Cảnh Ngọc cho rằng, đến giờ mà ngài Klaus vẫn chưa có người yêu, chắc chắn là có lý do.
— Dù cho Nguyệt Lão có cố buộc dây đỏ lên người anh bằng dây thép, thì ngài Klaus vẫn có thể lạnh lùng và không do dự mà cắt phăng đi.
— À không, chuyện tình yêu của Klaus chắc phải giao cho thần Cupid quản lý.
— Nhưng kể cả khi Cupid cánh trắng ra sức bắn những mũi tên vàng lấp lánh "biu~ biu~ biu" thẳng vào trái tim của ngài Klaus, thì anh cũng có thể ung dung bắt lấy từng mũi, không chút biểu cảm mà túm lấy Cupid, xách cánh lên đánh một trận tơi tả.
Nếu như Cảnh Ngọc sinh ra đã mang số phận kiếm tiền, thì ngài Klaus có lẽ chính là người được số mệnh định đoạt là "mãi mãi độc thân".
Tất cả những điều trên chỉ là màn trách móc nội tâm của Cảnh Ngọc.
Vì giữ an toàn cho cái mông rồng, cô không dám thực sự cho Klaus nếm mùi "bàn tay sắt" của một người con gái Thanh Đảo, lại càng không dám đem những lời oán thán đầy máu và nước mắt này nói ra ngoài miệng.
"Một cốc trà sữa thôi mà! Một cốc trà sữa thôi!" Cảnh Ngọc gần như khóc thành tiếng. "Ngài Klaus, ngài có biết người dân nước tôi yêu trà sữa đến mức nào không? Ngài có biết trà sữa đã đóng góp bao nhiêu GDP cho quốc gia chúng tôi không? Ngài có biết chỉ riêng Hương Phiêu Phiêu mà bán ra đủ số cốc có thể quấn ba vòng quanh Trái Đất không? À, xin lỗi, bây giờ trà sữa pha sẵn không còn được ưa chuộng nữa, nhưng ngài có cảm nhận được khao khát trà sữa mãnh liệt qua những lời tôi nói không?"
Ngài Klaus kiên nhẫn nghe hết màn tố khổ của bé rồng con.
Sau vài giây ngẫm nghĩ, anh đáp, "Từ phản ứng mạnh mẽ của em, tôi có thể đại khái hiểu được."
"Nhưng," Klaus nhắc nhở, "Ngọt ngào, em phải học cách kiềm chế ham muốn của mình."
"Đúng vậy," Cảnh Ngọc gật đầu lia lịa, "Ngài Klaus, tối nay tôi cũng sẽ nhắc ngài điều đó."
Klaus trầm ngâm một giây, sau đó mặt không đổi sắc, siết chặt tay cô, "Em muốn vị gì? Nhưng chỉ được một cốc – trừ khi hôm nay em hoàn thành bài đọc ngày mai trước thời hạn, ngày mai tôi có thể cân nhắc thưởng thêm."
Cuối cùng cũng lật được một bàn, Cảnh Ngọc hớn hở hô lên "Oh yeah!" rồi ghé trán cọ nhẹ vào đầu Klaus. "Ngài đúng là người đàn ông hiểu lòng người nhất tôi từng gặp!"
Được lời khen ngợi ngọt như mật của cô làm hài lòng, Klaus vui vẻ cho phép cô gọi một ly milkshake Quốc Vương nửa đường. Nếu không có Klaus kìm hãm, Cảnh Ngọc, người không thể sống thiếu trà sữa, chắc chắn ngày nào cũng ăn uống linh tinh với trà sữa, khoai tây chiên và đồ nướng.
Nhưng ngài Klaus rất nghiêm khắc trong việc kiểm soát chế độ ăn của cô, không cho cô tiêu thụ quá nhiều đường và ngăn cản việc ăn những thứ được xem là "thực phẩm vô nghĩa".
Ưu điểm của việc này là rõ rệt, da Cảnh Ngọc đẹp hơn trước rất nhiều, không còn vẻ thiếu dinh dưỡng mà thay vào đó là một làn da khỏe khoắn, rạng rỡ; chu kỳ sinh lý của cô đều đặn hơn; dạ dày cũng chẳng còn đau như trước, tóc thì bóng mượt hơn – chỉ tiếc là không dày lên chút nào.
Cũng nhờ vậy, sau khi bàn bạc kỹ với Klaus, cô tìm được cách để anh vừa được hưởng cảm giác kiểm soát khi túm tóc cô, lại không làm hư tổn da đầu hay tóc.
Nhưng, cách này chỉ phù hợp khi Klaus đang giữ được sự lý trí. Trong những lần anh gần như mất kiểm soát, tóc sẽ được thả ra, nhường chỗ cho những cái ôm siết khác chặt chẽ hơn.
Nhìn chung, Cảnh Ngọc rất hài lòng với các "hoạt động thể thao" cùng Klaus.
Quá hoàn hảo.
Buổi chiều, ngài Klaus không ở lại lâu. Thực ra anh đến đây là để gặp một người bạn cũ sống gần công viên rừng quốc gia Lão Sơn, dự kiến sẽ về muộn.
Trước khi đi, Klaus giao cho Cảnh Ngọc bài tập đọc hôm nay, quy định nghiêm ngặt số lượng từ trong ghi chép.
"Ngay cả ngày nghỉ cũng không được lơ là," Klaus căn dặn, "Em yêu, khi tôi về, tôi muốn thấy bài ghi chú của em, hoặc là..."
Những lời cuối, anh không nói ra.
Nhưng Cảnh Ngọc hiểu. Cô đứng nghiêm, nghiêm túc cam kết với Klaus rằng sẽ tuyệt đối không làm anh thất vọng.
Năm phút sau khi Klaus rời đi, Cảnh Ngọc cẩn thận lau sạch bàn học, bày sách, bút, hoa, mở vở, cố tạo ra không khí học hành nghiêm túc.
Mười phút sau khi Klaus rời đi, Cảnh Ngọc đọc từng chữ trong sách, tay cầm bút, tỉ mỉ khoanh từng ý quan trọng.
Mười lăm phút sau khi Klaus rời đi...
"Học cái quái gì mà học!!!"
"Đang tết nhất! Tam sinh còn có thể nghỉ mà!!! Sao một sinh viên sắp lên năm ba như mình lại phải cắm đầu viết bài tập đọc?!"
Quyết tâm mở tiệc ăn mừng tết lớn của mình, Cảnh Ngọc lấy điện thoại, mở ứng dụng văn học "sạch" với lượng thịt ít hơn cả rau trong cơm canh của căng tin trường học, hí hửng đọc truyện.
Cô đọc liền tù tì năm chương, rồi lại năm chương nữa, ô hô, thêm năm chương nữa...
Đến khi đọc đến chương mới nhất mà tác giả vừa đăng, ngẩng đầu lên thì...
Ồ, trời tối mất rồi.
Cảnh Ngọc cuống cuồng đọc lướt sách, nhanh chóng hoàn thành bài ghi chú như gà bới, vội vã dừng bút ở số lượng từ đúng yêu cầu của Klaus, khép lại bằng một câu kết chẳng mấy hoàn hảo.
Tối nay Klaus không ở nhà, Cảnh Ngọc xuống dưới mua vài món xào đơn giản.
Vừa bước ra khỏi cửa, cô bất ngờ chạm mặt Vương Cập ở đối diện.
Cậu trông như vừa đi chợ về, một tay xách bó hành tươi to nặng, dài gần bằng một nửa người của Cảnh Ngọc; tay còn lại xách một bao cải thảo tươi roi rói, từng cây cải còn lớn hơn đầu Cảnh Ngọc gấp đôi.
Cảnh Ngọc vui vẻ chào, "Chào!"
Vương Cập mỉm cười, thấy cô định xuống lầu thì liền nhắc, "Đèn cảm ứng dưới lầu dạo này không nhạy, tối lắm. Cậu có sợ không? Để tôi đi cùng nhé?"
"Không cần đâu," Cảnh Ngọc đáp, "Tôi không sợ."
"Nhưng mà—"
"GÀOOOO—!!! HAH!!!"
Còn chưa nói hết câu, Cảnh Ngọc đã hít một hơi sâu, gồng mình hét vang vào khoảng tối ở cầu thang.
Ngay lập tức, hàng loạt đèn cảm ứng từ trên xuống dưới các tầng đồng loạt sáng bừng.
Vương Cập, "..."
"Gặp lại sau nhé!" Cảnh Ngọc vừa cười vừa vẫy tay, "Chúc mừng năm mới!"
Vương Cập: "... Chúc mừng năm mới."
Không còn Klaus quản lý, Cảnh Ngọc y như ngựa thoát cương, cừu vui đùa khi vắng chó chăn, hoặc một con sói xám khi Hồng Thái Lang không có nhà.
Cô sung sướng mua một cốc trà sữa, trốn vào góc khuất nhất của tiệm, uống một hơi hết sạch, rồi mãn nguyện mua vài món xào đơn giản, ít mì xào và một chiếc bánh bao nóng hổi thơm lừng, tay xách về nhà.
Nhưng buổi tối tự do hoàn hảo đó nhanh chóng bị phá vỡ.
Cảnh Ngọc vừa đến cửa nhà thì chạm mặt người cha ruột của mình – Đồng Tuyên Sinh.
Ông ta đứng ngay trước cửa.
Một người đàn ông đã già, khuôn mặt từng khiến mẹ của Cảnh Ngọc si mê, nay đã sưng phù, béo phì, còn cơ thể thì tàn tạ vì rượu chè.
Đồng Tuyên Sinh dường như chẳng nghe thấy, cau mày nhìn cô từ đầu đến chân. Cô mặc áo phao đen kín mít, trông sắc mặt khá tốt.
Ông ta giơ tay định túm lấy cô, "Mày sống ở đây à? Đi, theo tao về!"
Cảnh Ngọc né qua, mỉm cười lịch sự nhưng dứt khoát nói, "Đồ ngu."
Mặt Đồng Tuyên Sinh giật giật, đứng chắn ở cửa, "Dù gì mày cũng là con gái của Đồng Tuyên Sinh tao. Mày ra ngoài thế này chỉ tổ mất mặt—"
Một giọng nói vang lên, cắt ngang lời ông ta, "Xin lỗi, làm phiền một chút."
Từ cầu thang, Klaus bước lên. Mái tóc vàng của anh như xua tan bóng tối, bộ đồ đen và đôi mắt trầm tĩnh mang một vẻ uy nghiêm.
Anh bước tới, đứng trước Cảnh Ngọc, lịch sự ngắt lời Đồng Tuyên Sinh, "Xin hỏi, ông định làm gì bạn gái của tôi?"
Klaus quá cao lớn.
Một người chăm chỉ tập luyện thể thao như anh khác hẳn với một kẻ chìm đắm trong rượu chè và lạc thú như Đồng Tuyên Sinh.
Thân hình cao hơn Đồng Tuyên Sinh cả một cái đầu, cộng thêm dáng vóc săn chắc khiến người đối diện không khỏi áp lực. Trong bóng tối, mái tóc vàng và cơ thể dưới lớp áo khoác đen của anh mang một sức hút đậm tính đe dọa.
Đồng Tuyên Sinh lùi lại một bước.
Ông ta sợ rồi.
Người đàn ông này, chỉ cần một cú đấm chắc cũng đủ ghim đầu ông ta vào tường.
Và người nước ngoài này còn nói được tiếng Trung.
Điều đó càng khiến Đồng Tuyên Sinh thêm phần hoảng sợ, không dám mở miệng chửi thẳng vào anh.
Đồng Tuyên Sinh chỉ vào Cảnh Ngọc, dùng tiếng địa phương hét lớn, "Con ngu hư hỏng, bám lấy một thằng ngoại quốc mà tưởng mình là trời! Có phúc không biết hưởng, lại tìm một thằng Tây chẳng ra gì. Đúng là lũ vô dụng!"
Cạch!
Cảnh Ngọc không nói không rằng, xách hộp mì xào trong tay, thẳng tay úp cả hộp vào mặt ông ta.
"Nói bậy bạ vừa thôi!" Cô quát lớn. "Cút về mà liếm trứng cha ông đi, đồ rác rưởi!"
Đồng Tuyên Sinh tức giận đến run cả người, nhưng tay Klaus đã vươn ra, ôm lấy vai Cảnh Ngọc, ánh mắt bình tĩnh nhìn ông ta, "Ổn chứ?"
Hai chữ nhẹ tênh.
Đồng Tuyên Sinh lập tức câm nín.
Tự thấy mình không đánh lại, ông ta lủi thủi bỏ đi trong nhục nhã.
Klaus không hiểu cô và người đàn ông kia vừa nói gì, anh cúi đầu nhìn Cảnh Ngọc, hai tay đặt lên vai cô, "Em ổn chứ?"
Trông cô rất tệ.
Ánh mắt lạc lõng, yếu ớt, dõi theo bóng lưng của Đồng Tuyên Sinh đang rời đi, đôi mắt ngập tràn nỗi buồn.
Cô chưa từng nhận được tình yêu thương của cha. Cha mẹ ly hôn từ sớm, cô sống cùng ông ngoại và mẹ, nhưng mẹ mất sớm vì sức khỏe yếu... Rồi ông ngoại cũng ra đi, để lại cô một mình cô độc trên thế giới này.
Không có người thân, không chỗ dựa, tương lai mịt mù.
Tự mình vật lộn nơi đất khách quê người, cha đột ngột cắt viện trợ tài chính, buộc cô phải chật vật làm thêm, trong khi anh chị em thì được hưởng trọn vẹn tình cha, thậm chí còn cố tình khoe khoang trước mặt cô.
Trong suốt những năm tháng trưởng thành đầy khó khăn, liệu cô đã từng khao khát tình cha không?
Khi đối mặt với Đồng Tuyên Sinh, Cảnh Ngọc tỏ ra gai góc, cứng cỏi; nhưng khi ông ta rời đi, cô lại lộ vẻ tiếc nuối, bất lực, như đang cố níu giữ điều gì đó.
Klaus nhẹ nhàng xoa vai trấn an cô.
Cảnh Ngọc vùi mặt vào ngực áo anh, níu chặt lấy, nghẹn ngào thở hắt ra một hơi đầy khổ sở.
"Ngài Klaus, cảm ơn." Cảnh Ngọc ngẩng đầu lên, thở dài buồn bã, ánh mắt nhìn về phía cầu thang tối om, giọng đầy uất ức,
"Tôi đã đợi suốt mười phút, bỏ ra mười hai tệ để mua suất mì xào siêu cấp hạng sang, có cả xúc xích, trứng và lạp xưởng nữa... Mà tôi còn chưa kịp ăn miếng nào! Vậy mà đã ném cả vào mặt cái đồ rác rưởi kia rồi! Mì xào của tôi... Hu hu, mười hai tệ của tôi..."
Klaus: "..."
Để cứu vớt một chú rồng đang buồn thảm và đói lả, Klaus đích thân đưa Cảnh Ngọc đến quán mì xào, gọi một suất mới cho cô. Anh thậm chí còn phá lệ mua thêm cho cô một cốc trà sữa.
Trong lúc chờ mì xào, Klaus nhẹ nhàng hỏi, "Bé thỏ, những gì em nói với ông ta bằng tiếng địa phương lúc nãy, nghĩa là gì vậy?"
Qua giọng điệu của anh, Cảnh Ngọc nhận ra thái độ nghiêm túc, cầu thị trong việc học hỏi của Klaus.
Cảnh Ngọc cảm thấy vô cùng tự hào về việc ngài Klaus của cô luôn thích học tiếng Trung.
Dù sao, chửi thề cũng là một loại nghệ thuật ngôn ngữ, và khả năng công kích người khác cũng là một phần của văn hóa.
Cô ngồi thẳng dậy, suy nghĩ một chút. Để củng cố thêm tình đoàn kết và khơi gợi lòng căm phẫn chung, Cảnh Ngọc lập tức bịa chuyện một cách sinh động, "Ngài Klaus, tôi rất vui được giải thích với ngài. Gã đó toàn nói những lời xúc phạm ngài, sỉ nhục ngài không thương tiếc. Hắn bảo ngài là một tên ngu ngốc không thể cứu vãn, đạo đức suy đồi, méo mó về quan điểm, còn biến thái nữa."
"Ừm." Klaus gật đầu, vẻ trầm ngâm, rồi hỏi, "Vậy từ "chầu ba" mà hắn nói, tương đương với điều gì vậy?"
Cảnh Ngọc: "... Hả?!"
"Cái từ mà em hay nói với tôi là "chầu ba", hóa ra không phải nghĩa là "được rồi" sao?" Klaus nhìn cô, đôi mắt xanh lục ánh lên vẻ dịu dàng nhưng đầy ẩn ý, khẽ cười, "Nói tôi nghe, "chầu ba" thuộc về điều nào trong những lời em vừa nhắc tới?"
Cảnh Ngọc: "..."
Klaus đan hai bàn tay vào nhau, Cảnh Ngọc nghe tiếng các khớp tay của anh kêu răng rắc. Nhìn những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay trắng, cô không khỏi thấy vừa gợi cảm vừa... đầy uy hiếp.
Anh hạ giọng, nhấn từng chữ, lịch sự hỏi, ""Ngu ngốc không thể cứu vãn, đạo đức suy đồi, méo mó về quan điểm, hay biến thái?" Theo em, tôi là loại nào, hả bé rồng dễ thương nhưng đáng thương của tôi?"