Đường Độc Là Một Đôi

Chương 60: Đối đầu Thái Nặc đi nam chính!



Thiếu nữ kiên nhẫn hỏi: “Thực xin lỗi, ba vị khách nhân. Xin hỏi ba vị có chứng thực tư cách đấu giá không?”

Tiểu Vũ sửng sốt: “Chứng nhận đấu giá? Đó là vật gì vậy?”

Cô gái mỉm cười, nói: “Chỉ có khách nhân có chứng nhận đấu giá mới có thể tiến vào phòng đấu giá để tiến hành đấu giá. Chứng nhận tư cách chia làm mấy cấp độ khác nhau, trong đó thấp nhất là một vạn kim hồn tệ. Nói cách khác, cần phải có một vạn kim hồn tệ tư sản chứng minh, mới có thể tham dự đấu giá, đây là vì tránh có người ác ý đấu giá được rồi nhưng không có tiền trả, xin hai vị tha lỗi!”

Tiểu Vũ quay đầu nhìn về phía Đường Tam: “Ca, ngươi có một vạn kim hồn tệ không?”

Đường Tam có chút bất đắc dĩ lắc đầu, mặc dù tham gia đấu hồn hắn Đã có không ít tiền, nhưng một vạn kim hồn tệ đối hắn mà nói thì số lượng này vẫn là rất lớn.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của Tiểu Vũ, Đường Tam nhịn không được nói: “Ngoài ra không còn biện pháp nào có thể đi vào sao?”

Cô gái: “Còn có một cách khác để đi vào đó là nếu hai vị bán đồ vật thì có thể tiến vào bên trong phòng đấu giá. Nhưng vật phẩm muốn bán phải trải qua phòng đấu giá chuyên môn của chúng ta xem xét, giá trị vượt qua một ngàn kim hồn tệ mới có tư cách tham dự đấu giá. Nếu đấu giá thành công, chúng ta đem trích lấy một phần làm phí thủ tục.”

Bán đồ? Trong lòng Đường Tam vừa động. Lấy ra một vật.

Đó là một cái hộp nhỏ màu đen, dường như chỉ có kích cỡ gần bằng bàn tay, mặt trên cơ quan liên kết với một cái chốt nhỏ, cái hộp toàn thân đen nhánh, mặt trên có một tầng lỗ nhỏ.

“Chúng ta sẽ đấu giá cái này vậy. ” Đường Tam lắc lắc cái hộp nhỏ trong tay.
Thiếu nữ làm ra một cái thủ thế: “Ba vị mời đi theo tôi.” Vừa nói, liền xoay bước, hướng bên trong phòng đấu giá đi đến.

Kim Sa Xạ Ảnh cuối cùng được định giá khởi điểm một ngàn kim hồn tệ. Ba người Đường Tam được đưa cho một cái mặt nạ trắng theo thiếu nữ lên trung tâm lầu hai. Đến cửa thì thiế nữ dừng bước, bởi vì trung tâm còn có người phục vụ khác.

Bất đồng với thiếu nữ bộ váy dài màu trắng dịu dàng điển nhã, nữ tử bên này lại có khuôn mặt yêu mị thân hình nóng bỏng, từ đầu tới chân đều là phong tình. Tiểu Vũ nhìn dáng người các nàng, quay đầu xem hài tử ngây thơ Đường Tam lại thấy thần sắc hắn nhàn nhạt nhìn thẳng.

Đường Tam cảm nhận được Tiểu Vũ hơi mang nghi hoặc, ánh mắt có chút khó hiểu: “Sao vậy?”

“Tiểu Tam, ngươi không thấy các nàng rất đẹp?” Tiểu Vũ nheo đôi mắt tỏ vẻ tìm tòi nghiên cứu.
“…..” Đường Tam rất cạn lời. Ý tứ liếc nhìn về phía Thẩm Tu lại vừa lúc đụng trúng con ngươi thanh minh kia, Đường Tam quay phắt đầu, có chút không tự nhiên khụ hai tiếng: “Được rồi, đi thôi. Ngươi bớt nói nhảm lại.”

Tiểu Vũ nghịch ngợm nháy mắt với Thẩm Tu, y buồn cười cong môi: “Đuổi theo.”

Đấu giá trung tâm làm cho người ta cảm giác như một quảng trường, bố trí cùng phòng đấu hồn trung tâm của Đại đấu hồn tràng cũng cùng loại, trung ương là một lễ đài hình vòng tròn, chung quanh bố trí một vòng chỗ ngồi. Tổng cộng chia làm năm đại bộ phận gần lễ đài nhất là ba hàng ngồi màu đỏ, hướng dần ra phía ngoài, theo thứ tự là màu đen, màu tím, màu vàng và màu trắng. Hiển nhiên là căn cứ các cấp bậc bất đồng của mỗi người đấu giá mà bố trí.

Lúc trước cô gái tiếp đãi nói qua cho bọn họ. Tận cùng bên trong chỗ ngồi màu đỏ là phải thông qua thông đạo đặc biệt mới vào được, ở đó có nhân viên chuyên môn bảo vệ. Đó là khu khách quý cấp bậc trăm vạn, phải có thân phận cực cao mới có tư cách ngồi ở khu khách quý màu đỏ.
Phía ngoài là hàng ghế màu đen, chính là khách bình thường cấp trăm vạn, chỉ cần có tiền, là có thể tiến vào.

Phía ngoài chỗ ngồi màu đen, chính là hàng ghế màu tím dành cho khách quý cấp năm mươi vạn, màu vàng là mười vạn giành cho khách quý cấp bình thường, bên ngoài nhất là màu trắng, cũng là dãy chỗ ngồi có diện tích lớn nhất, chính là chỗ ngồi cho khách bình thường.

Nhìn thần sắc lãnh đạm của nữ tử, Tiểu Vũ nhắn mặt: “Gì chứ, nghĩ chúng ta không có tiền nên thái độ như vậy à!”

“Ngươi đang ghen tị dáng người bọn họ tốt hơn mình đi?” Thẩm Tu lạnh lùng mở miệng, rước được một cái xấu hổ tức giận xem thường: “Thẩm tiểu Tu ngươi nói cái gì!”

“Nói cái gì? Ta nói sự thật mà.” Thẩm Tu dựa lưng vào ghế, mi dài hơi rũ che đi ý cười hiểu rõ. Quả nhiên không sai. Mỗi lần y và Tiểu Vũ đấu khẩu luôn có một ánh mắt lạnh lùng phía sau lưng. Một hai lần còn chưa tính, nhiều như vậy rồi… Há, xem ra, phải đem Tiểu Vũ gả ra ngoài rồi ~
“Được rồi hai người các ngươi, để người khác nhìn thấy chê cười.” Ngữ khí Đường Tam bất đắc dĩ, Tiểu Vũ hừ một tiếng, Thẩm Tu tiếp tục oải người dựa vào Đường Tam. Nam tử ngồi kế bên lúc này lại cười khẽ, hắn ta mặc bạch y, tưởng mạo nho nhã, mỉm cười với bọn họ gật đầu ý bảo: “Người phục vụ nơi này đều như thế. Không phải nhắm vào các ngươi.”

“Tại sao?” Tiểu Vũ khó hiểu.

“Vì sinh tồn.” Thẩm Tu đạm mạc mở miệng, trong mắt tràn đầy thở dài.

“Không tồi, vì sinh tồn.” Nam nhân trong mắt xẹt qua một tia hứng thú: “Các nàng từ nhỏ được bồi dưỡng như nô ɭệ. Kỳ thật cũng có thể gọi là thương phẩm.”

“Không tim không tình cảm, còn không phải là thương phẩm sao.” Thẩm Tu than nhẹ.

“Tiểu hữu giải thích thật thâm hậu!” Quang mang trong mắt nam tử lập lòe, nhẹ nhàng vỗ tay cười. Cũng không thèm để ý tầm mât bất tiền của Đường Tam, dời đi đề tài: “Các ngươi nhỏ như vậy lại tới phòng đấu giá?”
“Ai quy định nhỏ tuổi không được tới!” Tiểu Vũ đột nhiên phản ứng: “Làm sao ngươi biết bọn ta nhỉ tuổi?”

“Đôi mắt không lừa được người.” Tầm mắt nam tử dừng trên đài đấu giá, nghe hắn nói chuyện khiến người khác có cảm giác thân thiết.

Đấu giá cứu được Miêu nữ, Đường Tam vì cảm tạ nam tử dùng một vạn kim hồn tệ mua Kim Sa Xạ Ảnh mà tháo xuống Phi Thiên Thần Trảo trên tay trao cho người ta. Đồng thời uyển chuyên từ chối hợp tác nam tử đưa ra, lôi kéo Thẩm Tu và Tiểu Vũ rời đi.

“Bọn nhỏ có ý tứ…” Trên mặt nam tử toát ra ý cười. Nghĩ đến tiểu ma nẽ nhà mình rồi lại nghĩ đến ba hài tử lễ phép hiểu chuyện kia mà không khỏi thở dài: “Vẫn là con nhà người ta tốt.” Lời tuy thế nhưng trong mắt lại biểu hiện ra sự từ ái.

“Tiểu Tu, ngươi biết người đó là ai?” Ra khỏi phòng đấu giá Đường Tam đột nhiên hỏi.
“Ninh Phong Trí.” Thẩm Tu bình tĩnh nói ra cái tên, Tiểu Vũ mắt trừng lớn: “Ninh Phong Trí? Là phụ thân của Vinh Vinh? Tông chủ Thất Bảo Lưu Ly tông Ninh Phong Trí?”

Thẩm Tu gật đầu: “Đúng vậy.”

“Ta cứ cảm thấy hồn lực ông ấy dao động có chút quen thuộc.” Đường Tam hiểu rõ cười: “Dù sao, cuối cùng vẫn hợp tác.”

Ba người từ từ trở về học viện Sử Lai Khắc nhưng lại bị ngăn chặn.

“Thái Long, ngươi ở đây làm gì? Còn chưa phục?” Tiểu Vũ liếc mắt thì thấy cái mặt sưng phù giống đầu heo của Thái Long, nhịn không được nói.

Thái Long vội vàng hướng mắt ra hiệu ý bảo họ nhanh chạy vào, nhưng Tiểu Vũ lại hiểu sai ý: “Ngươi đã như vậy còn không phục? Khiến phải xem thường. Chẳng lẽ còn muốn đánh giá?”

Ba người vừa xuất hiện đã hấp dẫn mạnh mẽ ánh mắt của Vương Thái Nặc. Ông ta bề ngoài tuy ràng hào phóng nhưng một chút cũng không ngốc. Từ nhỏ ông đã nghe rất nhiều chuyện, lại nhìn thấy biểu hiện của nhi tử, ánh mắt tức khắc dừng trên người Đường Tam.
“Các ngươi ai là Đường Tam?” Thái Nặc đột nhiên hỏi.

Thẩm Tu nhịn không được nhíu mày. Đường Tam vỗ tay y, tiến lên một bước, thái độ khiêm tốn: “Chào ngài tiền bối, ta là Đường Tam.”

“Ngươi đem nhi tử ta đánh thành như vậy, đợi các ngươi mãi mới thấy về.” Thái Nặc đột nhiên ra ta chộp về phía Đường Tam. Đường Tam sớm đã có chuẩn bị, lúc này chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ nhanh chóng né về phía sau: “Ngài là phụ thân của Thái Long?”

Thái Nặc hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ như trả lời, Tiểu Vũ lập tức nổi giận: “Làm sao. Đánh nhi tử tới phụ thân, đánh phụ thân có phải tới gia gia không?”

Mặt Thái Long đỏ bừng: “Xin lỗi, Tiểu Vũ tỷ, Tu thiếu. Là cha ta thấy ta bị thương nhất định phải tới, ta ngăn ông ấy không được… Bất quá, nếu ông nội ta thật sự tới vậy sẽ rất phiền.”
Thẩm Tu không thèm để ý đến gã, sắc mặt lạnh băng. Trùng Địch trong tay xoay một cái, tiếng chuông thanh thúy, tử quang lưu chuyển phụ thể lên người Đường Tam.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.