Dưới Tán Cây Anh Đào

Chương 15



– Ai nói tao một mình? – nó nhếch mép rồi búng tay – Có chọn đối thủ cũng chọn cho đúng người chứ không tàn tật như chơi!

Sau nó là Huy, Long và hơn năm trăm đứa khác, xếp hàng dài sau nó. Hắn kéo tôi vào lòng, nhìn mấy con nhỏ trước mặt bằng ánh mắt khinh bỉ. Hắn nhếch mép cười nhạt.

– Này cô! – hắn ôm chặt lấy tôi – Chắc cô nhầm người rồi! Đây mới là vợ tương lai của tôi! Cô không phải là cái mốc khô gì của tôi đâu!

– Còn nữa! – Huy lên tiếng, bước đến bên cạnh nó – Các cô mới chính là bọn bám theo con trai! Sươt ngày son phấn dày đặc như vỏ trái đất, bám theo con trai rồi tự xưng là của mình! Thật là … một lũ không biết xấu hổ, tự mình chửi mình!

– Mà nói luôn cho cô biết, vỏ trái đất dày 6378,1 km đấy! – nó nhếch mép.

– Chúng mày … Anh … – bọn fangirl lắp bắp – Lui quân! Tạm thời bọn tao bỏ qua vụ này! Nhưng đừng tưởng bở!

– Tỉ tỉ có sao không? – nó chạy lại hỏi han – Có bị đau không?

– Chị không sao chứ? – Huy cũng nhìn tôi lo lắng.

– Đồ ngốc! Sao cô không … – hắn nói rồi bỏ lửng giữa câu – Thôi … quên nó đi!

– Không sao cả! – tôi nhìn mọi người, tôi vừa dứt lời thì mọi người thở phào nhẹ nhõm. Tôi quay sang nhìn năm trăm học sinh lớn nhỏ trước mặt rồi quay qua nhìn nó – Đây là …

– 100 đệ tử của muội, 150 fan của muội, 200 fan của tỉ tỉ và 50 đệ tử của tỉ đó! Còn nữa đấy! Còn đồ đệ của Kyo nữa! Nhưng mà Kyo không có ở trường nên muội không có huy động 500 người đó được.

– 500? – tôi mở tròn mắt ngạc nhiên. Tôi chưa bao giờ biết Kyo có thể huy động nhiều người như vậy trong một khoảng thời gian khá ngắn.

– Dạ! 500 học sinh trong trường, lớn nhỏ đều có đủ cả! – nó nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe.

– Thôi! Giải tán về lớp hết đi kẻo mấy bà cô tới lại có chuyện! – tôi xua tay.

– Dạ! – nó nói rồi bước lên vài bậc thang, giơ tay chữ V cho chiến thắng (victory) rồi cả lũ reo hò ầm ĩ, sau đó chúng tách ra làm hai hàng, tạo thành một lối đi ở giữa cho tôi, nó, Huy và hắn đi qua.

Giờ ra chơi, tôi nhận được một tin nhắn với nội dung ngắn gọn: ” Cuối ngày, 8 giờ, ở gần bãi đỗ xe! Không đến thì mày là con gà, không xong với tao đâu! Còn nữa, để điện thoại ở nhà! Không được nói với ai hay mang ai theo!”. Tin nhắn đe doạ của bọn fan chắc! Tôi nhìn cái tin nhắn ngu xuẩn ấy mà cười nhẹ. Nó xoay xoay li nước trong tay nhìn tôi lo lắng nhưng không dám hỏi. Huy thì đi lấy đồ ăn chung với hắn nên chỉ có mình tôi và nó ở bàn. Tôi bấm máy, tính nhắn tin cho ai đó nhưng lại thôi. Nó ngồi một lúc thì chán, lôi cái iPhone 6 của mình ra khoe hàng với mấy đứa trong trường rồi tiện thể gọi luôn với mấy nhỏ bạn cũ, tám huyên thuyên suốt mười phút, không ngừng nghỉ để lấy hơi tới một lần. Huy và hắn quay lại với đồ ăn nên nó mới cúp máy, ngừng tám, ăn để lấy sức mà … tám tiếp. Kinh thật!

Tám giờ tối, tôi mặc một cái áo singlet ở dưới, một cái áo vai lệch, áo khoác da và quần short, tóc lại xoã dài, đi giày thể thao rồi bước ra ngoài. Cái gió lạnh se se vào buổi tôi làm tôi thấy lạ lạ. Tôi không sợ, chỉ là tôi hơi làm biếng ra ngoài giờ này. Tất nhiên là tôi có mặt đúng giờ, tôi luôn luôn đúng hẹn. Làm ăn luật giang hồ là phải nghiêm túc, ăn mặc đàng hoàng, đi hẹn đúng giờ và tuyệt đối phải sáng sủa. Nếu đến chỗ hẹn mà tỏ ra này nọ rồi thua cuộc thì chỉ là hạng tép riu, tự mèo khen mèo đuôi dài. Tôi đứng trước cửa nhà xe, bọn chúng đã ở đấy sẵn, nhưng chỉ có hai tên đầu đàn và mấy tên du côn cao to. Còn thiếu một con béo ị thì phải? Đúng lúc ấy, một cái bóng dáng ì ạch chạy tới.

– Xin lỗi tụi bay tao tới muộn! – con béo nhìn tôi cười đểu – Tại anh Long ảnh giữa tao lại mời ăn cơm!

– Con này bịa chuyện vậy mà éo biết quê! – tôi nghĩ thầm – Hắn lúc mình đi còn ở trong phòng, đi ăn đi uống với con tốn cơm này thế này được? Hay nó nhầm người nhỉ? Cũng hay, mấy còn này không biết hắn với mình sống chung với nhau cùng hai đứa em nên nghe nó bịa chuyện là đủ thấy mắc ói rồi!

– Con kia, nhìn gì nhìn lắm thế? Bộ chưa thấy ai đẹp như tao hả? Hay là nghe thấy tao được mời đi ăn mà thèm tại anh chưa mời bao giờ? – con béo mặt phúng phính mỡ lò dò đi lại.

– Tôi nhìn cái con ruồi đang vo ve, lèm bèm những chuyện không có thật trên thế giới đang đậu trên mỏ bà Bảy béo bán bánh bèo ngoài cửa! – tôi nực cười, uốn xoăn xoăn lọn tóc nhỏ trên đầu ngón tay.

– Tụi bay, tát vỡ mõm nó coi nó còn sủa được bao lâu! – con béo chỉ thẳng vào người tôi ra lệnh – còn nữa! Lấy dao, mỗi đứa rạch một cái cho nó nhớ!

Một lũ du côn gồm mười chín, hai mươi đứa hùng hổ chạy lại chỗ tôi, xúm vào đánh tôi túi bụi. Nhưng tôi đã tính toán kĩ, cùng lắm chỉ là xước miếng da, mẩu thịt thôi nên tôi để im, mặc lũ du côn hành hung tôi.

Cùng lúc đó, ở kí túc xá … – Mia POV*

– Anh nè! – tôi nhìn anh rể, gãi gãi má – Chị Thy đâu rồi anh?

– Cổ ra ngoài rồi! – ảnh nhìn tôi – Có chuyện gì hả?

– Em muốn mượn điện thoại chị ấy chơi Candy Crush! – tôi nằm dài trên giường, anh ấy ném cho tôi cái điện thoại của chị Thy.

– Chẳng biết cô ta đi đâu mà lại để điện thoại ở nhà, em biết mật mã thì xin mời! – anh rể tôi nằm dài trên giường, lướt Facebook.

– Dễ! – tôi lướt ngón tay trỏ trên màng hình cảm ứng, nối mấy dấu chấm với nhau rồi giật mình đọc cái tin nhắn mà chắc bà chị đọc hồi chiều quên chưa thoát. Tôi nhảy phốc xuống giường, nhìn hai thằng con trai trước mặt lo lắng – Chị Thy có nói đi đâu không?

– Không, chỉ nói đi dạo thôi! – Huy nhìn tôi lo lo – Có chuyện gì hả em?

– Anh đọc đi, em đi thay đồ, ra ngoài gấp! – tôi ném cái điện thoại qua cho Huy, cậu ấy đọc xong, đưa cho anh Long rồi chạy đi thay đồ. Anh Long đọc xong, mặt sầm lại, lôi điện thoại ra và bấm số gọi cho ai đó.

– Thư! – anh Long nhanh chóng nói – Chị dâu em có chuyện, đến bãi đỗ xe ở trường anh gấp!

– Dạ! Em tới liền! – tôi nghe thấy giọng Thư nhanh nhảu, chợt nghĩ nên gọi thêm Kyo, một mình tôi thì không sao nhưng … Tôi lo cho những người khác.

– Huynh à? – tôi nghe đầu bên kia nhấc máy – Bãi đỗ xe ở trường, tỉ tỉ gặp chuyện rồi!

– Huynh tới ngay! – Kyo cúp máy ngay lập tức trong khi tôi, Huy và anh Long đã ra khỏi phòng, sẵn sàng chiến đấu với lũ fan khó ưa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.