- A, đúng là ngươi dính đầy máu rồi, ta bảo tướng công ta đền cho ngươi, mệt quá đi.
Nói xong ngáp một cái dài, người nhũn ra nằm xuống. Lý Tịnh đưa tay giữ lấy, không thấy có động tĩnh gì, đưa tay sờ mũi, phát hiện Hồng Phất nữ đã ngủ.
Lý Tịnh ôm lão bà, trong mắt không còn có ai khác, chỉ có thê tử đang ngủ, một cánh tay vòng qua khuỷu chân Hồng Phất nữ, một cánh tay còn lại đỡ lấy lưng, Hồng Phất nữ tựa hồ rất thoải mái, còn cựa mình trong lòng ông ta.
Lý Đắc Dự cảm thấy xấu hổ chắn trước mặt Vân Diệp không cho y nhìn, điều này làm Vân Diệp vô cùng bất mãn. Chuyện thú vị như vậy, tình sâu ý nặng của chiến thần một đời có mấy ai được nhìn thấy? Trình Xử Mặc là đứa trẻ ngoan, giữ truyền thống thứ phi lễ không nhìn, mắt long lanh nhìn Tôn Mạc Tư nịnh nọt, nhưng Tôn Mạc Tư lại không hứng thú nói chuyện với hắn, vỗ lên đầu Trình Xử Mặc:
- Lão tử nhà ngươi nói thừa nhiều, sao ngươi cũng như thế, cái điểm này không tốt, phải sửa.
Nói xong kéo Vân Diệp tới tiền sảnh, cũng chẳng bận tâm Vân Diệp người dính đầy phẩm:
- Ngươi không dùng trâm, không dùng thuốc, cũng không xoa bóp, chỉ dọa Lý phu nhân một cái đã khiến bà ấy thoát khỏi khốn cảnh là lý gì?
- Lý phu nhân chỉ rơi vào mộng cảnh không tự thoát ra được thôi, đuổi tâm ma tất nhiên không thể dùng thuốc mà lành, chỉ là thủ đoạn nho nho làm đạo trưởng chê cười, xin hỏi danh hiệu của đạo trưởng.
Nhân vật có thể đứng ngang với Lý Tịnh, tuyệt đối không thể xem thường.
- Bần đạo Tôn Tư Mạc, sớm nghe trong thành Trường An có một vị biết đoạt huyết tục mệnh, tuổi mới 15, là kỳ tài hiếm có, không ngờ hôm nay may mắn được quen, càng chính mắt nhìn thấy trở bàn tay dẹp được quái bệnh của Lý phu nhân, có thể thấy tiếng đồn không ngoa. Bần đạo mở rộng tầm mắt rồi, sau này còn phải thân cận nhiều hơn mới được, bần đạo còn rất nhiều điều chưa hiểu muốn thỉnh giáo hầu gia.
Lão đạo chắp tay thi lễ rất chính quy:
Ối trời ạ, Tôn Mạc Tư muốn thỉnh giáo vấn đề y học với ta, nghĩ tới đó chỉ thoáng chốc Vân Diệp đã đỏ mặt tía tai. Dược vương Tôn Mạc Tư ở thời đại này có thể xưng là thánh nhân, mấy chục năm đi khắp Quan Trung, cứu giúp vô số mạng sống, y thuật cao siêu, đạo đức hơn đời, là nhân vật hiếm hoi mà Vân Diệp kính phục ở thời Đường, không ngờ hôm nay lại gặp dưới tình huống này, thật không ngờ.
- Thì ra là trước mặt Tôn thần y, tiểu tử không biết trời cao đất dày, khoe khoang trò vặt trước mặt thần y, chê cười, chê cưởi rồi.
Vội vàng thi lễ, ngay cả Lý Nhị cũng phải lấy lễ đối đãi, mình cứ cung kính thì hơn.
- Tiểu hữu nói cái gì thế, người giỏi hơn đi trước, cái đò có gì đâu mà chê cười, hôm nay tiểu hữu thi triển thủ đoạn mà bân đạo không hiểu, Khổng Tử nói:" Trong ba người đi với nhau, ắt một người là thầy ta." Bần đạo tuổi hơi cao, kiến thức nhiều hơn một chút mà thôi, cứu có vài người, tên tuổi được hương thân thổi phổng thái quá, càng cứu nhiều người thì càng lo lắng sai lầm, sợ có lỗi với hương thân tới xem bệnh. Bình sinh bần đạo nhìn thấy nhiều chứng bệnh nan y, đêm không thể ngủ, đám hành nghề y chúng ta vô dụng phải mắt trơ ra nhìn bệnh nhân chết đi, bận đạo hận không thể đọc hết y thư thiên hạ trong một ngày, cầu cách chữa, mong tiểu hữu chỉ bảo.
Tôn Mạc Tư lời nói thành khẩn, ngữ khí trầm thấp, mặc dù diện mạo không giống với Dược vương trong miếu đời sau chút nào, tấm lòng yêu thương con người thì không hề khác. Miếu Dược vương trên núi ngàn năm sau hương hỏa vẫn liên miên, có thể thấy ân trạch ông ta để lại sâu dày thế nào.
- Tiểu tử theo gia sư có thấy một số kỳ môn dị thuật, nhất là một số cách trị bệnh của phương tây có thể nói là thần kỳ, đợi tiểu tử tìm một thời gian thích hợp nhất định nói cho đạo trưởng, hi vọng có ích cho đạo trưởng.
Tôn Mạc Tư mỉm cười đồng ý, hôm nay thực sự không phải là thời điểm tốt để tham khảo học vấn, nói cho Vân Diệp biến đạo quán mình ở, cũng chẳng cáo từ chủ nhà đã vội vã rời đi.
Ánh mắt Lý Tịnh nhìn Vân Diệp có chút kỳ quái, không nói rõ được là cảm giác gì, có chút lạ lùng, thậm chí có chút gì đó thân thiết khó hiểu. Đi tới vỗ vai Vân Diệp:
- Hôm nay thất lễ với hai huynh đệ các ngươi rồi, ngày khác sẽ bồi thường, tóm lại, lão phu nhận ân tình của các ngươi, các ngươi còn phải tới vài nhà nữa, hãy đi đi.
Đưa mắt tiễn Vân Diệp, Trình Xử Mặc đi rồi, Lý Đắc Dự hỏi Lý Tịnh vì sao không để Vân Diệp xem bệnh cho mẫu thân, nếu như y có thể làm mẫu thân bỏ được chuyện cũ trong lòng, vậy có hi vọng trị dứt bệnh lạ của mẫu thân. Lý Tịnh lắc đầu:
- Bệnh của mẫu thân con không chữa được đâu, chỉ có thể trấn an lúc phát bệnh thôi, nếu không vi phụ làm sao bỏ qua cho y, tên tiểu tử này nếu như đã không chủ động xem bệnh cho mẫu thân con, nói rõ rằng y cũng không có cách. Khung cảnh như ác mộng năm xưa ấy khiến tới giờ vi phụ còn ớn lạnh, mẫu thân con là người trong cuộc càng gánh chịu nhiều hơn, có được như hôm nay, thi thoảng phát bệnh đã là may mắn lắm rồi, sao dám cưỡng cầu. Bỏ đi, đó là báo ứng của cha mẹ ngươi, để cho chúng ta chịu.
Lý Đắc Dự không hiểu gì hết.
….
Từ nhà Lý Tịnh đi ra Trình Xử Mặc liền không nói chuyện, điều này rất khác với tính cách của hắn, hiếm khi hắn suy nghĩ như vậy, Vân Diệp cũng không quấy rầy, đầu óc nếu không thi thoảng hoạt động một chút thì sẽ bị rỉ sét. Trạng thái này duy trì suốt một ngày, ở nhà Ngưu Tiến Đạt cứ rầu rĩ ủ rột, ở nhà Uất Trì Cung bị khiêu khích cũng không đáp lời, thậm chí được đám nữ tử váy hoa xanh đỏ nhà Lý Tích vây quanh cũng chẳng có vẻ vui mừng.
Vân Diệp có hơi lo lắng, người vô tâm nếu như chui vào ngõ cụt thì sẽ không dễ quay đầu lại. Đuổi gia đinh Trình gia đi, về tới nhà đích thân làm món ăn, một đĩa củ cải dầm dấm, một đĩa đỗ xào thanh đạm, một bát thịt kho lớn, rồi thêm một món bạch trảm kê, rượu nấu năm trước đặt lên bàn, chẳng cần nha hoàn hầu hạ, chỉ hai huynh đệ chuẩn bị nói chuyện.
Trình Xử Mặc mới bắt đầu đã uống liền ba chén, lấy một miệng thịt to nhất cho vào miệng. Vân Diệp thong thả nhấp rượu đợi hắn nói.
- Tiểu Diệp, chúng ta có phải là huynh đệ không?
- Thối hoắc, không phải huynh đệ thì ta đợi ngươi nói chuyện suốt một ngày làm gì, có chuyện gì nói mau, nói xong thì xéo, năm mới mà chẳng để người ta được vui vẻ.
- Hôm nay nghe ngươi và Tôn thần tiên nói chuyện, vi huynh đột nhiên thấy mình sống không có ý nghĩa gì. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Ngập ngừng hồi lâu mới nói ra một câu khiến Vân Diệp sửng sốt.
- Không nghe rõ, ngươi nói một lần nữa xem.
Vân Diệp muốn xác định có phải mình nghe nhầm không:
- Ta nói ta sống thật vô nghĩa.
Lần này nghe rõ rồi, thì ra hắn chán sống.
- Thế ngươi định làm thế nào? Lấy đao cứa cổ hay là treo lên xà nhà?
- Tiểu Diệp, ngươi muốn chấn hưng gia nghiệp, Tôn thần tiên muốn chữa mọi bệnh nan y thiên hạ, Ngay cả Úy Trì Đại Ngốc cũng muốn ghi công trên bia đá, cả thế giới này chỉ có mình ta ngồi ăn đợi chết. Gia nghiệp nhà ta đã lớn lắm rồi, không thể khếch trương được nữa, nếu không sẽ phạm vào kỵ húy của bệ hạ, công lao trong nhà do một mình cha ta kiếm là đủ, mẹ ta quản lý nhà cửa đâu ra đó, không cần ta phải lo. Lần trước đi Lũng Hữu rất có thể là lần cuối cùng ta ra trận, ta là trưởng tử, Đại Đường không có thói quen để trưởng tử tòng quân, phải ngoan ngoãn ở nhà sinh con dạy cái, đến khi cha ta qua đời kế thừa tước vị là xong. Nghĩ tới những điều đó ta chỉ muốn chết.
Hiểu rồi, là một thanh niên có chí khí của Đại Đường, hắn không cam tâm cả đời bị cha an bài thỏa đáng, hi vọng dựa vào đôi tay của mình lập nên một vùng trời cao biển rộng để mặc sức tiêu dao. Rất tốt, đúng là thanh niên có chí.
- Những lời này đã nói cho Trình bá bá chưa?
- Nói rồi, cha bảo còn có tâm tư đó sẽ đánh gãy chân ta.
- Trình gia ngươi từ thời loạn Ngũ Hồ đã trở thành vọng tộc Sơn Đông, tuy về sau xuống dốc, cha ngươi vất vả chém giết bao năm mới khiến Trình gia dần hưng vượng, có được ngày hôm nay, ngươi có bao giờ nghĩ để có Trình gia này đã phải trả giá bao nhiêu sinh mạng? Bao người họ Trình đã chết ở sa tường? Ta hiểu tâm tư Trình bá bá, muốn giữ Trình gia đứng vững ngàn năm không đổ. Tuy nói đó chỉ là hi vọng, không có gia tộc nào vạn năm cả, ngươi là đời thứ hai, tương lai còn có đời thứ ba, thứ tư, đời đời truyền thừa, nói trắng ra là tranh đoạt quyền sinh tồn, quyền sinh đẻ, tranh đoạt tài nguyên sống, ngay cả dã thú cũng hiểu đạo lý này, tới chỗ ngươi lại chẳng hiểu quái gì là sao?
Vân Diệp nói thẳng thừng:
- Ngươi lên sa trường gây dựng cơ nghiệp, được thì coi mạng ngươi lớn. Nếu ngươi chết trọng, ngươi hi vọng huynh đệ của mình làm Trình gia rạng rỡ? Vậy Trình bá bá cần ngươi làm gì? Ngươi thì sướng rồi, Trình bá bá nghĩ gì, bản thân vất vả nuôi lớn, dạy dỗ nhi tử để nó làm tốt thí? Cái giá này lớn quá đấy. Gia quốc thiên hạ, gia là ở vị trí hàng đầu, có gia mới có quốc, chuyện này trong vòng ngàn năm sẽ không có thay đổi gì lớn.
Vân Diệp không hiểu sao mình đem lời trong lòng nói ra, suy nghĩ này xuất phát từ một tân thanh niên sống dưới lá cờ đỏ có chút nhạo báng. Hành vi cao thượng bảo gia vệ quốc không màng đến thân trong miệng mình lại thành hành vi ngu xuẩn không có đầu óc. Vì sao? Chẳng lẽ nói ta vốn là một thành viên trong gia đình đại phong kiến? Vân Diệp bị chính lời của bản thân làm giật mình.
Trình Xử Mặc trừng to mắt nhìn y, có chút xa lạ. Vân Diệp điều chỉnh lại suy nghĩ rồi mới nói:
- Xử Mặc, chúng ta đều có nhiệt huyết, trái tim chứa trong lồng ngực nóng cháy, không phải là tảng đá lạnh băng, khi quốc gia lâm nạn, chúng ta không phải là kẻ hèn nhát, nhưng trước đó chúng ta phải lo tốt chuyện nhà của mình, trừ lên chiến trường chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm. Nạn châu chấu tháng sáu nhất định sẽ tới, điều này không cần nghi ngờ, Đại Đường còn chưa chuẩn bị đầy đủ, ngươi nghĩ mà xem, châu chấu ngợp trời tràn tới sẽ làm khắp nơi nơi là người đói ăn, có bao nhiêu vương triều đã bị hủy trong tay nạn dân? Người không sống nổi thì ngươi hi vọng có bao nhiêu lý trí? Xử lý không tốt thì loạn thế sẽ xuất hiện. Cho nên hôm nay ta mới hẹn Tôn thần y nói chuyện, chính là muốn dựa vào danh vọng của ông ta chuẩn bị cho tai họa tháng sáu. Sao với việc mơ mộng cao, chẳng bằng cúi đầu làm việc thực sự, như thế xứng với lương tâm bản thân, bao năm sau nhìn lại cũng không hối hận. Xử Mặc, ngươi giúp ta chứ?
- Vừa rồi muốn đánh ngươi, giờ không muốn nữa, chúng ta là huynh đệ, đương nhiên sẽ giúp ngươi.
…..
Ngưu Kiến Hổ vô cùng cao hứng, mặc dù đi tập tễnh như con khỉ những không ngăn được hứng thú đi lại của hắn. Lão Ngưu, Ngưu phu nhân nước mắt đầm đìa, đây là lần đầu tiên trong năm năm qua, nhi tử tự mình đứng lên được. Cũng chính lúc này Lão Ngưu mới phát hiện Ngưu Kiến Hổ đã cao lên rất nhiều, thậm chí cao hơn cả chính mình, Ngưu phu nhân nhón chân lau mồ hôi trên trán nhi tử, lúc thì khóc lúc lại cười. Lão quản gia ôm chặt lấy cái chân giả thứ hai Vân Diệp làm không chịu buông, Vân Diệp giằng nửa ngày mới cướp lại được, gọi Ngưu Kiến Hổ đang lên cơn trong sân:
- Kiến Hổ ca ca, đừng kích động vội, thử cái chân này xem, nếu thấy có gì không thoải mái thì đệ lại sửa.
- Thoải mái, thoải mái, giờ vi huynh đã đi lại được, còn gì không thoải mái nữa.
Ngưu Kiến Hồ không muốn rời cái chân giả này dù chỉ một tích tắc. Hắn ngồi trên giường năm năm, không ra ngoài, không gặp ai khác, giờ tâm tình nới lỏng, hận không thể chạy từ Trường An tới Lạc Dương.
- Nói lung tung, nếu thoải mái sao huynh đi tập tễnh như thế, rõ ràng cái chân đó làm hơi cao, thay ra cho đệ sửa.
Vật liệu do gân trâu nấu thành co dãn tốt, nhất là thêm vào thuốc nhuộm màu vàng nhạt, không khác gì mấy với chân thật, không có vật liệu độ cứng cao, Vân Diệp lấy tấm thép khảm vào làm xương, đều là thép bách luyện. Nếu như không có gì ngoài dự liệu, một cái chân này dùng mười năm cũng được. Nhất là cái chân được điêu khắc ra giống y hệt chân phải của Ngưu Kiến Hổ, đó là tài nghệ của lão thợ trổ họ Hiên, Vân Diệp tôn sùng, muốn giữ ông ta lại Vân phủ.
Thay chân xong liền tốt hơn rất nhiều, Vân Diệp bảo Ngưu Kiến Hổ nắm khung cửa, người từ từ hạ xuống, kiểm cha chân đã lắm ổn chưa, không tệ, rất nhất trí, vì hai chân phải nặng bằng nhau, cho nên thêm vào vật phụ trọng cho chân giả. Ngưu Kiến Hổ đi vào bước, người bớt lắc lư hơn nhiều, còn lại chỉ là mức độ quen thuộc, quen rồi cơ thể sẽ điều chỉnh trọng tâm một cách tự nhiên, sau này đi lại sẽ không khác gì người thường.
- Cái bộ dạng quỷ của nó, lão phu đã chẳng còn thấy lạ gì nữa.
Lão Trình ở bê nói mát, làm đánh tan ý định tiếp tục khoác lác của Vân Diệp.
- Miệng chó không nói được tiếng người, Tiểu Diệp làm chân cho Kiến Hổ, mấy ngày qua không ngủ không nghỉ, lão phu nhìn mà đau lòng, ông không khen đã đành, lại còn nói lợi móc máy, chẳng lẽ khinh cương đao của Lão Ngưu này không bén?
Lão Ngưu không vừa lòng, râu hổ vểnh lên:
- Ông thích thằng nhóc này à? Nếu chẳng phải Vân gia còn độc cái giống này thì lão phu đã kéo về nuôi như nhi tử rồi, ông bóp nó bị thương hai lần, lão phu còn chưa tính xổ, giờ lại dám lớn miệng trước mặt lão phu. Lên ngựa, tùy ông chọn, hôm nay cao hứng đại chiến ba trăm hồi.
Nói rồi bảo gia tướng dắt ngựa mang binh khí tới:
Lão Trình lòng rất khoai khoái, Lão Ngưu cao hứng muốn hét lớn, phương thức phát tiết tình cảm thường thấy nhất của hai vị tướng quân là đánh nhau, người xuất thân từ cái ổ thổ phỉ, ai dám mong bọn họ có cách phát tiết văn minh hơn?