Đường Chủ Đại Nhân, Thỉnh Lưu Tình

Chương 1: Sự thật thật ra là…



Vũ Khang Y và Dạ Thuần Phong chia tay…

Mấy ngày nay Cổ Tịch Vân vô cùng bận rộn với chuyện ở tổng đà, không thể về Lộng Nguyệt Các cùng Hiên Viên Thiệu. Y lại không cho Hiên Viên Thiệu tới, vì địa thế tổng đà hiểm trở, Hiên Viên Thiệu không biết chút võ phòng thân nào, sợ rằng y không may sẩy chân té ngã cũng đủ thiệt mạng. Do đó, Hiên Viên Thiệu có đồ gì muốn gửi cho Cổ Tịch Vân sẽ nhờ Niệm Nô mang thay. Hôm nay, Niệm Nô hốt hoảng chạy về báo với hắn một tin động trời. Cả tổng đà đang đồn ầm lên về vụ cắt bào đoạn nghĩa của Vũ Khang Y và Dạ Thuần Phong. Hiên Viên Thiệu đã sớm xem Vũ Khang Y là bạn tâm giao, nghe vậy không khỏi kích động: “Vũ Khang Y chắc là đau lòng lắm, hiện giờ hắn thế nào?”

Niệm Nô thở dài thườn thượt: “Nghe nói mấy hôm rồi Chu Tước đường chủ không ra khỏi nhà, lẽ nào là muốn tuyệt thực chết?”

Hiên Viên Thiệu trố mắt: “Không căng thẳng đến vậy chứ?”

Niệm Nô giải bày: “Còn không phải sao? Chu Tước đường chủ si cuồng Bạch Hổ đường chủ đến vậy, có lý nào lại đòi chia tay trước. Theo Niệm Nô suy đoán, Bạch Hổ đường chủ mê mẩn cô nương nào rồi, cảm thấy Chu Tước đường chủ của chúng ta là gánh nặng nên muốn vứt bỏ. Chu Tước đường chủ chịu không nổi đả kích này, quyết tìm tới cái chết, mà có khi…” Nàng bỗng dừng lại, sắc mặt càng u ám hơn. “Là sẽ giết Bạch Hổ đường chủ rồi mới tự vẫn, để dù chết cũng phải chết chung một chỗ.”

Hiên Viên Thiệu gãi cằm: “Nghe cũng có lý!”

“Hồ đồ!” Cổ Tịch Vân từ xa bước tới, nghe được câu chuyện liền lạnh nhạt nhìn thẳng vào Niệm Nô. Niệm Nô run sợ nên viện cớ đi trông thức ăn trong bếp mà chạy mất.

“Tướng công, chàng đừng lạnh lùng như vậy, dọa con bé một phen rồi kìa.”

Cổ Tịch Vân ngồi xuống, mấy ngày không ngủ nên đôi mắt khó che giấu đi vẻ mệt mỏi. Y chống tay day day quanh thái dương, hờ hững nói: “Đừng nghe Niệm Nô nói càn.”

Hiên Viên Thiệu dù quan tâm Vũ Khang Y mấy cũng không thể không nhận ra là Cổ Tịch Vân đang rất mệt, bèn lại gần ôm chầm y từ phía sau, nũng nịu ngả đầu lên vai y: “Tướng công, chàng vất vả vậy, sao không đổ hết việc lên Bạch Hổ đường chủ ấy. Y còn có thời gian rảnh rỗi để ý cô nương này nọ, chàng thì ngay đến dùng bữa cùng ta cũng không thể. Thật nhớ chàng chết đi được!”

Cổ Tịch Vân búng nhẹ tay vào trán Hiên Viên Thiệu: “Giờ ta về rồi đây. Đừng nói xấu Dạ Thuần Phong, hắn không như vậy.”



“Chứ như thế nào? Vũ Khang Y không phải tuyệt thực vì hắn rồi sao?”

“Tuyệt thực?” Cổ Tịch Vân ngao ngán lắc đầu, không nói gì thêm, nhưng nhìn thái độ của Cổ Tịch Vân, Hiên Viên Thiệu đoán rằng đây giống như chuyện đùa, chả thể nào tin cho được, thậm chí y còn có chút ngạc nhiên khi nghe vậy. “Vũ Khang Y còn lâu mới chết được.”

“Cứ xem như hắn không tuyệt thực chết thì cũng đau lòng tới chết a! Hắn bị Dạ Thuần Phong bỏ rơi còn gì?”

“Dạ Thuần Phong chưa bao giờ nói chia tay trước. Xưa nay chỉ có Vũ Khang Y đòi chia tay, vài ngày sau lại nắm áo y đòi quay lại. Hắn luôn tự biên tự diễn như vậy. Mặc kệ hắn đi!”

Hiên Viên Thiệu không thể bình thản như Cổ Tịch Vân, hôm sau liền lén lút cùng Niệm Nô đến bờ sông Lâm Hoài. Vũ Khang Y có một căn nhà trúc cạnh sông, trước nhà trồng toàn trúc Tương Phi, trên thân trúc có lốm đốm nâu nhạt, tương truyền chính là những giọt nước mắt tương tư vì tình. Vừa đến, hắn đã thấy người khiêng thịt, kẻ vác rượu tấp nập qua lại. Hiên Viên Thiệu và Niệm Nô sững sờ nhìn nhau. Hình như không giống với khái niệm tuyệt thực chút nào, mà giống như Vũ Khang Y muốn dùng rượu thịt làm ngập chết mình vậy.

Vũ Khang Y ra chào đón họ, rất ngạc nhiên hỏi: “Giáo chủ phu nhân, sao ngươi lại đến đây?”

Hiên Viên Thiệu không tiện nói ta nghe ngươi bị thất tình nên đến, làm vậy rất giống như sát muối lên vết thương của người ta. Hắn đang suy nghĩ lựa lời thì Niệm Nô đã nhảy vô chặn họng hắn: “Chu tước đường chủ, mọi người ở tổng đà nói ngươi tiều tụy sắp chết rồi, sao trông vẫn tràn đầy khí lực thế này?”

“Tiều tụy sắp chết? Ta à? Vì sao?” Vũ Khang Y ngây ngốc hỏi.

Hiên Viên Thiệu định mở miệng, Niệm Nô lại nhanh như trước chặn tiếp: “Mọi người nói ngươi và Bạch Hổ đường chủ đường ai nấy đi rồi.”

Vũ Khang Y nghĩ nghĩ: “Hình như vài hôm trước có chuyện đó thật, nhưng mà…” Hắn lại điềm nhiên nói như chẳng phải điều gì to tát cho lắm. “Bọn ta lại quay về với nhau rồi. Tối nay bọn ta còn hẹn nhau uống rượu múa kiếm nữa. Ngươi xem, đống rượu thịt này là chuẩn bị trước chờ Thuần Phong tới.”

Niệm Nô “a” một tiếng, lại định nói nhưng bị Hiên Viên Thiệu dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn vào, nàng liền im miệng đứng lui ra sau. Hiên Viên Thiệu muốn nói, nhất thời chưa biết nói gì, một dạng như rất cảm thán. Không ngờ lại bị tướng công nhà hắn nói trúng đi. Vậy thì chuyện chia tay cũng không phải là do Dạ Thuần Phong đề nghị giống mấy tin đồn nhăng cuội rồi.

“Thế vì vậy mà các ngươi đến đây sao?” Vũ Khang Y cười cười, hàm ý châm biếm rất rõ ràng.

Hiên Viên Thiệu định chối cho đỡ mất mặt, ai ngờ được Niệm Nô lại nghiêng cái đầu ra trước ráng trả lời: “Phải a! Giáo chủ phu nhân còn sợ ngươi tự vẫn vì tình.”

“Tiểu nha đầu, ngươi còn muốn chặn miệng ta bao nhiêu lần nữa?” Hiên Viên Thiệu gầm lên, thật sự là nhịn hết nổi rồi.

Niệm Nô nhún vai, lại ngoãn ngoãn lùi về sau tiếp. Vũ Khang Y cười ngất, dẫn cả hai vào trong mái đình nhỏ ngồi trò chuyện. Vũ Khang Y không dám mời Hiên Viên Thiệu dùng rượu, sợ rằng Hiên Viên Thiệu xảy ra chuyện gì thì Cổ Tịch Vân sẽ tính nợ lên đầu hắn. Hắn chuẩn bị cực phẩm Thiết Quan Âm thết đãi họ, vừa rót trà vừa nói: “Thịnh tình của các ngươi ta xin tiếp nhận, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Vũ Khang Y ta là ai chứ? Các ngươi nghĩ ta sẽ bị bỏ rơi sao? Đúng là không hiểu ta gì hết.”

Vũ Khang Y đẩy tách trà sang chỗ Hiên Viên Thiệu và Niệm Nô rồi nói tiếp, bộ dạng rất đắc ý: “Ta một thân tiêu sái, ngọc thụ lâm phong thế này, chỉ sợ người trong thiên hạ xếp hàng theo đuổi ta dài như trường thành, mặc ta tha hồ chọn lựa ấy chứ.”

Vũ Khang Y đang nói đột nhiên cảm thấy hàn khí từ đâu dâng tới. Sau lưng hắn chầm chậm truyền đến giọng nói ôn hòa, không cao không thấp của Dạ Thuần Phong: “Vậy sao?” Hắn ngoái đầu lại nhìn, Dạ Thuần Phong đứng dựa lưng vào khóm trúc, hai tay khoanh chặt, trên môi mang theo tiếu ý lãnh đạm.

Hiên Viên Thiệu thầm cười khoái trá trong lòng. Đấy! Ngươi cứ tự phụ là đẹp hơn ta, khoe khoang cho nhiều vào và giờ thì lãnh hậu quả.

Vũ Khang Y lập tức giống như thỏ con cụp tai lại: “Thuần Phong, ngươi về sớm vậy, không phải bảo là có chuyện cần bàn với giáo chủ đến tối sao?”

“Đã bàn xong rồi, vừa về tới lại nghe được chuyện hay ho.”

Vũ Khang Y ngẩng mặt, cảm thấy đang có người ngoài ở đây thì cũng nên nâng cao sỉ diện chút: “Lẽ nào ta nói không phải?”

“Đương nhiên phải!” Dạ Thuần Phong buông hai tay ra, từ từ đến gần Vũ Khang Y, thuận tay vén tóc mai của hắn sang một bên, nói tiếp: “Ta vô tài vô đức, còn tự thẹn không xứng với ngươi.”

Vũ Khang Y cười cười cho qua: “Nghĩ lại thì cũng không đến mức ấy. Ta cũng tầm thường lắm thôi.” Tốt nhất là không nên chọc Dạ Thuần Phong nổi ghen, nếu y ghen thì hậu quả vô cùng trầm trọng, hắn đảm bảo gánh không nổi.

Hiên Viên Thiệu rùng mình, nghe được mồi lửa đã châm ngòi đâu đó, bèn đứng lên cùng Niệm Nô xin cáo từ. Dạ Thuần Phong cũng không bày vẽ lễ nghi rườm rà, chỉ nói: “Không tiễn!”

Hiên Viên Thiệu rời khỏi trúc cư bèn quay sang nói với Niệm Nô: “Ta cảm thấy Dạ Thuần Phong không đơn giản.”

Niệm Nô đồng tình: “Bạch Hổ đường chủ đúng là có chút dáng vẻ đáng sợ giống hệt như giáo chủ.”

Hiên Viên Thiệu cãi lại: “Tướng công của ta rất hiền lành, đáng sợ chỗ nào?”

Niệm Nô không phục: “Vì giáo chủ là tướng công của người, nên người mới cảm thấy giáo chủ tốt nhất. Người xem, cả giáo phái từ trên xuống dưới, có ai không sợ giáo chủ chứ. Cái này Niệm Nô không thể bênh vực người được, người với Chu Tước đường chủ đều yêu cùng một loại nam nhân, mà loại nam nhân này chỉ có thể hình dung bằng hai chữ đáng sợ.”

“Ngươi được bao nhiêu tuổi rồi mà làm ra vẻ hiểu nam nhân? Ngươi chỉ mới là cô nhóc còn chưa dứt nổi sữa.” Hiên Viên Thiệu điểm ngón tay vào trán Niệm Nô cằn nhằn. “Lại dám bảo tướng công ta đáng sợ, coi chừng ta về méc lại tướng công cho ngươi ăn no đòn.”

Niệm Nô cười ngất: “Giáo chủ phu nhân thương Niệm Nô như vậy, người sẽ không nỡ thấy Niệm Nô bị trách phạt đâu.”

Hiên Viên Thiệu bĩu môi: “Chỉ được cái ăn nói lẻo mép.”

“À mà giáo chủ phu nhân biết chưa nhỉ?” Niệm Nô sực nhớ ra một chuyện nên nói ngay mà không đợi Hiên Viên Thiệu hỏi lại: “Bạch Hổ đường chủ hình như xuất thân từ dòng dõi hoàng tộc của Thiên Cao Quốc, nghe đồn còn là cháu trai duy nhất của tiền giáo chủ.”

Hiên Viên Thiệu căng cơ mặt ra: “Hắn có lai lịch lớn vậy sao?”

“Phải a! Mắt nhìn người của Chu Tước đường chủ cũng quá là tốt rồi.” Niệm Nô nói với ánh mắt ngưỡng mộ.

Hiên Viên Thiệu khinh thường nàng: “Ngươi vừa bảo hắn đáng sợ, giờ lại ngưỡng mộ chỉ vì hắn là hoàng tộc. Tiểu nha đầu, gió chiều nào là ngươi xuôi chiều ấy vậy sao?”

Niệm Nô le lưỡi làm mặt quỷ với Hiên Viên Thiệu. Hiên Viên Thiệu hất cằm ngạo nghễ nói: “Ta cũng là hoàng tộc đấy nha. Tướng công của ta cũng có mắt nhìn rất tốt.”

“Giáo chủ phu nhân, người không biết xấu hổ.”

“Ta thích vậy đó thì sao?”

Một chủ một tớ cứ vừa đi vừa cãi nhau, làm ầm ĩ cả buổi trời mới chịu về tới Lộng Nguyệt Các. Trong khi đó, ở tại trúc cư, Vũ Khang Y bị Dạ Thuần Phong đè dưới thân, hai tay cũng bị y ghì chặt trên đỉnh đầu: “Thuần Phong, trời chưa tối mà ngươi đã muốn động rồi sao?”

“Hôm nay là ngày gì đã nhớ ra chưa?”

“Ngươi năm nào cũng hỏi câu này.”

“Nhưng năm nào ngươi cũng trả lời sai.”

Vũ Khang Y loay hoay ngóc đầu dậy hôn lên môi Dạ Thuần Phong, lại cười: “Để đoán xem, là ngày ngươi hôn ta lần đầu?”

“Lại sai!”

Dạ Thuần Phong nhéo má hắn thất vọng. Y bắt đầu hồi tưởng lại, đó thật sự là một câu chuyện dài…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.