Ngồi trên bàn ăn có đầy ắp các món ăn thịnh soạn, Lục Nghiên đưa mắt nhìn Thời Thanh Diệu hỏi.
Thời Thanh Diệu vừa gấp miếng đồ ăn vào bát vừa nói:
"Đã chuẩn bị đâu vào đó cả rồi, cậu không cần lo đâu, cứ để rảnh tay đi chơi cùng mình đến ngày mình lên xe hoa là được."
"Diệu Diệu cũng chỉnh chu thật đấy nhé! Mới đó đã xong xuôi cả rồi."
"Còn phải nói, mình mà!"
Vừa nói Thời Thanh Diệu vừa vênh mặt tự hào.
A Nhi và A Vũ ngồi trên bàn ăn chỉ tập trung ăn phần ăn của bản thân, bỏ ngoài tai lời hai mẹ đang nói.
Cả bàn ăn hôm nay khá ấm áp. Sau khi ăn xong cả hai di chuyển về sô pha trò chuyện tán gẫu, riêng về phần A Nhi A Vũ thì được đưa vào phòng ngủ.
"Cậu không về đây ở luôn thật à?"
"Thật! Mình bây giờ khá thích cuộc sống bên đó, còn có công việc nữa, mình đâu thể bỏ được"
"Cậu đừng giấu mình, lời cậu vừa nói chắc chắn là cái cớ! Cậu có thể suy nghĩ lại, dù sao hắn ta cũng không còn sống ở đây, chả chạm mặt được."
Lục Nghiên hơi ngỡ ngàng một chút, câu trước bạn nói là gì cô không nhớ, chỉ chăm chăm vào câu nói cuối cùng. Anh không còn ở đây?
Mắt cô giao động, tay vấu chặt vào gấu váy đến nhăn nhúm.
Thời Thanh Diệu nhìn rõ mồn một hành động của Lục Nghiên, cô khẽ thở dài ngao ngán, quả là cố chấp, vẫn còn yêu.
"Cậu muốn biết lí do không?"
Lục Nghiên cúi đầu, mi mắt buồn rượi cô khẽ gật đầu.
"5 năm trước anh ta từ chức ở tập đoàn, nghỉ việc rồi rời khỏi nước, đến giờ cũng không một ai biết anh ta ở đâu. Dạo gần đây người nhà họ Dịch đang lùng sục tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không có tung tích, nghe nói ông Dịch chuyển bệnh, giờ sức khỏe rất yếu không giữ được phong độ phát triển Hoa Thiên như trước.
Mấy năm nay cậu rời đi mình không dám nói với cậu vì sợ cậu nghĩ nhiều.
Lục Nghiên đáy lòng lo lắng, anh đi đâu mà đến không một tung tích như vậy?
"Nghiên Nghiên"
Lục Nghiên nhìn lên, cô cười gượng gạo.
"Hửm!"
"Cậu thật sự không buông bỏ được đúng không? A Nhi và A Vũ giống bố nó như thế, ngày ngày cậu lại đối diện, hỏi làm sao mà quên cho được!"
Thời Thanh Diệu đưa tay để lên mặt trong vẻ bất lực. Đã biết trước kết quả nhưng nói ra lại thấy bất lực muôn phần.
Ông trời là muốn họ tương ngộ sao? Hay lại muốn hành hạ Lục Nghiên?
"Mình buông không được."
Thời Thanh Diệu thở dài, vội đáp:
"Nếu bây giờ còn duyên gặp lại cậu định thế nào? A Vũ A Nhi chúng nó lại nhạy bén và thông minh như thế, chúng nó biết bố thì ra sao?"
Lục Nghiên không phải chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng mà cô tính làm sao chạy khỏi trời.
Duyên duyên số số bất ngờ ai mà biết được.
"Mình không biết, nhưng mà đến đâu thì đến đó, mình cũng không dám chắc."
"Ngày cậu rời đi hắn ta gọi mình muốn cháy máy, gọi cả cha mẹ cậu nhiều l
cuộc gọi làm phiền, hắn ta như phát điên tìm kiếm cậu. Mình đến bây giờ mới nói vì sợ lúc đó cậu lại yếu lòng mà không giữ được quyết định của bản thân.
Trong năm đó cũng có rất nhiều chuyện xảy ra, nhiều không kể xuể, nhưng mà mình có được một trực giác hắn ta lúc đó là thật lòng muốn tìm kiếm cậu, nghe một vài người quen ở Hoa Thiên nói lúc cậu đi hắn ngày nào cũng vùi đầu vào công việc"
"5 năm qua ba với dì không gọi hỏi thăm cậu, cậu biết vì sao không? Mình che tin giúp cậu đấy, cậu vô tâm quá rồi, mình hi sinh vì cậu nhiều lắm đó, nên mình cần được thưởng!"
Lục Nghiên lúc này đa dạng cảm xúc, có vui có buồn, khổ tâm bận nghĩ đến rối hết cả vấn đề lên.
Trái tim như chậm đi một nhịp, cõi lòng đau đáu đượm buồn về những việc mà Thời Thanh Diệu nói.
Liệu có còn tồn tại chữ duyên.
"Chuyện đã qua I cả rồi, nghe nói lúc đó Dịch gia cũng ầm ầm về vụ việc gì đó mình cũng không rõ, chuyện giấu vô cùng kín, chỉ biết được xảy ra chuyện gây mít lòng tình cảm mẹ con."
Lục Nghiên chú tâm nghe từng lời Thời Thanh Diệu nói, sàng lọc tin rồi cất giữ để sau đó tiếp tục chiêm nghiệm.
"Vậy..."
"Bây giờ quyết định là của cậu, còn duyên thì gặp lại, nếu được thì ngồi xuống cùng nói chuyện càng tốt."
Thời Thanh Diệu tuông xả hết những nỗi niềm cất giấu bao năm qua, cô phì ra một hơi dài, coi như tâm cô cũng thanh thản rồi, giờ chỉ chờ lên xe hoa thôi.
Lục Nghiên sau buổi nói chuyện cùng Thời Thanh Diệu ngày hôm đó, ngày nào cô cũng suy tư ảo não.
Đủ thứ phải nghĩ, đúng là chỉ chờ duyên, còn thì gặp không còn thì cũng đành thôi.
Giờ cô chỉ muốn sống một đời an nhàn mà nuôi dạy các con, tủi thân một chút cũng chả là vấn đề to tát gì. Trái tim cô cũng có bao giờ lành lặn.
Cô nằm vỗ về lưng A Nhi trên giường, A Vũ nằm bên trái A Nhi nằm bên phải, hai bé thường hay ngủ cùng cô.
A Nhi thích vỗ về lưng để ngủ còn A Vũ thì dễ ngủ nên vừa nằm xuống liền có thể vào giấc.
"Các con đừng giận mẹ nhé, mẹ hơi ít kĩ vì không để hai con được nhìn ba, là lỗi của mẹ."