Dược Thần

Chương 106: Kiếm quang



Cụ Phong Xỉ hổ cao hơn một trượng bị Ba Đốn giơ lên không trung, thật giống như đang giơ một chiếc xe tải loại nhỏ.

- Ha ha!

Ba Đốn cười lớn, hai tay như kiềm kẹp chặt chân trước của Cụ Phong Xỉ hổ, sau đó đập mạnh xuống đất.

- Oanh!

Vô số cát bụi lại tràn ngập, mặt đất cứng rắn nhất thời bị bẹp lún trong phương viên hai trượng, Ba Đốn giơ hai tay lên cao, lại lần nữa ra sức nện xuống.

- Oanh!

- Oanh!

- Oanh!

Tiếng nổ ù ù đinh tai nhức óc vang lên tại luyện võ trường, trong đó còn kèm theo tiếng phẫn nộ gầm gừ của Cụ Phong Xỉ hổ.

- Đi!

Ba Đốn cố sức vung lên, Cụ Phong Xỉ hổ bị đập ra thật xa, thân thể ở giữa không trung quẫy mạnh, vững vàng hạ xuống luyện võ trường, toàn thân đầy bụi bặm, trên miệng hổ còn lưu lại chút máu tươi, đôi mắt đỏ lừ mang theo sát khí băng lãnh nhìn chằm chặp vào Ba Đốn ở trước mặt, trong đó còn có một tia phẫn nộ và sợ hãi, cũng có vẻ chật vật không gì sánh được.

Cụ Phong Xỉ hổ tứ giai am hiểu nhất chính là tốc độ, ngoài ra lực lượng chỉ mạnh hơn Linh thú tam giai một chút, bị Ba Đốn thân là Tông Linh sư ngũ giai cao cấp nắm lấy, trong nhất thời khó có thể phản kháng.

- Đây… điều này sao có thể...

Nguyên bản đám mạo hiểm giả và tráng hán của Trấn Cự Tháp khi thấy Ba Đốn ngăn trở Cụ Phong Xỉ hổ, tất cả đều không tự chủ được ngừng bước chân, mà khi Ba Đốn đập Cụ Phong Xỉ hổ, cả đám đều đứng sợ hãi ngây người phía bên kia, hai tròng mắt toát ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Cụ Phong Xỉ hổ là Linh thú tứ giai, mà đại hán trung niên này có thể đánh Cụ Phong Xỉ hổ thành như vậy, không biết hắn sở hữu thực lực gì?

Trong nhất thời đám mạo hiểm giả đều ngây ngẩn cả người, nhìn về phía đám người Kiệt Sâm, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

- Rống!

Cụ Phong Xỉ hổ gắt gao nhìn chằm chằm Ba Đốn, trong nháy mắt toàn bộ da lông dựng hết lên, một đạo ánh sáng màu xám bén nhọn từ từ toát ra xung quanh thân thể Cụ Phong Xỉ hổ.

- Ha ha, tiểu tử kia, còn muốn trở lại sao?

Ba Đốn cười lớn, vừa rồi đánh đập điên cuồng khiến tâm tình hắn tốt lên rất nhiều.

Từng đợt gió xoáy rất nhỏ không ngừng ngưng tụ xung quanh thân thể Cụ Phong Xỉ hổ, sau đó phiêu tán ra, cả luyện võ trường to lớn bỗng nổi lên một trận gió nhẹ.

Cụ Phong Xỉ hổ mở cái miệng máu khổng lồ, một đạo lốc xoáy màu xám ngưng tụ trong miệng nó, chỉ chốc lát đã to hơn cái chậu rửa mặt, ngày càng lớn hơn.

Trên mặt Ba Đốn hiện vẻ ngưng trọng, lúc này Cụ Phong Xỉ hổ đang dùng Linh kỹ của nó, cũng chính vì Linh kỹ độc môn này mà nó có tên gọi là Cụ Phong Xỉ hổ.

Không chơi đùa nữa, thân hình Ba Đốn tăng vọt, nhanh như thiểm điện bắn về phía Cụ Phong Xỉ hổ.

- Rống!

Một tiếng rống vang lên, trong đôi mắt của Cụ Phong Xỉ hổ hiện lên một tia giả dối, long quyển phong cao vài trượng hình thành từ cơn lốc cũng không bắn về phía Ba Đốn đang lao đến mà mang theo uy thế vô biến đánh về phía đám người Yên Cơ ở phía sau.

Linh thú tứ giai đã có trí tuệ nhất định, nó biết Ba Đốn cường đại, biết công kích của chính mình không thể giết chết được Ba Đốn, mà đám nhân loại ở phía sau lưng hắn lại không có thực lực cường đại như vậy.

- Không tốt!

Thấy cơn lốc lao đến phía sau, Ba Đốn không khỏi cả kinh, tuy rằng chính mình không sợ một kích của Cụ Phong Xỉ hổ thế nhưng phía bên tiểu thư Yên Cơ, người mạnh nhất là Ốc Ân cũng chỉ mới là Linh sư cao cấp, căn bản không tiếp nổi uy lực của cuồng phong tứ giai này.

Không công kích Cụ Phong Xỉ hổ nữa, thân hình Ba Đốn bỗng chuyển ngoặt trên không trung, một đạo quang mang lóe lên quanh thân thể Ba Đốn, tốc độ Ba Đốn nhất thời tăng vọt giống như lưu tinh đánh về phía cơn lốc kia.

- Oanh!

Trong tiếng nổ, bí giáp quanh thân thể Ba Đốn bị phân liệt trong nháy mắt, mà cơn lốc đã bị nổ tung trong tiếng bạo liệt.

- Hưu!

- Hưu!

- Hưu!

Vô số đạo phong nhận bay ra giống như mưa đá khắp trời, bắn ra bốn phương tám hướng.

Phong nhận này có lúc bay lên cao, có lúc bay xuống mặt đất, tiếng phốc xuy vang lên liên tục, chém ra từng khe rãnh thật sâu, càng nhiều hơn lại là bắng về phía đám người Yên Cơ cách đó không xa, dù sao lúc đầu phương hướng của cơn lốc chính là tập trung về phía đám người Yên Cơ.

- Bảo hộ tiểu thư!

Ốc Ân máy động hai mát, trong miệng quát ra một tiếng lớn, dẫn đầu vọt lên, mà hơn mười hộ vệ kia cũng quên mình ngăn cản trước đám người Yên Cơ.

- Phốc xuy!

- Phốc xuy!

- Phốc xuy!

Lúc này đám hộ vệ kia đều sử dựng kiếm phách, dùng thân thể của chính mình ngăn lại, từng luồng máu tươi phóng ra, hơn mười hộ vệ trong sát ná chặn đại lượng phong nhận bắn tới vô cùng rậm rạp, nhưng số lượng lại quá nhiều, hơn mười hộ về nào có thể chặn được hết?

Một người vô ý, hai đạo phong nhận liền lách qua thân thể hai gã hộ vê chui vào, chia làm hai hướng bắn về phía Yên Cơ ở phía sau.

- Tiểu thư!

Ốc Ân chợt hét lên một tiếng, cố tính đi ngăn lại nhưng tốc độ phong nhận kia thực sự quá nhanh, nào có thể đuổi kịp, hơi chút ngây người, trên người Ốc Ân đã bị mấy đạo phong nhận bổ trúng, áo giáo chế thành từ tinh cương nhất thời hiện lên vết rạn nứt rất nhỏ và sâu.

Lúc này Ba Đốn ở phía xa cũng lo lắng không gì sánh được, nhưng hắn chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn về phía hai đạo phong nhận bổ lên Yên Cơ.

Hai mắt Yên Cơ mở lớn nhìn phong nhận bay đến, toàn thân ngốc trệ đứng yên tại chỗ, không biết phản ứng như nào, trong đôi mắt của nàng hiện giờ chỉ còn hai đạo phong nhận mang theo khí tức tử thần, xé gió cắt về phía chính mình.

- Bồng!

Trong thời khắc chỉ mành treo chuống, một đạo thân ảnh không tính là cao lớn xuất hiện trước mặt Yên Cơ, ngạnh kháng tiếp hai đạo phong nhận kia, đó chính là Kiệt Sâm vẫn đứng ở bên cạnh Yên Cơ.

Trường bào trên người Kiệt Sâm bị kình phong của phong nhận cắt thành vô số mảnh nhỏ, chỉ một thoáng, thân ảnh không tính là cao to của Kiệt Sâm, tại lúc này trong đối mắt Yên Cơ lại vô cùng hùng vĩ, đỉnh thiên lập địa không gì sánh được.

- Tiểu thư Yên Cơ, ngươi không sao chứ?

Kiệt Sâm quay đầu cười thản nhiên, lấy thân thể cường tráng của hắn, hai đạo phong nhận nho nhỏ còn không thể gây được thương tổn, chỉ lưu lại hai vết mờ trên ngực, sau chốc lát liền tiêu tán không thấy đâu.

Nhìn dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt của Kiệt Sâm, Yên Cơ vừa được tái sinh nhất thời không nói nên lời, lồng ngực bị kích động phập phồng liên tục, hoảng loạn tránh né đôi mắt của Kiệt Sâm.

- Kiệt Sâm!

Lão Lôi Nặc vội vã tiến lên kiểm tra thân thể Kiệt Sâm, biết Kiệt Sâm chỉ là một Linh đồ, mặc dù thời điểm Kiệt Sâm chiến đấu cùng Thác Tư đã biết được thân thể cường hãn của hắn, thế nhưng dù sao phụ tử liên tâm, lão lo lắng tới trắng bệch khuôn mặt.

- Phụ thân, con không sao.

Lão Lôi Nặc tỉ mỉ kiểm tra một hồi, phát hiện quả thật Kiệt Sâm không hề thụ thương, lúc này mới yên tâm thở ra một hơi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.