Hồ Hoàn ngậm thuốc lá, đích thân tìm ông chủ quán bả, Hạ Đan.
Chủ quán bar nhìn Hồ Hoàn một lúc, hỏi cô ta muốn làm gì.
Hồ Hoàn phả khói ra, nhiều ngày qua chạy trốn vất vả, không còn dáng vẻ của thiên kim tiểu thư nữa, giờ trông cô ta như già đi vài tuổi, đuôi mắt lộ rõ vẻ tiều tụy, mệt mỏi.
“Tôi muốn một người biến mất.”
Hồ Hoàn rít thêm một hơi nữa mới đè nén được cảm giác khó chịu trong lòng.
Ông chủ quán bar nói, “Quý cô tìm nhầm người rồi, quán bar này của tôi làm ăn đàng hoàng, không liên quan đến mấy chuyện trái pháp luật.”
Hồ Hoàn cười, uống một ngụm rượu lớn, híp mắt nói, “Được rồi, đừng giả vờ nữa, cháu gái Giang Hằng, anh có làm không đây?”
Chủ quán bar nghe vậy, sắc mặt khẽ thay đổi, gã bảo Hồ Hoàn chờ rồi rời đi.
Hồ Hoàn cười lạnh, tên nhát gan.
Dường như ông chủ quán bar không nghe thấy, lập tức đi vào căn phòng sau quầy bar.
Khoảng nửa tiếng sau ông chủ quán bar mới quay lại.
Hồ Hoàn hỏi, “Có nhận không?”
Ông chủ quán bar hít sâu một hơi, rót cho Hồ Hoàn ly rượu, híp mắt nói, “Hớp tác vui vẻ.”
Thấy thế, Hồ Hoàn cùng vui vẻ cười rộ lên.
Sau khi đồng ý hợp tác, ông chủ quán bar và Hồ Hoàn bắt đầu âm thầm theo dõi, đợi cơ hội bắt người.
Đợi mấy ngày liên tiếp, cuối cùng cũng tóm được cơ hội.
Ông chủ quán bar liếc nhìn Tùy An ngồi phía sau, cười khẽ, chuẩn bị đưa người tới chỗ đã chuẩn bị xong.
Thế nhưng, giữa đường lại có một Trình Giảo Kim xuất hiện.
Bởi vì người ngồi ở ghế phụ không thắt dây an toàn nên bọn họ bị cảnh sát giao thông chặn lại.
Nhìn ông chú mặc đồng phục cảnh sát giao thông trước mặt, mặt ông chủ quán bar vô cùng căng thẳng, cảm thấy hơi cạn lời.
Mẹ kiếp, con mồi này đợi chờ mất bao lâu, vậy mà sắp đến miệng thì lại xảy ra chuyện này, đúng là không ngờ được.
Vì thế, kế hoạch lần này cứ thế chết non.
Tùy An đành gọi cho Giang Hằng, nhớ anh đến đón mình.
Chú cảnh sát giao thông dãy dỗ ông chủ quán bar một trận, “Cậu thi bằng kiểu gì vậy hả, lái xe mà không chịu thắt dây an toàn, cậu có năng lực như vậy, sao không bay lên trời luôn đi?”
Ông chủ quán bar và đàn em, “…”
Hồ Hoàn không thể nào ngờ được, bản thân thì tìm mọi cách để gặp bọn bắt cóc, vậy mà cuối cùng lại thất bại bởi quy tắc giao thông, hơn nữa còn là quy tắc vô cùng đơn giản.
Nhưng lúc này cô ta vẫn chưa biết chuyện, người cô ta đang nôn nóng chờ đợi không phải bọn bắt cóc và Tùy An mà là chú cảnh sát.
Ông chủ quán bar và đàn em chị chú cảnh sát đưa về đồn, sau đó kêu họ gọi cho người thân, bạn bè đến bảo lãnh.
Ông chủ quán bar và đàn em quen làm chuyện xấu, không ít lần tiếp xúc với cảnh sát, nhưng chuyện nà khiến họ không ngờ tới được, cũng vô cùng hối hận.
Một cuộc giao dịch lời tốt như vậy mà lại bị phá hủy chỉ vì quên thắt dây an toàn, đúng là tức chết mà!
Cảnh sát nói với ông chủ quán bar và đàn em xong, lại quay sang mắng Tùy An và đầu bếp, “Ra ngoài ngồi xe phải cẩn thận một chút. Cái loại xe không có giấy phép này thật sự không thể ngồi đâu. Ngay cả dây an toàn cũng không biết cài, cái xe mà có thể ngồi được à?”
Thấy Tùy An và đầu bếp ngoan ngoãn chịu phê bình như vậy, vẻ mặt chú cảnh sát giao thông cũng dịu đi.
Không lâu sau, Giang Hằng và giám đốc Tôn vội vã chạy tới cục cảnh sát, vừa vào cửa, hơi thở của Giăng Hằng đột nhiên cứng lại, sau đó anh điều khiển xe lăn, đi về phía Tùy An.
Tiếng mở cửa vang lên kéo suy nghĩ của Tùy An quay về, cô lấy lại tinh thần, nhìn về phía cửa, con ngươi đột nhiên co lại, cô đứng lên, vẻ mặt khó tin.
Sau đó, Giang Hằng nắm lấy eo Tùy An, ôm cô vào lòng.
Bên tai cô là hơi thở dồn dập của Giang Hằng, nóng rực, khiến Tùy An bỗng thẹn thùng.
Mấy phút sau, Giang Hằng mới buông Tùy An ra, Tùy An thấy Giang Hằng đang mặc đồng phục bênh nhân.
Tùy An nắm chặt vạt áo, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, “Chú bị bệnh sao?”
Giang Hằng không muốn nhiều lời, sau khi quan sát Tùy An từ trên xuống dưới, nỗi căng thẳng trong lòng mới dần dần giảm bớt.
Trên người cô gái nhỏ không có vết thương như trong tưởng tưởng, cũng không có vết máu, nhưng khuôn mặt lại trắng bệch, có lẽ do quá sợ hãi.
Từ lúc nhận được điện thoại của Tùy An đến khi tới cục cảnh sát, chỉ mất một tiếng chạy xe, nhưng lại dài như một thế kỷ.
May là Tùy An không sao.
Nghĩ đến đây, Giang Hằng mệt mỏi tựa vào xe lăn, lông mày từ từ giãn ra.
Tùy An cúi đầu nhìn chân Giang Hằng, nháy mắt trở nên luống cuống.
Cô muốn sờ chân Giang Hằng nhưng lại sợ chạm vào sẽ làm anh đau, bàn tay dừng lại giữa không trung, ánh mắt mềm mại nhìn Giang Hằng.”
“Xin lỗi, chú tới chậm.”
Cả đường đi, Giang Hằng vô cùng hối hận và lo lắng, nếu cô gái nhỏ của anh thật sự chịu tổn thương gì, anh sẽ hối hận cả đời.
Cũng nhờ tình huống này, Giang Hằng mới nhận ra tâm tư của mình.
Đối với anh mà nói, Tùy An đã trở thành một sự tồn tại không thể thiếu mất.
Giống như một lý cafe trước khi ngủ, hay một ly sữa bò nóng.
Có lẽ có thể nhất thời từ bỏ, nhưng sau khi từ bỏ được rồi thì nỗi nhớ ấy lại ngấm vào tận xương tủy, dù mạnh mẽ như Giang Hằng cũng không né tránh được.
Thời gian ở bệnh viện đã đủ để anh suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc tình cảm của mình dành cho Tùy An là xuất phát từ báo ơn không, hay là ngay từ đầu đã giấu giếm tâm tư riêng.
Giang Hằng không nhớ rõ, anh cũng không muốn nhớ.
Anh chỉ biết, anh thật sự không thể cách xa Tùy An được, không thể cách xa về mọi mặt.
Giang Hằng rũ mắt, nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang lo lắng ngồi xổm dưới chân mình.
Lát sau, anh duỗi tay, nắm lấy bàn tay Tùy An đang giơ giữa không trung.
Anh nhẹ nhàng nói, “Gãy xương thôi, không có gì to tát.”
Nghe vậy, hơi thở của Tùy An cứng lại, vô cùng bất mãn với những gì Giang Hằng nói.
Anh đang định nói gì đó thì thấy chú cảnh sát giao thông chầm chậm bước tới, đưa cho Tùy An một tờ giấy cô viết kiểm điểm.
“Viết bản kiểm điểm 500 chữ.” Chú cảnh sát giao thông nói với Giang Hằng, “Anh là người giám hộ, phải chịu trách nhiệm với đứa trẻ nhà mình, nếu không phải tôi tinh mắt thì không biết xảy ra chuyện gì đâu. Lỡ gặp tai nạn ngoài ý muốn thì sao, chuyện này không lấy ra đùa được.”
Một tay Tùy An cầm bút viết, một tay bị Giang Hằng nắm chặt.
Trong lòng cô vô cùng vui sướng.
Chú cảnh sát giao thông thấy vậy thì đi sang bên kia tiếp tục dạy bảo ông chủ quán bar và đàn em.
Lúc nãy, khi xem lại hồ sơ với đồng nghiệp, ông đã nhìn thấy mấy việc làm bất hợp pháp của chủ quán bar.
Thì ra chủ quán bar là một cao thủ già đời, lần trước vào tù là do bắt cóc, vậy mà ra ngoài chưa đến một năm đã tái phạm.
Sắc mặt chú cảnh sát giao thông u ám, nhìn chằm chằm ông chủ quán bar, sau đó quay sang nhìn đồng nghiệp, nhân lúc gã không để ý thì lập tức còng tay lại.
Ông chủ quán bar và đàn em đang định ngụy biện, nhưng trước những bằng chứng mà giám đốc Tôn và luật sư Uông đưa ra, sắc mặt hai gã xám như tro.
Đầu bếp đứng bên thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, Tùy An cũng chợt nhận ra, có thể tên tài xế này có vấn đề.
Cô nhìn Giang Hằng đầy mong chờ, muốn anh nói cho mình biết.
Nhưng Giang Hằng không muốn để cô biết những việc này, anh cầm tay Tùy An, nói, “Viết xong kiểm điểm chưa?”
Tùy An oán giận liếc Giang Hằng một cái, sau đó đáng thương cúi đầu viết kiểm điểm.
Suốt quá trình viết kiểm điểm, Giang Hằng vẫn luôn cầm tay cô, Tùy An vừa mừng vừa lo, cô cố ý kéo dài thời gian, như vậy thì cô có thể nắm tay Giang Hằng lâu hơn một chút.
Lòng bàn tay Giang Hằng hơi lạnh, tay Tùy An cũng lạnh.
Nhưng khi hai bàn tay lành lạnh nắm chặt nhau lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
Vì vụ việc của ông chủ quán bar và đàn em, cục cảnh sát ầm ĩ một lúc.
Trong lúc đó, Giang Hằng vẫn nắm chặt tay Tùy An không buông, dường như muốn nắm như vậy mãi mãi.
Đầu bếp ở một góc cẩn thận liếc nhìn hai tay đan chặt của họ, cô ấy không giấu nổi ý cười.
Cô ấy đã nói mà, Tùy An là một cô gái nhỏ ngoan ngoãn, ai mà không thích chứ?
Có lẽ rất nhanh nữa thôi, Thính Tuyết Lâu sẽ chào đón bà chủ, đầu bếp nghĩ thầm.
Sau khi viết kiểm điểm xong, Giang Hằng đưa Tùy An rời đi.
Giám đốc Tôn và luật sư Uông đang làm việc với luật sư của ông chủ quán bar và chú cảnh sát.
Luật sư Uông lấy lịch sử giao dịch giữa ông chủ quán bar và Hồ Hoàn ra, cùng một đoạn ghi âm.
Nội dung của cuộc trò chuyện là cách bắt cóc Tùy An và những chuyện cần xử lý sau đó.
Bằng chứng vững như núi, luật sư của ông chủ quán bar cũng không còn gì để nói.
Việc này liên quan đến âm mưu giết người và các hoạt động phi pháp khác, cho nên viện quản lý giao thông chuyển giao cho cục Công An.
Cục Công An nhận được bằng chứng thì lập tức tiến hành bắt giữ.
Hồ Hoàn sa lưới chỉ còn là vấn đề thời gian.
Bên ngoài viện quản lý giao thông.
Không biết tuyết rơi từ khi nào.
Tùy An vươn tay, hứng bông tuyết đang rơi.
Giang Hằng không ngăn cô lại, mà nhìn Tùy An với vẻ thú vị.
Tay hai người vẫn đang nắm chặt nhau, Giang Hằng không buông tay, Tùy An cũng ngầm đồng ý hành động này.
Trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, cứ nắm tay nhau như vậy.
Chờ tuyết rơi lớn hơn, Giang Hằng mới ngăn Tùy An lại.
Anh nhẹ nhàng phủi bông tuyết trên mặt Tùy An, “Bên ngoài lạnh lắm.”
Gò má Tùy An đỏ ửng, khẽ ừm, theo Giang Hằng lên xe.
Chân Giang Hằng vẫn đang bó bột, dưới sự trợ giúp của Tùy An và tài xế, anh thanh công lên xe.
Tài xế đặt xe lăn vào cốp, rồi quay về ghế lái khởi động xe.
Giang Hằng thắt dây an toàn, cười, “An An nhớ thắt dây an toàn đấy nhé.”
Tùy An hờn dỗi nhìn Giang Hăng, hừ nhẹ, “Cháu không quên đâu.”
Dứt lời, cô duỗi tay nắm lấy dây an toàn, không biết vì sao lại không kéo ra được.
Giang Hằng thấy vậy thì duỗi tay ra, Tùy An lập tức ngồi yên không nhúc nhích, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt trên người Giang Hằng, khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, hơi thở thuộc riêng về Giang Hằng bao quanh người cô.
Tùy An vô thức ngẩng đầu, cô nín thở, nhìn Giang Hằng cách mình càng lúc càng gần.