Dược Sư Tự Sự

Chương 13: Đe dọa



Có tiếng vật gì đó rơi loảng xoảng dưới đất.

Rau củ, cháo ngũ cốc, trà, trái cây mài nhỏ vương vãi khắp nơi.

“Ngươi dám cho Lê Hoa nương nương ăn thứ đồ ăn bần hèn này sao? Đi nấu thứ khác ngay.”

Đuôi mắt của cung nữ đó xếch ngược lên. Ả là một trong những thị nữ hầu hạ Lê Hoa quý phi, khuôn mặt của ả được trang điểm rất lòe loẹt.

(A, phiền chết đi được.)

Miêu Miêu thở dài, dọn dẹp đống thức ăn và chén dĩa đang nằm la liệt dưới đất.

Nàng đang ở trong Thủy Tinh cung.

Nơi ở của Lê Hoa quý phi.

Nàng bị bao vây bởi đủ loại ánh mắt, nào là chế giễu, khinh thường, cả ánh mắt mang theo địch ý.

Là một thị nữ hầu hạ Ngọc Diệp quý phi, Miêu Miêu bước vào đây chính là bước vào lãnh thổ của kẻ thù. Nàng như đang đứng trên một tấm thảm toàn là đinh vậy.

Đêm hôm qua, Hoàng đế có ghé thăm nơi ở của Ngọc Diệp quý phi.

Miêu Miêu vẫn thử độc như mọi khi, rồi mới quay trở về phòng của mình.

“Ta có một việc muốn nhờ tới dược sư tin đồn.”

Lần đầu tiên nàng được triệu kiến.

(Ngài đang nhắc đến tin đồn nào vậy?)

Hoàng đế đang giữa độ tuổi tam tuần, một đại trượng phu có bộ râu dài rất đẹp. Được người nắm giữ đất nước với quyền lực tối cao nhất lên tiếng nhờ vả, Miêu Miêu cảm thấy khó chịu khi bị các cung nữ khác nhìn chằm chằm vào mình. Trong khi đó nàng chỉ đang nghĩ rằng, “Mình muốn chạm vào bộ râu ấy quá đi.”

“Bệ hạ muốn sở cầu chuyện gì?”

Miêu Miêu cung kính cúi đầu. Là một nô tỳ thấp hèn, nàng rất muốn rời khỏi đây trước khi nhận được câu trả lời mang lại điều không hay cho nàng.

“Tình hình của Lê Hoa quý phi hiện giờ rất tệ. Ngươi có thể đi xem nàng ấy một chút được không?”

Thì ra là chuyện đó.

Hoàng đế đã mở kim khẩu. Miêu Miêu, người rất muốn đầu và thân của mình được tiếp tục ở gần nhau, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vâng lời “Tuân mệnh.”

“Đi xem.” có nghĩa là “Chữa khỏi.”

Mặc dù Hoàng đế không còn sủng ái Lê Hoa quý phi nữa, nhưng ắt hẳn ngài ấy vẫn còn lưu luyến một chút tình cảm đối với quý phi, hoặc cũng có khi ngài ấy không cho phép bản thân bỏ mặc cô con gái rượu của một người có tầm ảnh hưởng trong nước.

Nếu Miêu Miêu không chữa khỏi cho nàng ta, đầu của nàng sẽ bay khỏi cổ. Số phận của họ đã được gắn kết với nhau từ lúc này.

Hoàng đế ủy thác chuyện này cho một tiểu cô nương, đồng nghĩa với việc ngài không tín nhiệm ngự y trong cung, hoặc cũng có thể Lê Hoa quý phi có sống hay chết cũng không quan trọng. Mặc kệ điều đó như thế nào, đây rõ ràng là một yêu cầu vô trách nhiệm.

(Hơn nữa, đây là một yêu cầu mà ngài ấy không nên nói ra trước mặt vị quý phi khác.)

Miêu Miêu, người đã tiếp nhận yêu cầu này, đang nhàn nhã ăn tối và suy nghĩ về những điều rất sâu xa. Không hổ danh là Hoàng đế, nói ra chuyện này rồi mà vẫn tiếp tục ân ân ái ái với Ngọc Diệp quý phi.

Khi đến chẩn bệnh cho Lê Hoa quý phi, việc đầu tiên Miêu Miêu muốn làm là cải thiện khả năng ăn uống của quý phi.

Lúc này trong Hậu cung, Nhâm Thị đã ra lệnh không được phép sử dụng loại phấn thoa mặt độc hại đó nữa. Nếu như phát hiện ra thương nhân nào đang bán loại phấn này, họ sẽ lập tức bị nghiêm hình xử phạt.

Như vậy, việc ưu tiên nhất là nên xem thử cơ thể của Ngọc Diệp quý phi có còn lưu lại loại chất độc đó không.

Dù món chính là cháo trắng, nhưng các món ăn kèm đều là những thứ xa hoa với cá chiên sốt tương, thịt heo luộc, bánh bao trắng đỏ nhân vi cá mập và thịt cua. Toàn là những thứ giàu dinh dưỡng, nhưng nó lại cực kỳ khó ăn đối với một người đang bị suy dạ dày.

Cố gắng kiềm chế nước dãi của mình, Miêu Miêu yêu cầu ngự trù nấu lại những món ăn khác. Đây là nàng là do Hoàng đế chỉ định, cho nên một nô tỳ bé nhỏ như Miêu Miêu đã được trao cho một quyền hạn nhất định.

Bữa ăn được mang ra lần này gồm cháo giàu chất xơ, trà lợi tiểu và trái cây dễ tiêu.

Thật không may, đây chính là những món ăn bị quăng ra sàn lúc nãy.

Những thị nữ này không dám chống lại lệnh của Hoàng thượng, chỉ là họ không vừa lòng với nữ nô tỳ xấu xí đang hầu hạ Ngọc Diệp quý phi này.

Miêu Miêu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nàng vẫn nhịn nhục, lau chùi đống bừa bộn trước mắt.

Một thị nữ mang ra bữa ăn khác sang trọng và xa hoa hơn, đem đến cho Lê Hoa quý phi, nhưng sau vài muỗng, Lê Hoa không thể tiếp tục ăn được nữa. Đồ ăn còn thừa coi như là phần thưởng cho các thị nữ.

Miêu Miêu rất muốn tiến lại chẩn mạch, nhưng chiếc giường nằm có mái vòm kia đã bị các thị nữ bao vây. Rõ ràng nàng đến đây là để chẩn bệnh, vậy mà lại không hề được coi trọng. Có ai đó đã thoa phấn lên mặt quý phi, khiến nàng ta ho khan một cái,

“Tại con nhỏ hèn mạt kia mà ở đây mới ô nhiễm như vậy.”

Miêu Miêu bị đuổi ra khỏi phòng.

Cơ hội để quý phi khỏi bệnh thật sự rất thấp.

(Nếu cứ như thế này thì quý phi chết mất.”

Cơ thể vẫn chưa thể thải ra hết chất độc đang tích tụ quá mức cũng không sao, cơ thể không có sức sống cũng không sao, nhưng không ăn chắc chắn sẽ chết. Quý phi sẽ không đủ năng lượng để sống tiếp.

Miêu Miêu dựa vào tường ở bên ngoài phòng, lấy ngón tay đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa đầu nàng sẽ lìa khỏi cổ. Trong lúc suy nghĩ, nàng bỗng nhiên nghe được một giọng nói dịu dàng ở đâu đó truyền đến.

Nàng có cảm giác cực kỳ khó chịu, ngước nhìn lên với vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng. Nàng nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang cười rất tươi.

“Có vẻ như cô đang gặp rắc rối nhỉ.”

“Tôi đang trông như thế sao?”

Mắt nàng nửa nhắm nửa mở, trả lời y bằng giọng nói đơn điệu.

“Ừ, trông giống lắm.”

Y nhìn nàng chăm chú, còn nàng lại từ từ lảng tránh cái nhìn ấy. Cặp lông mi thon dài của y cố gắng đuổi theo đôi mắt nàng.

Nếu hai mắt gặp nhau, như một phản xạ có điều kiện, nàng sẽ nhìn y như thể nhìn một đống rác dơ bẩn vậy.

“Con nhỏ đó là thứ gì không biết?”

Nàng nghe có tiếng thì thầm rất cay nghiệt. Đó là giọng của thị nữ đã quăng đi bữa ăn mà nàng đã yêu cầu. Miêu Miêu rất muốn chạy khỏi đây, nàng cảm thấy bầu không khí xung quanh mình ngột ngạt lắm rồi.

Một giọng nói ngọt như mật ong thỏ thẻ vào tai nàng.

“Vào bên trong nào.”

Nàng bị kéo vào trong phòng trước khi kịp gật đầu đồng ý.

Khi nàng bước vào, đám thị nữ càng nhìn nàng với ánh mắt càng thâm hiểm hơn trước.

Nhưng khi nhìn thấy nam nhân có dung mạo tiên tử kia, những ánh mắt đó đã biến mất, thay thế vào đó là những nụ cười lẳng lơ.

Nữ nhân thật đáng sợ.

“Một nữ nhân thông minh, xinh đẹp sẽ không bao giờ đuổi người do Hoàng đế chỉ định đâu.”

Miêu Miêu cắn môi khi nghe được những lời đó của Nhâm Thị, những thị nữ kia cũng lặng lẽ lui ra khỏi giường.

“Tốt, đi đi.”

Bị đẩy một cái sau lưng, Miêu Miêu suýt chút nữa là bị té nhào.

Nàng hành lễ, đứng trước giường, nắm bàn tay nhợt nhạt đang nổi đầy mạch máu.

Không chỉ uyên bác về thuốc thang, đối với mấy công việc của đại phu, nàng cũng có chút kinh nghiệm.

Đôi mắt nhắm nghiền, Lê Hoa quý phi không hề có hành động kháng cự nào. Miêu Miêu không biết quý phi đang ngủ hay là đang thức. Nửa phần hồn phách chắc là đang lưu lạc ở thế giới bên kia rồi.

Miêu Miêu đưa ngón tay lên mặt quý phi để xem phía bên trong mí mắt.

Ngón tay của nàng lướt trên mặt quý phi, cảm giác có gì đó rất trơn trượt.

Da quý phi trắng bệch, không khác lúc trước lắm.

(Màu da này sao giống như lúc trước vậy?)

Mặt Miêu Miêu căng cứng. Nàng quay lại nhìn đám thị nữ.

Nàng đứng trước mặt một người trong số họ, đè nèn giọng nói, hỏi nhỏ. Người này chính là ả thị nữ đã thoa phấn cho quý phi lúc nãy.

“Cô là người đã trang điểm cho quý phi, phải không?”

“Đúng vậy. Đây vốn là nhiệm vụ của thị nữa mà.”

Khi Miêu Miêu chừng mắt nhìn ả, không biết tại sao ả thị nữ đó lại run sợ trả lời nàng. Dốc hết toàn lực để phô trương thanh thế, ả ta nói lớn hơn

“Ta muốn Lê Hoa nương nương lúc nào xinh đẹp.”

Ả ta nói cứ như thể mình đã làm được việc tốt vậy.

“Ta hiểu rồi.”

Bộp, một âm thanh cực lớn vang lên.

Thị nữ kia chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một lực gì đó đã làm cho cả người ả ngã xuống đất.

Hai má và tai của Miêu Miêu nóng hừng hực.

“Các ngươi đang làm cái gì vậy hả?”

Giữa đám người ngu ngốc khi, có một ả thị nữa lên tiếng phản đối Miêu Miêu.

“Ý kiến gì hả? Ta chỉ đang trừng phạt cái thứ ngu dốt này thôi.”

Miêu Miêu nói với chúng bằng giọng nói khinh bỉ, nắm lấy tóc của ả thị nữ đang nằm gục dưới đất kia, lôi đi sền sệt. Nàng dừng lại trước bàn trang điểm, bỏ tay ra, cầm lấy một cái hộp điêu khắc tinh xảo.

Mở nắp hộp ra, đổ toàn bộ những thứ bên trong hộp lên mặt ả thị nữ.

Ả ta ho sặc sụa, chảy đầy nước mắt.

“Đẹp chưa hả. Với thứ này ngươi sẽ đẹp như quý phi của mình đấy.”

Nắm tóc ả thị nữa đó, nàng cười như thể mình đã săn được một con thú hoang.

“Thông qua chân lông và mũi miệng, chất độc sẽ thấm vào toàn bộ cơ thể của ngươi. Tay chân sẽ gầy như que củi, hốc mắt sẽ lõm sâu vào trong, làn da sẽ nhợt nhạt, rồi ngươi sẽ giống hệt Lê Hoa quý phi yêu dấu của ngươi vậy.”

“Không, không thể nào…”

“Sao? Ngươi có biết thứ này đã bị cấm không hả? Họ đã nói với ngươi rằng nó có độc rồi mà!!”

“Nhưng…Nó là thứ đẹp nhất. Chúng tôi nghĩ Lê Hoa quý phi sẽ rất thích.”

“Ai lại yêu thích thứ chất độc đã giết chết con của mình hả?”

Giống như đang nói với đứa trẻ nít, Miêu Miêu tặc lưỡi, bỏ tay ra khỏi tóc của ả thị nữ. Vài sợi tóc của ả vẫn đang quấn quanh tay nàng.

“Nhanh đi súc miệng đi. Mặt cũng phải rửa sạch.”

Sau khi thấy ả thị nữ đó lật đật bò ra khỏi phòng, nàng liếc sang đám thị nữ đang ôm nhau sợ hãi kia.

“Này, nếu cứ để thế này, các ngươi sẽ trở thành người bệnh đấy. Mau quét dọn đi.”

Nàng chỉ vào đống bột phấn đang rơi vãi trên sàn nhà và cả trên chiếc giường đằng kia.

Đám thị nữ run lẩy bẩy, chạy đi lấy dụng cụ quét dọn.

Nàng khoanh tay, thở hồng học.

“Nữ nhân thật đáng sợ.”

Hai tay giấu trong tay áo, Nhâm Thị lẩm bẩm với chính mình.

Nàng đã quên mất sự tồn tại của y.

“A.”

Miêu Miêu cảm thấy máu nóng trên đầu đã giảm bớt, nàng ngồi xuống tại chỗ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.