Đường Chuyên

Chương 36: Giác ngộ và hoài niệm



Cuộc tụ họp nhỏ trong lều làm Vân Diệp hoàn toàn hòa nhập vào đại gia đình phong kiến Đại Đường. Bất kể là Trường Tôn Xung gõ đao ca hát, hay Lý Hoài Nhân gào lớn phụ họa đều khơi lên nhiệt huyết sớm đã nguội lạnh của y, buồn bực tích trong lồng ngực làm người ta chỉ muốn hét thật lớn, muốn phóng ngựa thật nhanh. Miếng thịt trâu kẹp ở đũa đã rơi xuống đùi, vậy mà vẫn nhét cãi đũa trống vào mồm nhai ngon lành. Y hận sự lãnh đạm trong lòng mình, đã có thời y từng nhiệt huyết, từng khảng khái, nay nghe thấy quốc gia có nạn mà chẳng hề sinh ra chút giác ngộ quên mình vì nước, chẳng lẽ vì ta không phải là người Đường thuần túy, cho nên ta không có cái nghĩa vụ này, tâm tư đó sinh ra khiến bản thân cũng thấy vô sỉ.

Bữa tiệc kết thúc trong lửa giận của Lão Trình, năm người bao gồm cả Lý Thừa Càn bị nhốt cả vào đại lao. Hai ngày, đó là xử phạt giành cho Vân Diệp, Lý Thừa Càn. Bốn ngày là tội Trường Tôn Xùng uống rượu ca hát, Lý Hoài Nhân la hét ầm ĩ, Trình Xử Mặc múa đao lung tung chém rách lều.

Thật lạ là Lý Thừa Càn không cãi lấy nửa câu, chắp tay nhận phạt, theo quan quân pháp đi vào địa lao. Vân Diệp thấy thế chỉ đành ngoan ngoãn để giải đi. Ba tên Trình Xử Mặc vui mừng vì không bị ăn đòn, không bị xử phạt khác, chỉ bị giam bốn ngày thôi, cứ như là được phong thưởng thúc giục ngục tốt mau mau nhốt bọn họ lại, sợ Lão Trình nuốt lời. Hoàn toàn không nhìn thấy vẻ giễu cợt trong mắt Lão Trình.

Địa lão hoàn toàn được xây dựng theo thiết kế của Vân Diệp, dài năm bộ, rộng tám bộ, cao không quá một trượng, chỉ có một cái giường, một cái ấm, một cái chén, một cái thùng phân, thêm vào một đoạn nến cao không quá ba tấc, trên tường có một ô thoáng khí rộng không quá nửa xích. Ngồi ở trên giường chỉ nghe thấy tiếng thở của mình, u ám nhưng không ẩm ướt, tầng đất dầy của đất vàng cao nguyên đã hút hết hơi nước, một cột sáng chiếu qua lỗ thông khí vào địa lao, bụi bay múa trong đó, đấy là thứ duy nhất cử động trong địa lao, đương nhiên Vân Diệp trừ bản thân ra.

Ngục tốt chẳng nói chẳng rằng đóng cửa lại, Vân Diệp nghe thấy tiếng xích sắt xoang xoảng, đó đại khái là tiếng động vang nhất mình nghe được hai ngày này. Hai ngày tới trừ đưa cơm, đưa nước, thay thùng phân ở cái lỗ dưới cửa ra thì sẽ không có chút tiếng động nào. Đám Trình Xử Mặc có lẽ không sợ hành hạ nhục thể, nhưng dày vò về tinh thần sẽ khiến bọn họ cả đời khó quên, nhốt trong cái địa lao này, một ngày thì thoải mái, hai ngày nổi khùng, ba ngày sụp đổ, bốn ngày sống không bằng chết, mong rằng bọn họ có thể vượt qua được. Lão Trình rõ ràng muốn lấy mấy người bọn họ ra thử uy lực của địa lao.

***1 bộ = 5 xích, 1 xích chừng 33 cm.

Hai tay chắp sau gáy gối lên tấm thảm mỏng, nhìn chằm chằm vào trần nhà, đây là hoàn cảnh khép kín, trừ bản thân ra không có người ngoài, không cần phải đeo mặt nạ, không cần phải đóng vẻ thiếu niên, người thân trong đầu có thể xếp hàng thăm y, mẹ lương thiện, vợ dịu dàng, con trai hoạt bát, tất cả giống y như thật lần lượt xuất hiện trước mắt, Vân Diệp biết chỉ có thể nhìn, không thể lấy tay chạm vào, bởi vì chỉ cần đưa tay ra, ảo mộng tươi đẹp sẽ tan nát.

Tâm tư có thể tự do bay lượn, có thể xuyên qua thời không, thân thể lột bỏ đi tấm ngụy trang thật nhẹ nhõm, toàn thân trở nên như vô hình. Vân Diệp phát hiện ra mình thích cái không gian khép kín này rồi, Lão Trình thật là hiểu lòng người, biết mình cần một không gian độc lập liền cho mình cơ hội này, ở nơi đây mộng cũng biến thành thật. Bà xã cười tươi như hoa, mẹ già ân cần nhắc nhở, thằng con, thằng con vẫn cứ khiến người ta lo lắng như cũ.

Lòng như dao cắt, nước mắt nhấn chìm cả trời đất.

Hai ngày rồi, Vân Diệp chìm đắm trong hoài niệm hết hai ngày, thức ăn mang tới lại mang đi, không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, cơ thể gần như ngừng hoạt động, chỉ có đầu óc quay cuồng, chuyện cũ hơn ba mươi năm như bộ phim chiếu lại, lần này tới lần khác, tuổi thơ hạnh phúc, thiếu niên ngây thơ, thời yêu đương tươi đẹp, tân hôn ngọt ngào, vui sướng khi con trai ra đời. Đang muốn ôn lại lần nữa sự ngọt ngào trong đêm tân hôn thì nghe thấy tiếng rống phẫn nộ:

- Tiểu tử, ngươi đang làm cái gì?

Bà nó chứ, đêm tân hôn của ta sao lại có Lão Trình, đây đúng là ác mộng, phải mau chóng đuổi lão ta đi, mất hết cả cảm hứng. Đang định hành động thì bị nhấc bổng lên không trung, thở dài:

- Trình bá bá, đã tới giờ rồi à?

- Nói thừa, lão phu không tới thì tên tiểu tử ngươi chết đói.

Trong mắt Lão Trình đầy lo lắng, Lý Thừa Càn nước mắt lem nhem trên khuôn mặt, tóc tai rối bù đứng sau lưng Lão Trình, vẫn còn đang nghẹn ngào, thằng bé này bị giam tới phát hãi rồi.

- Hai ngày qua được thanh tĩnh hiếm có, tiểu chất bất giác nhớ tới sự phụ, nhớ tới chuyện xưa, làm người ta vừa vui sướng vừa đau đớn, nhất thời chìm đắm vào đó, bá bá đừng trách.

- Thảo nào tiểu tử ngươi khi thì khóc khi thì cười, hóa ra là nhớ sư phụ, có chút lòng hiếu thảo đấy, lát nữa ra ngoài khắc bài vị dâng mấy nén hương, con người có cái nhớ tới thì sẽ không suy nghĩ loạn bậy, chuyện gì cũng vùi trong lòng sẽ tổn thương tâm thần, mẹ nó chứ còn đáng sợ hơn là bị thương cơ thể. Con người có bao tâm tư, có bao nước mắt đều giới hạn cả, dùng càng nhiều, sau này càng ít, quý lắm đấy, ngươi mới 15 tuổi, sau này sẽ có lúc thương tâm, giờ thì dùng ít thôi.

Lý Thừa Càn chỉ vệt nước mắt trên mặt bản thân, ý tứ là mình cũng cần an ủi, thằng nhãi này càng ngày càng có vị người rồi, đấy mới là tình cảm nên có của đứa bé mười mấy tuổi. Lão Trình bĩu môi:

- Vân tiểu tử là thương tâm, ngươi là khóc, nam tử đại tượng phu nhốt hai ngày đã ỉa đùn, còn muốn lão phu chùi đít hộ à? Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Nói xong quay đầu bỏ đi, Lý Thừa Càn đỏ mặt, mồm há ra không nói được gì. Vân Diệp vỗ vai hắn:

- Điện hạ tìm Trình đại tướng quân an ủi, có phải đầu đụng vào heo rồi không?

Lý Thừa Càn nóng lên nhào lên lưng Vân Diệp, hai tay ra sức kẹp cổ y, Vân Diệp mặc xác, vác hắn ra khỏi địa lao.

Một bát mì thịt cực lớn kéo hồn Vân Diệp hoàn toàn quay trở lại, Lý Thừa Càn ôm bụng rên gừ gừ, ăn nhiều quá mà. Nhướng mày khiêu khích với y, ý bảo mình cũng ăn no rồi, kệ xác hành động vớ vẩn của Lý Thừa Càn, không thấy Vượng Tài đang thò đầu vào trong lều sao, hai ngày không gặp, nó nhớ ta rồi.

Vượng Tài càng ngày càng có tính người, miệng cứ khọt khẹt nói chuyện với Vân Diệp, chẳng cần phiên dịch, Vân Diệp hiểu hết, chẳng qua là hai ngày không thấy Vân Diệp, tưởng rằng y bỏ trốn một mình, đi ăn ngon uống say ở đâu, không đưa nó đi cùng, thoát khỏi cái nơi địa ngục nhân gian này.

Vân Diệp trịnh trọng giải thích nguyên nhân vắng mặt hai ngày với nó, không phải là đi ăn một mình, mà là bị nhốt lại. Vượng Tài hiểu rất rõ cái nỗi khổ giam cầm, đồng cảm dùng đầu dụi vào Vân Diệp, ý tứ là đã tha thứ cho y rồi, bảo y chuẩn bị cỏ dầy sạch sẽ cho mình chuẩn bị qua mùa đông.

Một người một ngựa trò chuyện vui vẻ quên trời đất, Vân Diệp thi thoảng kể cho nó nghe ưu khuyết điểm của ngựa cái, Vượng Tài bổ xung thêm. Cả hai hoàn toàn ngó lơ những ánh mắt quỷ dị người đi qua đi lại ném về phía mình.

Một tên béo mặc giáp da hứng thú đứng bên cạnh nhìn người ngựa giao lưu, hai tay xoa cái bụng phệ to tướng, thi thoảng còn vỗ đen đét. Vân Diệp bị nhìn tới thiếu tự nhiên, chưa bao giờ gặp tên béo này, tuổi chừng ba mươi mấy, mặt còn mang đặc điểm di truyền của người Hồ, hốc mắt hõm sâu, con ngươi màu vàng nhạt, mũi ưng, mặt tròn tròn mang nụ cười ấm áp. Thấy Vân Diệp chú ý tới mình, tên béo liền đi tới vỗ lưng Vượng Tài khen ngựa tốt. Vân Diệp thấy người này khí độ bất phàm, khom người thi lễ:

- Đây là con ngựa hoang vãn bối nhặt được ở đồng hoang, không dám nhận lời khen của tiền bối, không biết tôn tính đại danh của tiền bối là gì?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.