Tôi muốn trở về, tôi muốn trở về, khu phố đèn đổ nàng thường nhắc tới không xa tới vậy.
Kích cỡ của một trong những Nội cung, không có sự khác biệt những các nơi, nhưng nó hoàn toàn được bao quanh bởi khu hoàng gia. Khu đèn đỏ thì đối lập với triều đình. Nếu như bạn vượt qua những bước tường cao và các hào nước, nó nằm trong khả năng đi bộ được.
(Dù vậy điều này cũng khá là xa hoa khi đi bằng xe.)
Rihaku, nam nhân to lớn ngồi bên cạnh nàng, đang ngân nga trong khi nắm cương ngựa.
Gã đã chấp nhận lời của nàng là sự thật và nhận các tấm thẻ gỗ.
Vậy gã có thể gặp các kỹ nữ mà gã hằng mơ ước – có phải vậy không?
Cái cách người ta gọi là kỹ nữ thực ra không đồng nhất như vậy.
Nếu như có những kỹ nữ bán đi thân xác của họ, thì cũng có những người bán đi tài năng.
Chỉ những người được gọi là kỹ nữ cấp cao mới có được nhiều khách hàng. Giá trị của họ tăng nhờ điều đó.
Chỉ uống một chén trà với họ cũng đã tốn hàng đống tiền. Cái giá để qua đêm với họ cũng vì thế mà cao ngất ngưởng.
Kiểu giá trị tôn kính như vậy trở thành một kiểu thần tượng và được người dân ngưỡng mộ.
Có cả những nữ nhân trong thị trấn ngưỡng mộ điều đó và đến gõ cửa khu phố đèn đỏ. Dù cho chỉ có số ít trong họ đạt được điều đó.
Thanh lâu Rokushoukan nổi danh có tiếng ngay cả khi so với khu đèn đỏ của kinh thành. Nơi đó bao gồm các kỹ nữ từ mức trung bình đến cao cấp nhất.
Những người mà Maomao gọi là Tỷ Tỷ là những người thuộc thứ hạng cao.
Nàng có thể nhìn thấy những khung cảnh hoài niệm từ trong chiếc xe lọc cọc tiếng lăn bánh.
Hương thơm ngon bay từ cửa hàng bán thịt xiên nướng mà nàng muốn thưởng thức lan tỏa khắc khu phố. Những cây liễu đung đưa dọc bờ sông. Những tiếng mời chào của người bán củi vang vọng khắp nơi.
Khi họ đi qua cánh cổng tráng lệ, một thế giới với đầy màu sắc sang trọng lộ ra.
Hiện giờ vẫn đang ban ngày. Chỉ có một vài người đi bộ, nhưng các kỹ nữ đang rảnh rỗi vẫn vẫy tay qua tay vịn ở tầng hai.
Chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa một roukaku [note19319] với một cánh cổng dễ nhìn thấy.
Maomao lướt đến trước một lão bà đang đứng trước cửa ngay khi nàng vừa nhẹ nhành bước xuống từ xe ngựa.
“Đã lâu không gặp, thưa bà bà.” – Nàng nói với lão bà gầy gò người đang ngậm một cái tẩu. Một thời gian dài lúc trước, lão bà đã từng là một kỹ nữ có nước mắt ngọc trai [note19320] . Hiện nay, bà trở nên nhăn nheo như một thân cây chết – nước mắt của bà đã hoàn toàn khô cạn. Bà từ chối việc được chuộc lại và tiếp tục làm việc dù cho kỳ hạn của bà đã kết thúc. Lúc này, bà đang trở thành lão bà mà ai ai cũng phải sợ. Thời gian thật tàn bạo.
“Cái gì hả? Đã một thời gian dài. Con nha đầu ngu ngốc này.” – Lão bào nói.
Lão bà đấm một quyền thẳng vào rốn của nàng. Khá là bi ẩn khi Maomao nghĩ rằng dịch chua do việc trào ngược dạ dày của nàng cũng thật hoài niệm.
Đã bao lần trong quá khứ nàng bị đấm đến mức phải nôn ra đống độc giống như lần này?
Rihaku, một người tốt từ tận trái tim, đỡ lấy lưng của Maomao trong khi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khuôn mặt của gã như đang nói, “Cái bà già này là ai vậy?”
Maomao gom chỗ bẩn dưới đất bằng chân của nàng. Rihaku, người đứng bên cạnh, nhìn nàng một cách lo lắng.
“Hmm, đây là phải vị khách quý đó không?” – Lão bà đánh giá Rihaku bằng mắt.
Chiếc xe ngựa được ủy thác cho người chạy việc.
“Vóc dáng tốt đấy. Trông cũng đẹp trai đấy. Không phải tên này trông giống như từ một dòng họ có tiếng mà người ta hay đồn đại à? – Lão bà nói.
“Lão bà à, bà đang định nói gì ngay trước mặt người ta vậy? – Maomao nói.
Lão bà giả bộ làm ngơ và gọi một kamuro [note19321] người đang quét sân ở trước cổng. “Gọi cho Pairin. Hôm nay cô ta đang xay trà.” [note19322]
“Pairin…” – Rihaku nuốt một tiếng nghe rõ ràng.
Đó là tên của một kỹ nữ được biết đến như một vũ nữ tài năng.
Vì danh dự của Rihaku, có thể nói rằng đó không phải là một đêm mây mưa đơn giản với một kỹ nữ đơn giản, mà hơn thế, những ham muốn thèm khát.
Đó là một vinh dự với gã, dù cho chỉ là ngồi cùng nhau uống trà, được gặp mặt một thần tượng ở trên mây bằng chính đôi mắt của mình.
(Pairin hử, có khả năng khả thi đấy.)
“Rihaku-sama.” – Maomao thúc cùi chỏ vào nam nhân vạm vỡ đang hăng say mộng tưởng. “Ngài có tự tin vào bắp tay của mình không?”
“Ta có rèn luyện cơ thể nhưng mà không hẳn là quá chắc chắn?” – Gã nói.
“Vậy sao. Xin hãy cố hết sức.” – Nàng nói.
Nam nhân cao lớn, nghiêng đầu, đi theo cô gái nhỏ.
Maomao rất cảm tạ việc gã đã mang theo nàng đến tận chỗ này. Tất nhiên, nàng có ý định gửi lại gã thứ gì đó như một món quà. Ước mơ được một đêm đó sẽ trở thành ký ức trong suốt cả cuộc đời.
“Maomao,” – Chủ nhân của tiếng nói khàn khàn đó tạo ra một nụ cười khủng khiếp. “Người biến mất mười tháng mà không một lời nhắn nào cả.”
“Chịu thôi. Tôi phải làm việc trong Nội cung.” – Nàng nói.
Những ý chính thì đã được ghi trong tấm thẻ gỗ.
“Dù cho ta từ chối chỉ bằng một cách liếc, ta vẫn để ý đến lão đó chỉ lần này thôi.”
“Tôi đã biết điều đó rồi.” – Maomao lấy ra một chiếc túi từ trong ngực.
Đó là một nửa tiền lương thưởng nàng nhận được từ Nội cung đến bây giờ.
“Ngần này, sẽ không đủ đâu.” – Lão bà nói.
“Tất nhiên là không đủ, tôi không nghĩ mà sẽ cho gọi Pairin-neechan.”
Nàng chỉ mang vừa đủ tiền để cho một đêm hân hoan với một kỹ nữ cấp cao dành cho gã.
Thậm chí Rihaku cũng sẽ thỏa mãn chỉ với một ánh nhìn của Tam Công Chúa.
“Không phải chỗ đó gần như đủ cho một lần uống trà sao? – Nàng nói.
“Đồ đần. Với cái thể lực đó, chắc chắn Pairin sẽ không ngồi yên.”
(Mình biết mà.)
Dù có nói rằng các kỹ nữ cấp cao sẽ không bán thân, điều đó không có nghĩa họ sẽ không rơi vào lưới tình.
“Đó là điều mà người ta gọi là ý trời…” – Maomao nói.
“Đừng có ngốc nghếch. Ta sẽ thêm vào khoản nợ của ngươi.” – Lão bà trả lời.
“Tôi đã nói rằng tôi không trả được chỗ đó.”
(Dù cho mình có thêm nốt chỗ còn lại thì cũng không đủ. Không có cách nào cả.)
Maomao chìm trong suy nghĩ.
Dù cho nàng nhìn nó như thế nào, thì đó cũng là một điều chắc chắn.
“Người đang nói gì vậy? Cùng lắm thì ngươi có thể sử dụng cơ thể của mình để trả nốt. Ngươi chỉ chuyển vị trí từ trong triều đình đến lầu xanh – sẽ không có sự khác biệt nào cả. Có những kẻ thích những mặt hàng bị lỗi như ngươi.”
Trong nhiều năm qua, lão bà mời chào Maomao trở thành một kỹ nữ quá nhiều lần. Bà, một người đã cống hiến cả cuộc đời mình cho khu đèn đỏ, không bao giờ cho rằng việc làm kỹ nữ là một sự nghiệp bất hạnh.
“Tôi vẫn còn một năm nữa trước khi hết kỳ hạn.” – Maomao nói.
“Trong trường hợp đó thì, hãy đều đặn kiếm các khách quý cho ta. Không phải mẫy lão kỳ cục, mà là những người có thể kiếm chác vừa phải trong một khoảng thời gian dài như tên vừa rồi ấy.”
(Ừm. Đúng như mình nghĩ, gã ta sẽ bị moi móc.)
Một bà già tham lam chỉ nghĩ về tiền.
Cái ý nghĩa bán thân nàng đã trôi qua rồi, vậy nên nàng phải đều đặn gửi đến những kẻ thế thân từ nay trở đi.
(Liệu một thái giám cũng có thể là khách hàng không nhỉ?)
Khuôn mặt của Jinshi hiện lên trong đầu nàng, thế là không tốt. Các kỹ nữ có thể trở nên cực kỳ nghiêm túc và phá khu lầu xanh, vậy nên cái ý nghĩ đó bị loại bỏ.
Dù sao, nàng cũng cảm thấy không ổn nếu như đó là Gaoshun hoặc ông lang băm. Sẽ trở nên khó khăn để lão bà moi móc được từ họ.
Điều đó thật sự phiền phức khi không có điểm hẹn.
“Maomao, lão già nhà ngươi có lẽ đã trở về nhà rồi, vậy nhanh lên và đi đi.” – Lão bà nói.
“A, tôi hiểu rồi.”
Dù cho nàng có cố công suy nghĩ, nàng không có giải pháp nào lúc này cả.
Maomao chuồn đi bằng cổng phụ của Rokushoukan.
Khu đèn đỏ trở nên hoang vắng ngay lập tức khi nàng bước ra từ một con phố.
Hàng dài các cái lán, những người ăn xin thu thập tiền xu bằng những cái bát sứt mẻ, cũng có những kẻ đi đường có vết sẹo giang mai.
Một trong những cái lán đổ nát là nhà của Maomao.
Trong ngôi nhà chật hẹp chỉ có hai phòng với sàn nhà đầy bụi bẩn, có một người đang giã bằng cối.
Hằn sâu với các nếp nhăn, nét mặt ôn hòa, một người đàn ông trong như một nữ nhân đã già.
“Con đã trở về, thưa cha.” – Maomao nói.
“Này, con về trễ đấy.”
Ông chào mừng nàng một cách bình thường và loạng choạng để chuẩn bị trà như thể không có chuyện gì xả ra.
Nàng nhận chén trà đã được chuẩn bị trong một tách trà đã mòn.
Nàng kể với ông từng ly từng tý một về mọi chuyện đã xảy ra đến thời điểm bây giờ, và cha nàng chỉ đáp lại với những tiếng đang lắng nghe.
Sau khi ăn bát cháo, thứ có rất nhiều các thành phần cỏ thảo mộc và khoai tây, cho bữa tối, nàng quyết định đi ngủ. Nàng sẽ tắm rửa với nước nóng khi nàng đến Rokushoukan vào ngày mai.
Nàng cuộn tròn trong một chiếc giường đơn giản từ rơm rạ được trải trên sàn nhà bẩn thỉu.
Cha nàng chất quần áo lên nàng và giã cối không biết mệt mỏi như một cái bếp lò.
“Nội Cung à. Đó hẳn là số mệnh rồi.” – Những lời lẩm bẩm của cha nàng tan biến đi trước cơn buồn ngủ của nàng.