Đường Chuyên

Chương 115: Hội báo cáo của Lý Thái



Hai quả cầu sắt chạm đất, Lý Thái chỉ nghe thấy một tiếng động, không thấy cảnh quả cầu to rơi xuống trước như trong tưởng tượng, mà hai quả cầu sắt cùng rơi xuống. Lý Thái kiểm tra cầu sắt trên mặt đất, đúng là một quả năm cân, một quả một cân, tất cả xôn xao.

Hắn hoang mang nhìn Vân Diệp, điều này đảo lộn kiến thức của hắn, hắn cần Vân Diệp giải thích.

Vân Diệp miệng gặm một quả dưa chuột kéo Lý Thái tới, lại vẫy quả dưa chuột lên núi. Chỉ thấy trên đỉnh núi Lưu Hiến lại ném hai quả cầu sắt nữa, chớp mắt rơi xuống mặt đất, một quả cầu buộc ô, từ từ rơi xuống bị gió thổi đi thật xa.

Lý Thái mở to mắt muốn làm rõ vì sao có chuyện khó tin này, ngay cả mấy vị tiên sinh của thư viện cũng chẳng hiểu ra sao.

- Tốc độ rơi của quả cầu sắt liên quan tới lực cản không khí, không liên quan tới trọng lượng.

- Lực cản không khí là gì? Vì sao ta không nhìn thấy?

- Ngươi thấy rồi còn gì, quả cầu sắt kia chẳng phải bị lực cản không khí mang đi đó sao?

- Chẳng lẽ chỉ cần ô đủ to, đủ chắc, dù ta mang ô nhảy xuống núi cũng không ngã chết?

Lý Thái hơi cuồng nhiệt:

- Đạo lý là như thế, ngươi không tự mình thử nghiệm đấy chứ? Ngàn vạn lần đừng làm thế, nếu không cha ngươi sẽ ném ta xuống núi như quả cầu sắt kia đấy.

Vân Diệp đã nói, chỉ cần ngộ được vật lý, sẽ tiến vào một quốc gia, quốc gia của thần, có thể bay trên không, lặn xuống biển, có thể trở tay hủy diệt thế giới.

Đúng vậy, đó là sức mạnh của thần, ta phải nắm được sức mạnh này, ta phải nắm được sức mạnh này.

Nghĩ tới đó người Lý Thái bất giác run lên.

*** Lý Thế Dân vốn định lập Lý Thái làm thái tử sau khi phế Lý Thừa Càn, nhưng biết Thái lên ngôi thì Càn sẽ phải chết, nên thôi.

Khi canh phu gõ mõ canh bốn, Vân Diệp bị Lý Thái đánh thức từ trong mộng, cực kỳ miễn cưỡng khoác áo lên, rón rén ra ngoài tường bao của thư viện.

Đám lão phu tử Lý Cương đã ngồi trên ghế mắt nhìn chằm chằm vào tường bao, bên ngoài có một cái vòng trắng dùng vôi vẽ ra, những khuôn mặt thường ngày nghiêm khắc hiện ra vẻ tò mỏ như trẻ nhỏ.

Triệu Duyên Lăng đang nhỏ giọng giao lưu với Lý Khác, chẳng biết nói gì mà bộ dạng phấn chấn lắm.

Học tử toàn thư viện cũng ở đây, ai nấy đều tập trung tinh thần nhìn vào vùng đất đó, cứ như có đĩnh bạc nhảy ra từ lòng đất.

Một biểu ngữ giăng trên tường, viết:" Hội giao lưu toán học Lý Thái thư viện Ngọc Sơn.

Nhìn Lý Thái mặt thản nhiên bên cạnh, Vân Diệp hỏi:

- Chủ ý ngông nghênh này là ai bày ra? Dám đạo ý tưởng của ta là sao?

- Chẳng qua là chư vị học hữu coi trọng thôi, Lý Thái hổ thẹn quá.

Nói xong chắp tay vái xung quanh, khiến mọi người hô lên nho nhỏ.

Lý Cương bực mình phất tay, ý bảo im hết.

Mặt trăng cong cong chiếu ánh sáng màu bạc, có thể thấy thấp thoáng đỉnh núi đen xì đằng xa, trên núi thi thoảng có tiếng cú mèo, còn xen vào tiếng sói tru thê lương. Người của thư viện đều nấp dưới bóng râm của tường, chỉ có mười mấy hộ vệ được Lưu Hiến suất lĩnh mang cung lên giây, đao rời vỏ, cẩn thận cảnh giới, khiến không khí quỷ dị thêm vài phần căng thẳng. nguồn TruyệnFULL.vn

Vân Diệp đẩy Lý Thái:

- Chắc được mấy phần?

- Hừ, chỉ một tên trộm mộ mà thôi, ta nắm chắc chín phần hắn sẽ bỏ chạy vào giờ này, ta đã hỏi Lưu Hiến rồi, phàm là kẻ trộm có chút kiến thức luôn cho rằng canh bốn là thời điểm bỏ trốn tốt nhát. Hôm qua lúc trời sắp sáng thì hắn đã đào cách mặt đất còn một xích thì không đào nữa, quay về phòng giam nghỉ ngơi dưỡng sức, còn lén lét giấu một ít thức ăn, cho rằng người gác không phát hiện ra, đúng là lửa mình lửa người. Muốn thoát khỏi lòng bàn tay bổn vương à? Nằm mơ!

Giọng nói mang theo sự tự tin mạnh mẽ, còn dùng một động tác nắm chặt tay, rất có khí thế:

Vân Diệp phát hiện ra bất tri bất giác Lý Thái có một loại biến hóa mới, đó là cực kỳ tự tin.

Loại phán hiện này khiến y ủ rũ, chỉ mong rằng đây không phải là chướng ngại lớn nhất gây ra trên con đường làm hoàng đế của Lý Thừa Càn.

Định hỏi mấy câu nhưng Lưu Hiến ngăn lại, ngón tay chỉ vào vòng trắng.

Chỉ thấy đất trong vòng trắng đùn lên, một bàn tay đen xì xuyên qua lớp đất xuất hiện, xòe ra nắm lại ở trên mặt đất, giống như bàn tay oan hồn đòi mạng, biến hóa đột ngột này khiến mọi người hít sâu một hơi, nếu không phải có đông đảo đồng bạn bên cạnh, đoán chừng số người xoay lưng bỏ chạy không phải là ít.

Lưu Hiến cười hăng hắc, ngăn mọi người náo loạn, giơ cung cứng trong tay, mọi người lập tức yên tĩnh.

Tiễn pháp của tên này nếu nói là bách bộ xuyên dương cũng là xem nhẹ hắn, buổi tối cứ rảnh rỗi là giương cung bắn đầu hương, theo hắn nói thành tích tốt nhất là một mũi tên diệt ba đầu hương. Có hắn, dù có ma thật hắn cũng bắn cho ma thủng lỗ chỗ.

Bàn tay lại rụt về, thi thoảng có đất từ trong động bị ném lên, từ cổ tay cửa động ngày càng to biến thành cỡ chậu rửa mặt, bất thình lình một cái đầu buộc vải nhô lên, một tiếng thở lớn truyền tới, như người sắp chết đuối thò được đầu lên khỏi mặt nước.

Còn chưa kịp thở đều, tiếng cười khùng khục từ trong cái miệng đầy đất cát phát ra, tiếp đó là tiếng thở nặng nề đứt quãng.

Ác quỷ vui mừng bò ra khỏi địa ngục kia chính là Hoàng Thử, chỉ là gặp phải tên yêu nghiệt hoàng gia Lý Thái, bất kỳ hành động nào cũng là vô nghĩa, ngay cả Lý Cương ghét ác như thù cũng tỏ vẻ thương hại.

Cười xong Hoàng Thử lại khóc ngẹn giọng, với hắn mà nói thư viện chính là địa ngục trần gian thực sự, hắn không sợ chặt đầu, từ cái ngày đầu tiên làm nghề này hắn đã biết sớm muộn cũng sẽ bị chặt đầu, hắn không sợ khốc hình, bao năm tiếp xúc với quan phủ không phải chưa bao giờ bị tra tấn, nhưng trải nghiệm ở thư viện làm hắn sợ hãi từ tận xương tủy, máu từ từ chảy ra, người từ từ lạnh đi, tử vong lan dần từ bàn chân khắp toàn thân, muốn hét mà không phát ra tiếng, muốn khóc mà không rơi được nước mắt, đáng sợ nhất là không ai nhìn hắn chết, lúc đó trong phòng chỉ có mình hắn, chỉ có tiếng máu nhỏ tí tách vào chậu.

Thì ra cô độc chết đi là chuyện đáng sợ nhất trên đời, phải mau chóng lấy phụ nhân bán rượu nếp về, như thế khi chết có người ở bên giường, không tới mức làm cô hồn dã quỷ vật vờ ở minh giới, hi vọng cho hắn sức mạnh, động tác nhanh hơn, căn bản không để ý hai tay đào đất rách ra tước thịt.

Hoàng Thử trần truồng từ mặt đất chui ra, cổ chân buộc một cái bọc, khi hắn quay người muốn cởi cái bọc thì sững lại, tim hắn không ngừng chìm xuống, hắn nhìn thấy gần trăm đôi mắt đang hứng thú nhìn mình.

Khí lực chớp mắt thất thoát khỏi cơ thể, hắn nhũn người ngã ra đất, kệ bản thân không có một mảnh vải che người, nhắm mắt nghe số trời.

Đèn lồng được thắp sáng, màn đêm chớp mắt bị xé toạc.

Không ai để ý tới Hoàng Thử, Lý Thái đi tới một tấm bảng đen treo ngoài tường, vẽ sơ đồ bỏ trốn của Hoàng Thử:

- Chúng ta từ biểu đồ này có thể nhìn ra được sự mẫn cảm, độ chuẩn xác về phương hướng của Hoàng Thử, hắn chuẩn xác đào tới đích theo một góc nghiêng 35 độ, đây là chuyện làm người ta giật mình. Phải biết rằng hắn không hề học tri thức toán học, không biết gì về hình học, chỉ dựa vào mắt mình đã hoàn thành định vị ba điểm, hơn nữa độ chuẩn xác kinh người.

Cái vòng tròn màu trắng mà nọi người nhìn thấy là do ta tính toán kỹ càng mới tìm ra được vị trí đại khái, còn Hoàng Thử chui ra từ vòng tròn này gần như không lệch chút nào, điều này liên quan tới tính toán tam giác, vận dụng vật lý sơ cấp, khái niệm mật độ...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.