Thượng Mỹ tỉnh dậy đã là sáng sớm, một buổi sáng mùa đông đẹp nhất cuộc đời cô cuối cùng cũng đã rõ tường tận. Không phải vì thời tiết đẹp, không phải vì ánh mặt trời hôm nay không gắt gỏng như mọi hôm, mà là vì tâm trạng đột nhiên dâng cao, tràn đầy yêu thích.Vươn dài người sau đó xoay người sang phía đối diện mới biết chiếc giường lớn chỉ có một mình cô thống trị. Thượng Mỹ có chút thất vọng ngồi dậy, cảm giác đau đớn phần thân dưới chợt ùa đến kìm hãm cô, đành nhẹ nhàng nhất có thể, chớp mắt vài cái cho tỉnh táo. Cô nhớ rõ hôm qua chỉ 1 lần là xong, mặc dù đây là lần thứ 2 yêu đương như vậy nhưng không lẽ cô thực sự "yếu"?
Tùng vừa lúc cũng mở cửa đi vào, trên người là bộ vest đen tối giản nhưng đặt trên người anh có thể cho là cực phẩm. Thấy cô dậy thì không chút bất ngờ, đặt bừa điện thoại trên bàn rồi tiến đến cô.
Khuôn mặt ngái ngủ của cô khiến anh buồn cười nhưng lại kìm nén, thành ra nét mặt có chút vui lại ngầu. Thượng Mỹ nhìn không rõ ý tứ trong anh, cũng không muốn rõ, dụi dụi mắt.
"Tùng..."
Sau màn dụi mắt cô đã "rõ", ngực cô hôm qua không... "bừa bộn" đến thế, vậy mà sáng nay cảnh xuân đã bị phá nát bởi hàng ngàn bông hoa Hương Uyển đỏ rực.
Tùng nghe cô tức giận gọi tên mình, mắt cũng thuận nhìn theo. À, anh hài lòng với những bông hoa anh trồng.
Thượng Mỹ ngẩng đầu, nhíu mày nhìn anh.
"Rốt cuộc anh làm gì em?"
Tùng cũng học theo, nghiêm mặt nhíu mày lại, cô liền lập tức cúi đầu không trừng anh nữa. Nhưng trong lòng vẫn uất ức cắn chặt môi.
Môi dưới bị cô dày vò được anh cứu trong gang tấc, Tùng đưa tay kéo môi cô ra, không để cô cắn môi nữa. Thượng Mỹ thấy anh nhường mình một chút thì lên tiếng.
"Có phải không phải 1 lần không?"
Tùng gật đầu, nhẹ nhàng như không có gì xảy ra, phong thái ung dung đến khiến Thượng Mỹ tức tối. Quyết định bắt anh nói cho bằng được.
"Vậy thì bao nhiêu?"
"Không đếm."
Thượng Mỹ tức đỏ mặt, lần này thật sự có gan đối mặt với anh. Nếu muốn thì có thể kìm chế một chút, cô không muốn thân thể in toàn những dấu hôn như thế này, nửa thân còn muốn cắt lìa ra, đau nhức khó chịu. Tất cả cô đều gánh vác trên mình, anh chỉ việc khỏe mạnh như thế mà được?
"Anh nói hôm qua đi ăn..."
Tức giận rồi cũng thôi, Thượng Mỹ chợt nhớ buổi tối được anh bảo dẫn đi ăn. Chưa kịp đi ăn đã bị anh ăn...
Quyết Tùng đứng dậy, cười cười nhưng không nhìn cô, đi thẳng đến tủ quần áo lấy chiếc váy tối hôm đó đặt lên giường.
"Hôm qua em ăn nhiều rồi, không ăn thêm được nữa."
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng đỏ mặt, bước xuống giường thật mau nhưng lại khựng lại. Thân dưới vẫn đầy ắp chất lỏng ấm nóng khiến cô vô thức khép hai chân, tay ôm chặt chiếc khăn đang quấn quanh cơ thể.
"Tùng..."
Thượng Mỹ cầu cứu anh một cách đáng thương, cô sợ đi thêm vài bước nữa mọi thứ sẽ thật sự trào ra bên ngoài. Tùng khẽ đánh giá năng lực bản thân, anh không ngờ cô lại khốn đốn như vậy, bao nhiêu lần, không rõ... Tùng khẽ di chuyển từng đầu ngón tay, hết 10 ngón thì cứng đờ lại. Không đếm nữa.
Anh bước đến giật chăn sang một bên, cơ thể trắng mịn của cô thu gọn vào tầm mắt, nhấc bổng cô lên rồi đưa vào nhà tắm.
"Anh không được vào."
Thượng Mỹ thấy anh đi ra lại mở cửa ý đi vào, lập tức chặn cửa. Anh cũng không cố chấp, buông tay lùi bước, đặt lại chiếc váy trên giường. Xem ra em không cần quần áo để mặc.
Tiếng nước chảy một lúc lâu rồi tắt, Quyết Tùng ngồi ở sofa chăm chú quan sát cánh cửa phòng tắm hé mở.
Thượng Mỹ bên trong đang tự đánh bản thân mình, sao có thể ngu ngốc đến độ quên cả đem quần áo. Cô không muốn gặp anh trong trạng thái như vậy, đêm qua đã đủ rồi, nhưng xem ra không còn cách nào khác.
Cánh cửa cuối cùng cũng hé mở, cô gái nhỏ ló đầu ra quan sát xung quanh, chạm phải ánh mắt sắc bén của anh thì cười hì hì.
"Cái đó..."
Cô thò ngón trỏ ra, ngoe nguẩy hướng về phía chiếc váy trắng. Tùng không dời mắt, tập trung nhìn cô sau đó khẽ động cánh môi.
"Lúc nãy em từ chối, giờ thì tự ra lấy."
Thì ra lúc nãy là anh muốn đưa cô chiếc váy. Thượng Mỹ thầm thất vọng bản thân sau cùng cũng bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Tùng không bỏ sót một cử chỉ, đổi tư thế muốn tiến lại gần cô thì điện thoại bỗng đổ chuông. Một cuộc, hai cuộc, ba cuộc và vẫn không có dấu hiệu dừng lại mặc dù Tùng đã ngắt hết thảy các lần đó.
"Chuyện gì?"
Đến khi không chịu được nữa Tùng mới nhấc máy, bên kia truyền đến một màn tiếng anh phổ thông quen thuộc.
"Hey bro, I"m your darling."
...
Tùng im lặng không lên tiếng, bên kia thấy vậy thì tiếp lời.
"Này, đi ăn với tôi đi, Hành Khiết thất hứa bỏ tôi đi ăn với Tiểu Mao rồi."
"Khiêm."
Niel nhấp một ngụm rượu đỏ, nghe đến cái tên đó thì phun hết thảy ra ngoài.
"Oh hell, nếu đi cùng cậu ta tôi sợ ăn không trôi, nuốt không xuống. Đúng chứ? Có câu thành ngữ nào như vậy không?"
"Cậu vừa sáng lập."
Niel búng tay, bắt chéo chân hài lòng. "That"s right."
"Tôi bận."
Tùng vừa dứt câu thì tắt máy, vẫn như mọi khi mặt Niel ở lại với những hồi chuông kéo dài.
Mắt anh chuyển hướng về phía Thượng Mỹ, chợt thấy cô mất tích thì chậm rãi bước đến phòng thay đồ, ngay lúc chiếc khăn tắm được gỡ xuống.
Thượng Mỹ nhíu mày nhìn anh, định lên tiếng thì anh nói trước.
"Không ăn em, đừng quấy."
Hành động song với lời nói, anh lướt qua cô đi đến bật công tắc ở gần đó. Căn phòng dài bỗng chốc sáng rực với cả trăm bộ vest lịch lãm khác nhau, giày da, caravat, đồng hồ và thắt lưng.
Thượng Mỹ chợt có cảm giác nhỏ nhoi dù chỉ ở một góc của căn phòng, vội cầm chiếc váy và nhặt khăn tắm nhỏ nhẹ bước ra.
"Còn bước nữa tôi đánh gãy chân em."
Tùng bình thản lướt ngón tay trên tủ đồng hồ sáng chói, mắt không nhìn nhưng môi đã động. Động tác nho nhã kéo tủ, chọn bừa một chiếc đeo vào. Khóe miệng có chút hài lòng cong lên.
Thượng Mỹ cứng đờ nghe tiếng bước chân anh ngày một đến gần, tay bấu chặt khăn tắm.
Anh đi đến từ phía sau, ôm chặt vai cô ép xoay người lại mặt đối mặt, mắt nhìn mắt.
"Tại sao lại tránh mặt?"
Cô gái nhỏ lắc đầu nguầy nguậy rồi cúi đầu, cô sợ sẽ chìm vào ánh mắt sâu không bao giờ tìm thấy đáy, sợ sẽ run lên trong cái lạnh giá trong tâm trí anh.
Tùng không hài lòng với câu trả lời mình, đối với cô gái nhỏ trong lòng bỗng muốn một chút mạnh bạo, tay bóp chặt cằm cô ép phải ngước nhìn.
Thượng Mỹ chính là yếu đuối trong khoảnh khắc này, cô không biết làm gì, cũng nghĩ không nên làm gì, tâm trạng như một người muốn tự kết liễu mạng sống nhưng lại do dự điều gì đó.
"Em không muốn giống ngày hôm đó... không muốn chìm vào ảo tưởng anh đem lại rồi chính anh ép em tự mình thoát ra. Em không làm được."
Lực ở cằm dần buông lỏng, Tùng nhìn cô bằng ánh mắt băng lãnh, cô có thể nào cũng không nhìn ra ý tứ trong anh. Rốt cuộc tòa thành trong con người này cao bao nhiêu, rộng bao nhiêu mà không ai có thể một lần xuyên qua nó.
Tùng liếc mắt bước qua cô không nói bất cứ điều gì, Thượng Mỹ chợt có cảm giác đau lòng, rồi từng đợt quặn thắt trong lòng khiến mắt cô mờ đi, một màn nước mỏng ấm nóng ngập tràn trong biển hồ tuyệt đẹp.
Cô không muốn khóc, trở nên ủy mị không giúp được gì ngoài sự thương hại. Tay lau vội tất cả bi ai trong đôi mắt rồi mặc váy vào.
Về sau Thượng Mỹ mới rõ, chính sự quật cường gượng ép đó của bản thân càng khiến cô trở nên yếu đuối, càng khiến tâm trí ngày một đè nặng bởi những uất ức, tổn thương, càng khiến người khác nảy lòng thương xót. Không hề xuất phát từ tình yêu.
Cô gái nhỏ như công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích. Chiếc váy trắng cổ tròn tinh tế, trang nhã, chất liệu sang trọng cùng đường may chuẩn xác khiến cô xinh đẹp trong từng cử chỉ. Mái tóc xõa ngang lưng, xoăn nhẹ kiều diễm. Chỉ riêng gương mặt lại mang nét buồn thoang thoảng.
Thượng Mỹ vừa bước ra đã thấy bóng dáng cao lớn ở phía xa. Anh quay lưng đối diện với cả thế giới, bóng lưng toát ra uy quyền cùng sự tàn khốc nhưng đầy cô đơn, trắc ẩn.
Cô thoáng chốc không cầm được nước mắt, có phải trên đời này luôn có một người khiến người ta cảm thấy yếu đuối mà òa khóc, luôn có một người dù không khiến ta thấy an toàn nhưng vẫn muốn ở cạnh, luôn có một người như vậy?
Tùng cùng lúc xoay người, chạm vào đôi mắt như ngọc lưu ly dưới đáy hồ trong vắt, mặt hồ sớm đã gợn vài đợt sóng êm.
Anh đứng cách cô không xa lắm, chỉ cần vài sải chân của anh đã có thể ôm cô vào lòng, nhưng anh không thể nhấc nổi chân mình, như có thứ gì đó kéo anh lại.
Thượng Mỹ nhìn anh, nói rất nhỏ nhưng đủ để một người nhạy cảm như anh có thể nghe được.
"Em lúc nào cũng yêu anh đến đau lòng."
Trái tim anh bỏ một nhịp, nhưng vẻ điềm tĩnh mọi ngày vẫn không mất đi. Anh thấy trong lòng trống rỗng kì lạ, như có nhiều con đường bắt anh phải lựa chọn, nhưng anh vẫn luôn đứng một chỗ mãi suy xét.
"Xe đợi ở sảnh."
Tùng nhấc môi sau đó rời đi, vẫn không tiến đến ôm lấy cô gái nhỏ, vẫn giữ tất cả rối bời lại bên trong không tìm lời giải đáp.
*****
Thượng Mỹ bước lên xe như một nàng công chúa, chiếc xe chậm rãi rời đi với sự im lặng chết chóc như gϊếŧ người khác trong từng nhịp thở.
Tùng như bị tạc tượng cuối cùng cũng cử động, tay nhấn nút đen gần đó, xế hộp đã bị chia ra làm hai ngăn, thoáng chốc không còn thấy người lái phía trước.
"Tạm thời đừng nghĩ gì nữa."
Giọng nói trầm thấp khiến Thượng Mỹ rùng mình, lén lút nhìn nét mặt ma mị toát ra đầy nam tính, sống mũi cao ngạo nghễ và đôi mắt phượng đặc trưng. Anh không nhìn cô, chớp mắt nói tiếp.
"Nếu yêu cứ yêu, hận cứ hận. Tôi sẽ giữ em bên mình."
Quyết Tùng có lẽ lần đầu tiên trong mắt Thượng Mỹ lại ấm áp đến vậy, tuy cái ấm áp đó không mang lại sự dễ gần, nhưng cô cảm thấy được sự thật, cô sẽ được ở bên anh.
Thượng Mỹ mím chặt môi, ngây ngốc cười như một đứa trẻ.
"Không hận, chết cũng không."
Rồi xoay người nhìn ra khung cảnh phía bên ngoài, hôm nay nắng ấm, và trong cô cũng có nắng. Đúng là tâm trạng tốt thì tất cả đều sẽ đẹp.
Ánh cười chợt thu vào tầm mắt con người trầm tư bên cạnh, vẻ nhíu mày chợt xượt qua trong giây lát. Anh yêu chiều nhìn dáng vẻ vô tư của cô, nhìn mái tóc dài không theo quy luật đong đưa mỗi khi cô cử động, đưa tay xoa đầu cô một cái.
Thượng Mỹ bị xoa đầu thì quay lại, cảm thấy bản thân cũng tự làm quen với những điều đáng yêu như thế này.
"Tùng, chúng ta đi đâu?"
"Loic Sandra."
Cô đơ người một chút, rồi mắt mở to.
"Anh có chắc không? Nhà hàng đó không phải ai cũng vào được đâu..."
Tùng đối với sự hoảng hốt của Thượng Mỹ lại càng tĩnh như nước, ngón tay nhịp trên thành ghế, bộ dạng đầy quyền lực.
"Không vào được thì đốt."
- ------------------
"Cậu chủ muốn đi đâu... ạ?"
Người lái xe thấy Niel bước lên, vẻ mặt có chút không ổn đóng sầm cửa xe, câu hỏi cũng trở nên nhỏ đi. Niel nhíu mày một lúc lâu rồi hất mặt về phía tài xế.