tôn Ngộ Không nhìn ra ý nghĩ của Trư Bát Giới, cười xấu xa đi qua, cho Trư Bát Giới một cước.
- Ngao, xú Hầu tử, sao ngươi đá ta?
Trư Bát Giới phẫn nộ nói.
- Ta có đá ngươi sao? Đi đường không cẩn thận va một chút mà thôi.
Tôn Ngộ Không giả ngu.
- Sư phụ người nhìn, xú Hầu tử lại khi dễ con.
Trư Bát Giới cáo trạng.
Đường Tăng ở bên cạnh cười nhìn, trong lòng thì tính toán, có Lục Nhĩ Mi Hầu gia nhập, thực lực của đội ngũ này xem như tăng mạnh.
Hiện tại mặc dù Lục Nhĩ Mi Hầu ở trước mặt Tôn Ngộ Không không có sức hoàn thủ, lại mạnh hơn Trư Bát Giới nhiều, thậm chí còn mạnh hơn Tôn Ngộ Không thời điểm vừa chạy ra Ngũ Chỉ sơn một chút.
Loại tồn tại này, đặt ở toàn bộ Tam giới cũng xem như cường giả số một số hai.
Mặc dù hiện tại mục đích của Lục Nhĩ Mi Hầu chỉ là thỉnh kinh, nhưng hắn có nắm chắc để Lục Nhĩ Mi Hầu sinh ra lòng cảm mến.
- Được rồi, tiếp tục lên đường.
Đường Tăng nói.
Bây giờ bọn hắn đều là Thần Tiên, ngay cả Đường Tăng cũng không cần ăn cơm, cho nên miễn đi sự tình khất thực, giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Trên bình nguyên, Tôn Ngộ Không vui sướng chạy nhảy ở phía trước nhất, cầm Kim Cô Bổng đùa nghịch đến đùa nghịch đi, cực kỳ sinh động.
Đường Tăng ở giữa, không có cưỡi ngựa, Tiểu Bạch Long đã khôi phục tự do, không còn làm tọa kỵ.
Đằng sau đám người Trư Bát Giới theo sát, Lục Nhĩ Mi Hầu bị đám người Trư Bát Giới ép gánh hành lý.
- Lục sư đệ, có thể cho ta xem cây Kim Cô Bổng kia của ngươi một chút hay không?