Dưới Ánh Trăng, Hoa Xương Rồng Nở

Chương 2: Đàm phán



Bóng dáng nhỏ bé của cô cứ thế khuất dần về hướng mặt trời mọc. Để lại người nam nhân này đang tức điên lên vì thua một cô gái trước mặt hàng chục binh lính canh gác.

Cô không về doanh trại liền mà đi đến tìm gặp đại tướng Tạ Tuấn.

Vì binh lính đều biết cô có quan hệ tốt với đại tướng nên thấy cô liền cho vào.

Lúc bước vào phòng, cô thấy dáng vẻ ông già đang ngồi nhâm nhi ly trà bên khung cửa sổ liền nhấc tay để lên thái dương, chào hỏi lịch sự:

‘’ Báo cáo đại tướng, tôi đến đây có chuyện để nói với thủ trưởng!’’

‘’ Được! Cháu cứ ngồi đi!’’

Được biết, ông của Hạ Anh là bạn thân chí cốt của đại tướng, cùng nhau xông pha ra chiến trường, nhưng trong một trận chiến, ông ấy đã mất, và sau này, đại tướng chính là một chỉ huy thân thiết của ba cô.

‘’ Thưa đại tướng, theo như sự hiểu biết của cháu, thượng tướng Tạ Hiếu chính là con trai của ông, thiếu tướng Tạ Đăng Khôi chính là cháu trai của ông!’’

‘’ Haha! Đúng thế, có chuyện gì sao?’’

‘’ Đại tướng và thượng tướng đều là những người tay trắng đi lên đến chức vụ này, từ nhỏ cháu cũng là người ở bên ông nhiều nhất, ông chính là người công chính liêm minh, không bao giờ bất công với ai, vậy tại sao cháu trai ông chính là thiếu tướng Tạ Đăng Khôi lại được nâng lên chức thiếu tướng dù cho mới vào trại được một tháng và không có thể lực gì?’’

‘’ Từ trước ta cũng đã rất áy náy chuyện này, nhưng ta lại không thể giải quyết được, vậy theo cháu, ta nên làm gì?’’

‘’ Trong khi ông đã phải hi sinh bao nhiêu để bảo vệ nhân dân, đã phải cố gắng nhiều như thế, nhưng tại sao lại có người một bước lên mây như vậy? Nếu muốn luyện tinh thần và thể lực thép, trước hết cần phải đi những bước đầu tiên, là cơ bản quan trọng nhất!’’

‘’ Cháu muốn Đăng Khôi làm một quân nhân chịu sự chỉ huy của thiếu úy sao?’’

‘’ Đúng vậy ạ! Có thể ông sẽ khó chịu vì cháu mình chịu khổ, nhưng thưa đại tướng, nếu không gian khổ thì sao luyện thành thép?’’

‘’ Phải phải! Ta không khó chịu chút nào, thằng nhóc ngỗ nghịch đó cần phải nếm được mùi vị căng thẳng của quân đội, cháu yên tâm, ta sẽ sắp xếp ngày mai ban hành lệnh để thằng ranh đó phải bớt kiêu ngạo hơn!’’

‘’ Thật vui khi ông hiểu! Cháu cũng không còn chuyện gì để báo cáo, xin phép ông cháu đi trước!’’

‘’ Được thôi! Đi đường cẩn thận!’’

Bóng dáng già cỗi vẫn ngồi lại nơi đó, hớp một ngụm trà nóng, nhìn lên bức ảnh chụp chung giữa mình và ba của cô, liền mỉm cười nói:

‘’ Đúng là con nhà nòi, ba đời ai cũng rất nghiêm nghị, kỉ luật! Phải chi hai cha con anh còn sống, chắc chắn sẽ rất tự hào về cô con gái này!’’

Bước chân khoang thai của cô sải nhanh về doanh trại, bây giờ cũng vừa mới mười giờ sáng, cô nhanh chân đến nơi tổ chức cuộc họp với tiểu đội của mình.

Tiểu đội của cô gồm 5 thành viên, 4 nam nhân, bao gồm:



Trần Khả Thắng, 17 tuổi, là một quân nhân mới vào trại quân sự 3 tháng, gia đình có cha mẹ là nông dân, vì chịu sự đàn áp từ nhỏ, cậu ta đã nuôi ý chí đạp đổ ách đô hộ của Minh Đại.

Cậu ta chính là người chân chính thật thà, vì xuất phát từ nông dân, nên cậu ta rất tốt bụng, không hề ganh đua, thậm chí trong một lần đánh giá năng lực, đã nhường hạng lại cho một quân lính khác.

Nhưng không vì thế mà cậu ta yếu mềm, cậu ta chính là một trong ba người giỏi tháo bom nhất trại quân đội An Nguy này.

Người tiếp theo là Nguyễn Chí Thành, 19 tuổi, anh ta có gia thế tài phiệt, nhưng bị ép đi theo con đường quân lính của ba mình, lúc đầu vào đây từ 7 tháng trước, cậu ta rất hống hách, thậm chí còn dám đạp đổ mâm cơm của cô.

Nhưng không hiểu sao, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, sau 3 tháng huấn luyện với cô, anh ta nề nếp hơn hẳn, thậm chí có lần cha mẹ ngỏ ý muốn anh ta về để dạy việc sau này quản lí cơ ngơi, anh ta một mực từ chối và bảo cống hiến hết mình để bảo vệ Quảng Tiến.

Dù lúc đầu tính tình có hơi khó ưa thật, nhưng mà hiện tại anh ta lại cực kì tốt bụng, hòa đồng, quan tâm đến từng người trong tiểu đội, lại còn là một trong những người có thành tích bắn súng cự li gần giỏi nhất nữa.

Quân nhân thứ ba là Võ Việt, 22 tuổi, lúc trước trong một lần tuần tra đêm ở chợ Đô Đốc, một tên trộm cắp như anh ta đã bị thuyết phục bởi võ nghệ cao cường của cô, từ đó quyết theo cô trở thành một quân nhân vì tổ quốc mà hi sinh, anh cảm thấy dù có hi sinh bao nhiêu lần vì chém giết trộm cướp cũng không bằng một lần hi sinh để bảo vệ đồng bào.

Vì gia đình khó khăn, có mẹ già nghèo đói nên bất đắc dĩ anh ta mới ăn cướp để kiếm tiền, bây giờ mẹ mình đã được chuyển về doanh trại thì không còn phải lo nữa.

Được làm quen với mã tấu từ nhỏ, anh ta có biệt danh là ‘’tay giết người bằng dao trong một giây’’. Anh ta cũng là người rất hòa đồng, thậm chí nhiều lần còn ngỏ ý muốn nhận mọi người trong tiểu đội là anh em trong nhà. À mà quan trọng, anh ta có một đầu óc rất nhanh nhạy, có thể nắm thóp tất cả kế hoạch đánh trận của đối thủ.

Cuối cùng là Cao Lương Huy, 18 tuổi, nghe nói gia đình là thương buôn làm ăn xa, phải đến Viễn Đằng để tiện buôn bán. Anh ta là một tên xạ thủ chuyên nghiệp đấy! Nhưng có lẽ anh ta là một người ít nói nhất trong tiểu đội, mà cũng không phải, vì anh ta chỉ biết nói những câu cơ bản của Quảng Tiến mà thôi, còn lại giao tiếp với nhau bằng tiếng Lan Ngạ (tiếng phổ biến của tất cả mọi người trên thế giới).

Xoa nhẹ gáy cổ, cô liền nói:

‘’ Chuyện sáng nay đồng chí Khả Thắng vô ý đạp trúng giày của thiếu tướng Tạ Đăng Khôi đã được xem xét lại rồi, lát nữa sẽ có kết quả đánh giá thật sự, các đồng chí cứ về căn cứ nghỉ ngơi đi, khi nào có kết quả tôi sẽ giao tiếp bằng bộ đàm với các đồng chí!’’

‘’ Thiếu tướng không làm khó thủ trưởng chứ?’’ Khả Thắng lo lắng hỏi.

Nghe đến hai từ ‘’làm khó’’ cô liền nhớ đến dáng vẻ anh bị mình đánh gục lúc sáng, mặt có chút khinh bỉ ‘’nhẹ’’ liền nói:

‘’ Thiếu tướng võ công cao cường lắm! Sau này thiếu tướng sẽ ‘’chỉ giáo’’ riêng cho tôi nhiều hơn!’’

Nghe đến đây ai cũng đã hiểu ẩn ý trong câu này là gì, liền bật cười ôm bụng.

‘’ Tôi có việc về căn cứ trước, tạm biệt các đồng chí!’’

‘’ Tạm biệt!’’ Mọi người đồng thanh.

Đã hai ngày rồi cô mới được chợp mắt một chút, ngã lưng trên chiếc giường gỗ nhỏ, hơi ấm từ tấm nệm truyền đến cơ thể, cô nhắm chặt đôi mắt lại, hơi thở trở nên nhẹ nhàng hơn, gương mặt cũng được thư giãn một chút, nhìn cô như một tiểu thư 16 tuổi nhẹ nhàng.

‘’Cha! Mẹ!’’

‘’ Đừng qua đây! Ở yên đó đi, lát nữa chúng ta cùng về nhà ăn cơm nhé, con ngoan đứng yên ở đây với đồng chí Toàn nhé, chờ chúng ta một tí!’’

Hình dáng người con gái 6 tuổi nhỏ nhắn người run lẩy bẩy trong thời tiết mùa đông giá rét, mặt mũi trở nên đỏ dần vì lạnh, nước mắt nước mũi cứ thế mà chảy ra không ngừng.



BOOM!

Phía trước mặt, một trận nổ lớn xuất hiện, đất đá bay tứ tung, trong sự bàng hoàng của cô, đồng chí Toàn liền nhanh tay lật sấp người cô nằm xuống đất để an toàn.

Sau hai phút, khói cũng đã dần tan, để lại trong con đường dày đặc tuyết trắng là xác của biết bao đồng chí bộ đội, máu hòa lẫn màu tuyết trắng, khung cảnh khiến cho người nhìn thật ám ảnh.

Đứa trẻ ấy liền khóc òa chạy đến nơi cha mẹ của mình, anh em của mình đang nằm la liệt trên đất, không kịp hấp hối, họ chết ngay tức khắc.

Đứa nhỏ quỳ thẳng xuống màn tuyết dày lạnh giá, không ngại máu me liền ôm chặt mẹ vào lòng. Người phụ nữ nằm yên không động đậy, mọi thứ trở nên thật yên ắng đến đáng sợ.

‘’ Mẹ! Chúng ta cùng về nhà ăn cơm thôi, đã hết một tí rồi, gia đình chúng ta cùng về nhà ăn cơm đi, Tiểu Anh đói rồi!’’

Đứa trẻ như vỡ òa, không biết mọi chuyện trước mặt hiện tại là gì, cơ bản đứa nhỏ này chỉ nghĩ cha mẹ của mình là đang chơi một trò chơi, và sau đó….là bỏ rơi chúng mãi mãi.

Thời gian cứ thế dần trôi đi, tuyết ngày một rơi dày hơn, đồng chí Toàn vẫn đứng nghiêm trước bao nhiêu xác chết đã hi sinh, tay vẫn để thẳng lên thái dương, mắt rưng rưng.

Cùng lúc đó, đứa trẻ này ngày càng gào khóc dữ dội hơn, đến cả cổ họng đã khan không hét ra tiếng cũng vẫn cứ la trong vô vọng.

‘’ Chúng ta….trở về căn cứ thôi Tiểu Anh!’’

‘’ Không được….cha mẹ anh trai của Tiểu Anh vẫn chưa ngủ dậy, mẹ đã hứa sẽ nấu món con thích cho con ăn!’’

‘’ Họ….sẽ không tỉnh dậy nữa đâu!’’

Thốt ra được câu này, đồng chí Toàn đã phải kiềm nén bao nhiêu nước mắt cố không nhìn vào khung cảnh tàn độc của hiện tại.

Đôi tay lạnh ngắt nhỏ bé của cô nắm chặt lấy bàn tay nóng ấm của đồng chí Toàn, gương mặt non nớt hiện lên sự đau khổ nhỏ giọng hỏi:

‘’ Tại sao họ lại bỏ rơi Tiểu Anh, chẳng phải khi nãy mẹ còn nói sẽ ăn cơm cùng nhau sao, tại sao bây giờ họ lại không tỉnh dậy nữa rồi, thưa thủ trưởng Toàn?’’

‘’ Chính là vì họ đã hoàn thành được một nửa sứ mệnh của mình rồi, họ đã hi sinh vì đồng bào. Bây giờ chỉ cần con cố gắng thực hiện một nửa sứ mệnh của họ, chính là đem lại sự bình yên cho bà con nhân dân, cho Quảng Tiến, thì con sẽ được gặp lại họ ở một nơi nào đó, không có đau khổ nữa.’’

‘’ Vậy thì thủ trưởng ơi! Tiểu Anh phải làm gì đây?’’

‘’ Hãy trở thành một người quân nhân tốt như cha mẹ của con vậy, hãy đặt an toàn của nhân dân lên hàng đầu!.....Đi thôi.’’

Nói rồi đồng chí Toàn nắm tay cô đưa đi, mặc cho cô vẫn nuối tiếc quay đầu trở lại, luyến tiếc nhìn lấy hình ảnh còn sót lại của những người cô yêu nhất.

Chợt tỉnh lại, mồ hôi thấm ướt cả ra nệm. Cô xoa nhẹ thái dương, ánh mắt mệt mỏi nhìn về hướng xa xôi.

Giấc mơ này, chính là tái diễn lại sự việc lúc đó, chính là không cho cô cảm giác được buông tha cho bản thân, cũng chính là không bao giờ cho cô quên đi hình ảnh ngày hôm ấy…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.