Còn Dịch Gia Húc vẫn cứ vùi mặt vào bờ vai gầy mảnh mai của cô, thậm chí đầu còn dúi dúi tham lam hít lấy hít để mùi hương thơm nhẹ đã đánh mất bao nhiều năm nay.
"Dịch Gia Húc! Anh nghe em nói gì không?"
Phải mất một lúc sau thì Dịch Gia Húc mới chịu đứng thẳng người lên, đáy mắt anh lúc này chứa đựng cả một biển nhớ thương, nhìn Lục Nghiên đến không chớp mắt.
"Buông tay ra!"
Lục Nghiên quát vào mặt anh, cô không giữ lại sự kiên nhẫn nữa, dứt khoát vùng tay ra khỏi cái nắm tay của anh, cô né tránh, là né tránh đó!
Dịch Gia Húc bị một loạt hành động của Lục Nghiên làm cho tim rỉ máu, anh nhói đau, hốc mắt cũng dần đỏ lên.
"Em..."
"Dịch Gia Húc! Chúng ta kết thúc rồi, anh buông tha cho tôi đi, đừng bước vào cuộc sống của tôi nữa, được không?"
Tay cô run rẩy, nói ra những lời nói này tim cô đau lắm, thật sự rất rất đau.
"Lục Nghiên, đừng lạnh nhạt như vậy, em cho anh nhìn em một lúc thôi cũng được, chỉ một lúc thôi, được không?"
Lục Nghiên nắm chặt tay thành nắm đấm, cô thật sự đau lòng chết đi được,
cách xa đã 5 năm vậy mà bây giờ đứng trước mặt anh cô vẫn không thể kiềm lòng được, thật sự quá tàn nhẫn.
"Lục Nghiên... Anh xin lỗi..."
Dịch Gia Húc cúi đầu, giọt nước mắt hối hận và đau thương lặng lẽ rơi xuống, lần thứ hai trong cuộc đời anh khóc vì Lục Nghiên.
Lần đầu là sự hiểu lầm gây nên tổn thương và khoảng cách cho tình yêu của anh đối với cô, lần khóc thứ hai là anh hối hận vì những lỗi lầm và tội lỗi anh gây nên cho cô suốt bao nhiêu năm qua.
"Anh...anh thật sự xin lỗi Lục Nghiên, anh xin lỗi!"
Anh không dám nhìn cô, đầu cúi thấp rồi dần quỳ gối xuống nền gạch, anh biết tội anh nhiều lắm, có cả đời này trả cũng không hết được.
"Anh...anh đứng lên đi, làm gì vậy? Đừng đùa giỡn với tôi như thế!"
"Để anh quỳ một lát, anh có lỗi với em, anh thật sự sai rồi, anh sai rồi Lục Nghiên."
Lục Nghiên rơi nước mắt, cô tủi thân khi nghe những lời anh nói, cô thống khổ nén tiếng khóc.
Dịch Gia Húc cúi đầu, anh nói:
"Anh biết em đã có cuộc sống mới tốt hơn, em không cần tha thứ cho anh, là anh có lỗi, anh vô tình làm em tổn thương, làm em đau khổ suốt nhiều năm, anh không tốt và anh cũng không xứng đáng với tình yêu em dành cho anh."
"Lục Nghiên, anh xin lỗi vì anh không đem lại cho em hạnh phúc, là anh không hiểu em, anh làm em tổn thương nhiều rồi."
"Đứng lên." Lục Nghiên lau đi nước mắt cô khẽ nói.
Đợi cả một lúc mà Dịch Gia Húc vẫn không chịu đứng dậy, Lục Nghiên cứu gắt quát lớn:
"Dịch Gia Húc! Tôi nói anh đứng lên!"
Dịch Gia Húc ngoảnh mặt lên nhìn cô liền bắt gặp ánh mắt oán giận anh đến tột cùng.
Anh đứng lên, mắt vẫn chăm chăm nhìn cô, ánh mắt nhớ nhung và mong chờ bây giờ đã biến thành lửa tuyệt vọng.
"Anh biết anh gây ra cho tôi những gì không?"
"Anh biết!
"Tôi buông tay rồi, cũng trả lại cho anh tự do rồi, hà cớ gì anh lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời tôi?"
Mấy chữ cuối cùng giọng cô đã nghẹn đi...
"Tôi yêu anh nhiều đến thế nào anh biết không? Yêu đến quên cả bản thân tôi, tôi chấp nhận hi sinh vì anh là tôi tự nguyện, yêu anh cũng là do tôi tự nguyện, tôi không oán trách hay trách móc anh gì nữa cả, mọi chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ chúng ta đã không còn gì, làm ơn anh đừng phát cho tôi chút thương hại đó của anh được không Dịch Gia Húc?"
Lục Nghiên đau thắt tim gan, cô lấy dũng khí nói ra những lời này để giữ lấy khoảng cách cho hai người, thật sự nên chấm dứt.
"Nhưng anh chưa từng chấp thuận li hôn! Lục Nghiên anh không muốn li hôn và cũng chưa từng có ý định đó, chưa bao giờ!"
Lục Nghiên hơi choáng váng, cô vừa đau lòng vừa đau tâm, bức ép đến cô sắp không thở nổi.
"Lý do? Anh trêu đùa tôi chưa đủ sao?"
"Anh không trêu đùa và cũng chưa từng nghĩ đến trêu đùa tình cảm của chúng ta! Là anh ngu muội, anh hiểu lầm em, anh nghi oan cho em, là lỗi của anh"
"Tại sao anh không hỏi tôi? Tại sao lại nghi ngờ tôi như vậy? Tình cảm tôi nó mạt đến mức không đáng tin đến thế sao?"
Lục Nghiên đau đớn đến tột cùng, nước mắt không thể giấu đi được nữa, cứ tuông rơi không điểm tựa.
"Đừng khóc, mắt sẽ sưng lên đấy, Lục Nghiên đừng khóc, em đau anh cũng đau"
Dịch Gia Húc đưa tay lên lau đi nước mắt cho cô, anh cẩn thận nhẹ nhàng.
"Tình cảm em không rẻ mạt, em hoàn toàn không có lỗi, chỉ là anh không hiểu em, không trân trọng em, gây tổn thương đến cho em, là anh ngu ngốc."
Nhìn người anh thương khóc đến đau thương, khổ sở mà nấc lên đến muốn nghẹt thở, anh xót xa vô cùng, anh thật xấu xa, anh để người con gái anh thương phải khổ đau nhiều đến như vậy.
"Anh thương em, yêu em là thật Lục Nghiên, chỉ là... Anh đã dùng sai cách để yêu thương và trân trọng em."
"Niềm tin là thứ quý giá nhất trong tình yêu, nhưng anh đã vô tình để lạc mất nó, anh tồi tệ quá đúng không Nghiên?"
Lục Nghiên khóc đến vặc vã, cô tổn thương nhiều đến thế, đau đến thế, bây giờ gặp lại tình cảm cô dành cho anh vẫn nguyên vẹn như vậy, thật khó xa.