Đuổi Theo Gió

Chương 28



Một năm sau.

Sui An đã thành công nhận được suất trao đổi sinh viên đến Học viện Nghệ thuật Saint Laurent.

Lúc cô nói tin tốt này cho Giang Hằng, tuy Giang Hằng không vui nhưng vẫn mừng cho Tùy An.

Nhìn vẻ mặt âm trầm của Giang Hằng đang cố giả vờ vui vẻ, Tùy An cười khúc khích.

Giang Hằng thấy Tùy An cười, nhẹ nhàng gọi, “An An.”

Đem tin tức tốt này nói cho Giang Hằng khi, Giang Hằng tuy rằng không vui, nhưng vẫn là vì Tùy An cảm thấy cao hứng.

Tùy An xem Giang Hằng vẻ mặt úc sắc, lại còn phải cố giả bộ vui vẻ bộ dáng, không cấm cười khúc khích.

Giang Hằng thấy Tùy An cười, sâu kín mà nói, “An An.”

Giọng điệu vô cùng đáng thương.

Lúc đầu Tùy An vẫn chưa kịp thích ứng với sự thay đổi này của Giang Hằng, nhưng thời gian dần trôi qua, cô cùng dần phát hiện, lúc nói chuyện yêu đương, Giang Hằng dính người đến mức nào.

Sáng sớm ngủ dậy muốn hôn, giữa trưa đòi ôm, trước khi đi ngủ còn phải hôn chúc ngủ ngon.

Tóm lại là muốn dính bao nhiêu thì dính bấy nhiều.

Lúc đầu Tùy An vẫn chưa kịp thích ứng, nhưng giờ cô có thể bình tĩnh đối mặt rồi.

Thời gian thật là kỳ diệu.

Thấy Tùy An thất thần, Giang Hằng bất mãn cúi người, cắn nhẹ lến cánh môi hồng hào của cô.

“An An đang nghĩ gì thế?”

Tùy An vô thức đáp, “Không có gì ạ.”

Một giây sau.

Giang Hằng bế Tùy An, đặt cô ngồi lên đùi mình, anh xoay cô ngồi đối diện với mình.

Giang Hằng rũ mắt, nhìn chằm chằm Tùy An, như thể Tùy An vừa làm gì có lỗi với anh vậy.

“Phải đi một năm.” Tùy An ôm cổ Giang Hằng, thương lượng với anh, “Em nghe nói việc học ở Học viện Nghệ thuật Saint Laurent không quá căng thẳng, em cam đoan với anh, có thời gian, em sẽ bay về thăm anh ngay.”

Giang Hằng vẫn rầu rĩ không vui, “Lỡ như ở chỗ anh không thấy, em bị người ta bắt nạt thì sao bây giờ?”

Nhìn ánh mắt bướng bỉnh và cô đơn của Giang Hằng, trái tim Tùy An mềm như nước, cô hiểu Giang Hằng không yên tâm để cô một thân một mình đến một quốc gia xa lạ.

Tùy An ôm mặt Giang Hằng, nói nhỏ, “Không đâu mà, hơn nữa, không phải có người sẽ trút giận cho em sao?”

Giang Hằng thở dài, cọ cọ chóp mũi lên má cô, nói, “Ừm, anh sẽ bảo vệ An An thật tốt.”

Giang Hằng chưa từng nghĩ sẽ bẻ gãy cánh của Tùy An, anh hy vọng cô sẽ luôn vui vẻ.

Trước khi xuất phát đến Học viện Nghệ thuật Saint Laurent, Tùy An nhận được điện thoại của Tùy Miểu.

Giọng nói của anh ta có chút tang thương, “An An, là chú.”

Tùy An dừng một chút, khẽ gọi, “Chú nhỏ.”

Tùy Miểu cười khổ, “Bây giờ cháu có thời gian không? Chú muốn gặp mặt cháu, tiện thể…”

Anh ta mím môi, khó khăn mở miệng, “Xin lỗi cháu.”

Tùy An ngẩn người, cô không từ chối, cũng không đáp lời, chỉ nói, “Để cháu xem đã ạ.”

Tùy Miểu không hỏi tiếp, sau khi nói chuyện vài câu thì cúp máy.

Bởi vì cú điện thoại này, Tùy An ở đầu kia mãi không ngủ được.

Sau khi Giang Hằng vượt qua bài kiểm tra, hai người mới chính thức ở bên nhau.

Giang Hằng mừng như điên, ôm Tùy An xoay vòng vòng, vui vẻ giống một đứa bé.

Tùy An không ngờ, thì ra chú Giang cũng có lúc trẻ con như vậy.

Ngày thứ hai sau khi ở bên nhau, Giang Hằng mời Tùy An về sống với mình.

Tùy An suy nghĩ mấy ngày rồi mới gọi cho Tùy Miểu, nói có thể hẹn một thời gian gặp mặt, Tùy An không biết Tùy Miểu thế nào, nhưng tâm trạng cô thật sự rất phức tạp.

Hôm gặp mặt, thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh.



Lúc Tùy An ngồi xe đến đó, Tùy Miểu đã chờ một lúc lâu.

Nhìn người đàn ông trước mặt già đi rất nhiều, Tùy An hơi khiếp sợ.

Tùy Miểu làm gì còn dáng vẻ hăng hái của một năm trước nữa, anh ta bị cả đống áp lực đè lên vai.

Thấy Tùy An tới, tuy anh ta mỉm cười nhưng không giấu được vẻ buồn rầu.

Tùy Miểu nhìn Tùy An một lát mới nói, “Cậu ấy đối xử với cháy rất tốt.”

Mấy lời này là thật, Tùy An gật đầu, đúng lúc phục vụ bưng đồ uống tới, cô nhấp một ngụm nhỏ, hỏi, “Chú nhỏ thì sao ạ? Mọi chuyện vẫn tốt chứ?”

Tùy Miểu cũng không giấu Tùy An, anh ta cười khổ, “Tốt gì chứ?”

Giọng anh ta trầm thấp, “Hợp tác thất bại, đối thủ nhân lúc cháy nhà mà hôi của, hiện tại nhà họ Tùy chỉ có thể giữ lại một chỉ nhánh ở tỉnh T.”

Do dự hồi lâu, Tùy Miểu cảm thấy miệng lưỡi đắng ngắt, cầm ly nước lên uống, sau đó, cảm giác đắng ngắt trong miệng tràn vào trong lòng.

Tùy Miểu áy náy nói, “Xin lỗi An An, để cháu chịu uất ức rồi.”

Tùy An lắc đầu, “Chú nhỏ không cần xin lỗi ạ.”

Tùy Miểu gãi gãi tóc, vẻ mặt chán chường, “Có thể đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt.”

Anh ta nói với Tùy An, “Chú muốn đưa người nhà họ Tùy đến tỉnh T, có lẽ sau này sẽ không quay về nữa.”

“Lần này chú đến là muốn tạm biệt cháu, tiện thể chúc mừng cháu chuẩn bị sang Học viện Nghệ thuật Saint Laurent.”

Tùy Miểu lấy một hộp quà đưa cho Tùy An, “Bây giờ giá trị con người chú nhỏ giảm đi rồi, An An đừng ghét bỏ quà của chú nhé.”

Tùy An lắc đầu, nghiêm túc nói, “Không đâu ạ.”

Nói xong, cô nhận lấy quà của Tùy Miểu, mở ra xem, sau đó kinh ngạc hỏi, “Chú nhỏ, sao chủ lại đưa miếng ngọc bội này cho cháu?”

Tùy An cẩn thận quan sát Tùy An, cô nhóc giờ đã trưởng thành rồi.

Nghe vậy, anh ta cười, “Nhà họ Tùy xuống dốc, ngọc bội cũng không còn ý nghĩa gì đặc biệt nữa.”

Thấy Tùy An tỏ vẻ không đồng tình, Tùy Miểu lại nói, “Nếu cháu không nhận thì cũng bị bà cụ bán mất, thật đáng tiếc đó.”

Túy An nắm chặt ngọc bội, khẩn trương hỏi, “Chú nhỏ, có phải chú thiếu tiền không?”

Tùy Miểu lắc đầu, ánh mắt hơi phức tạp, “Không phải, chỉ là bà cụ đã quen với cuộc sống xa xỉ, chưa làm quen được với cuộc sống hiện tại thôi.”

Tùy An nghe vậy, cô cắn môi, do dự một lúc, cuối cùng nói, “Chỗ cháu có chút tiền, có thể…”

Tùy Miểu cắt ngang lời Tùy An, nghiêm túc bảo, “Không được, sao chú nhỏ có thể lấy tiền của cháu được?”

Thấy Tùy An định nói tiếp, Tùy Miểu lập tức lên tiếng, “Được rồi, một cô nhóc như cháu quan tâm chuyện người lớn làm gì, tóm lại là không chết đói được.”

Giọng nói Tùy Miểu rất kiên quyết, Tùy An cũng không nói gì nữa.

Sau một lúc lâu, Tùy Miểu cười, “Được rồi, đừng ủ rũ nữa, nói cho chú nhỏ nghe về cuộc sống của cháu đi.”

Tùy An lựa vài chuyện thú vị kể cho Tùy Miểu nghe.

Hai chú cháu nói chuyện đến khi trời tối mới kết thúc.

Ngồi trên xe, Tùy An quay đầu nhìn lại phía sau, thấy Tùy vẫn đang đứng tại chỗ nhìn mình đi xa, không biết vì sao viền mắt cô cay xè, nước mắt cứ thế chảy xuống.

Có những cuộc chia ly là để gặp lại, nhưng cũng có những cuộc chia ly không thể gặp lại được nữa.

Mấy ngày sau, Giang Hằng dẫn Tùy An đến chỗ ở mới.

Giang Hằng đã bán Thính Tuyết Lâu, sau khi Tùy An biết, cô thấy hơi tiếc.

Giang Hằng vuốt ve mu bàn tay cô, nói, “Thính Tuyết Lâu đã lâu năm rồi, thiết kế không đẹp, cũng không ấm, cả đống khuyết điểm, nếu không vì ông cụ, anh đã bán từ lâu rồi.”

“Bây giờ vừa hay có lý do chính đáng, bán thì bán thôi, ông cụ cũng không làm gì anh được.”

Ông cụ trong miệng Giang Hằng là ông nội của anh.

Ông cụ Giang cả đời anh minh, quyết đoán, lúc già mới đẻ được một đứa con trai, vô cùng cưng chiều, cho nên khi còn bé, Giang Hằng phải chịu không ít thiệt thòi.

Sau khi mẹ Giang Hằng mất, ông cụ Giang nhất quyết không chịu nhận đứa cháu ngòai giá thú kia, nếu không, sợ là Giang Hằng còn phải chịu nhiều đau khổ hơn.

Tuy rằng quyết định của ông cụ đều vì Giang thị, nhưng Giang Hằng không phải người vong ân phụ nghĩa, dưới sự cầu xin của ông cụ Giang, cuối cùng anh cũng không động đến ông già đó.



Tùy An đau lòng vuốt ve mặt Giang Hằng, Giang Hằng thấy vậy, cúi đầu hôn Tùy An một cái nồng nhiệt, hôn đến khi Tùy An không thở được mới bằng lòng bỏ qua.

Mặt Tùy An đỏ ửng, đôi mắt hình quả hạnh ngân ngấn nước, cánh môi bị cắn hơi sưng lên, trông rất quyến rũ.

Giang Hằng liếc mắt sang chỗ khác, hơi thở dồn dập, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hàm dưới căng chặt.

Mấy giây sau, Tùy An chuyển chủ đề, hỏi Giang Hằng, “Bảo mẫu đi đâu vậy anh?”

Nhắc tới bảo mẫu, anh mắt Giang Hằng tối lại, “Bà ta là kẻ phản bội, anh không dám dùng nữa.”

Tùy An có một nghi hoặc vẫn chưa được giải đáp, vì vậy cô hỏi Giang Hằng, “Rốt cuộc bảo mẫu và cô Hồ kia có quan hệ gì thế ạ?”

Bảo mẫu và Hồ Hoàn rất thân thiết, khác hẳn cách bà đối xử với cô.

Dường như còn có chút áy náy.

Tùy An nhìn Giang Hằng không chớp mắt, hy vọng anh nói cho cô biết đáp án.

Giang Hằng thấy thế, duỗi tay chỉ chỉ mặt mình, nhìn Tùy An.

Tùy An hơi thẹn thùng, Giang Hằng đúng là tên xấu xa mà, cô đứng dậy, hôn “chụt” lên mặt Giang Hằng.

Giang Hằng sửng sốt, sau đó khẽ cười, giọng nói không giấu được vẻ hài lòng, “Thì ra An An muốn hôn anh.”

Tùy An xấu hổ cúi đầu, sau đó ngước mắt lườm Giang Hằng.

Được thơm một cái, Giang Hằng không úp úp mở mở nữa, anh nắm lấy bàn tay mềm mại của Tùy An, nhẹ nhàng nói, “Cô Hồ là cháu nội của bảo mẫu, mẹ của cô Hồ bị cô em chồng – cũng là con gái của bảo mẫu bội ước, bà ấy đau khổ hơn nửa đời người, đến con gái mình cũng không nhận lại.”

Chuyện này cũng giải thích vì sao bảo mẫu lại đối xử đặc biệt với Hồ Hoàn như vậy.

Tùy An thở dài, nói, “Bảo mẫu cũng thật đáng thương.”

Giang Hằng nói, “Bà ta không đáng thương, bà ta đáng bị vậy.”

Tùy An khó hiểu chớp mắt, muốn biết Giang Hằng đã làm gì bảo mẫu.

Nhưng dù cô hỏi thế nào, Giang Hằng cũng không trả lời, anh bế cô lên, đi vào phòng ngủ.

Cánh cửa phòng đóng lại, lại là một đêm tuyệt vời.

Rất nhanh đã tới ngày Tùy An xuất phát đến Học viện Nghệ thuật Saint Laurent, đêm trước khi xuất phát, Giang Hằng và Tùy An lại quấn lấy nhau cả đêm, hôm sau suýt nữa dậy muộn.

Ánh nắng chiếu xuống sàn nhà, Giang Hằng kéo rèm ra, xoay người xuống giường, nhẹ nhàng kéo Tùy An ra khỏi ổ chắn, sau đó cầm cánh tay cô, ôm cô vào lòng.

Tùy An vòng chân quanh eo Giang Hằng theo thói quen, để mặc Giang Hằng ôm mình vào phòng tắm.

Giang Hằng rửa mặt cho Tùy An, bóp kem đánh răng, sau đó lại ôm cô ra ngoài.

Trong cả quá trình, Tùy An rất buồn ngủ, dường như có thể thiếp đi bất cứ lúc nào.

Giang Hằng đặt bữa sáng trước mặt Tùy An, anh chống cằm, cười, “Ăn nhanh lên, ăn xong anh đưa em ra sân bay.”

Tốc độ ăn của Tùy An rất chậm, nhưng dù ăn chậm thế nào, thời gian chia ly cũng đến.

Ở sảnh chờ của sân bay, Tùy An ôm Giang Hằng không buông, nước mắt lưng tròng.

Giang Hằng không muốn nhìn thấy Tùy An khóc, anh cúi đầu, nhẹ nhàng lau những giọt nước trên mắt cô, dịu dàng hôn lên đó, “Đừng khóc, có thời gian anh sẽ đi thăm em.

Nhìn Tùy An nghẹn ngào, Giang Hằng đau lòng nhíu mày.

Nhưng dù thế nào, Giang Hằng cũng chỉ có thể nhìn cô rời đi.

Sân bay đông nghịt người, lúc này Tùy An không nghĩ được gì cả, trong lòng chỉ có Giang Hằng.

Cô ngẩng đầu, nói với Giang Hằng, “Em yêu anh.”

Giang Hằng sửng sốt, sau đó ôm chặt Tùy An, vừa chân thành vừa nghiêm túc nói, “Anh cũng yêu em.”

Tùy An ôm chặt Giang Hằng, hai người dường như hòa làm một.

Lát sau, Tùy An nhón chân, hôn nhẹ lên môi Giang Hằng rồi rời đi.

Giang Hằng cười, nhìn theo bóng lưng Tùy An.

Tạm thời chia xa, vì tương lai tốt đẹp phía trước.

Một tương lai thuộc về hai người.

– HOÀN THÀNH TOÀN VĂN –
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.