Special: Phần 7
Chương Extra
Notes: Đây là Chap Extra của Volume 7.
Để phù hợp với bối cảnh của chap, Trans sẽ đổi đại từ “Y” khi chỉ Jinshi thành “Chàng”
Translator: Sig
Editor: Dũng Khoai Tây Chiên
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Ngươi không về chỗ của Ruomen sao ?” Jinshi hỏi khi Maomao đang ở sau phòng chuẩn bị nước nóng.
“Sắc mặt của Đại Nhân Jinshi trông thật tệ. Ngài đã thức trắng bao nhiêu đêm rồi vậy ?”
Đáp lại câu hỏi bằng một câu hỏi khác, Maomao đưa cho Jinshi một chén canh thuốc với tác dụng giúp chàng có thể ngủ ngon. Rakan đã quay trở về với Ruomen rồi, và Basen cũng đã tiễn hai người họ về.
“Ta chẳng thức trắng đêm bao giờ cả.”
“Vậy xin phép đại nhân cho nô tì hỏi lại. Đại nhân đã ngủ bao nhiêu canh giờ trong mấy ngày gần đây vậy ?”
Jinshi giơ ngón tay ra và đếm. Xem ra, số giờ mà chàng đã ngủ còn chẳng tới được bàn tay còn lại. Jinshi méo mặt với một biểu cảm rất dễ đoán, bắt đầu cầm chén canh lên và uống.
“Đại Nhân sẽ dậy sớm vào sáng mai chứ ?”
“Không, ta cuối cùng cũng đã tìm được một nơi có thể nghỉ ngơi được rồi. Nói cách khác, ta sắp được quay trở về phủ của ta.”
Jinshi trông như là đã làm rất tốt công việc vậy.
“Bà Suiren sẽ lo lắng cho Đại Nhân lắm đấy.”
“Vậy ngươi không thể lo lắng cho ta được sao?” Jinshi vừa nói vừa húp canh. Maomao thì đang lục tìm một bộ quần áo mới, để thay cho cái áo quá rộng đến lộ cả ngực mà Jinshi đang mặc. Vừa đúng lúc Suiren xuất hiện, đưa cho nàng bộ quần áo ngủ rồi hớt hải rời đi.
(Có phải bà ta muốn bảo mình mặc cái này cho Jinshi không nhỉ?)
Thời vẫn còn làm nô tì tại cung điện của Jinshi, Maomao thường miễn cưỡng giúp chàng ta thay đồ. Trong thâm tâm nàng luôn nghĩ rằng tên này hoàn toàn có thể tự mình làm điều đó. Thế nhưng đây là Jinshi, một tên quý tộc luôn muốn tất cả mọi người phải phục vụ bản than hắn, nên họ đành bế tắc chấp nhận. Dù sao thì sự chênh lệch về giai cấp cũng quá lớn, do đó Maomao không còn cách nào khác ngoài việc phải chấp thuận theo yêu cầu đó.
Ngay khi Jinshi vừa cởi đồ và vứt nó xuống sàn, Maomao mặc ngay cho chàng bộ đồ ngủ. Nàng đưa cho Jinshi một tấm vải buộc. Đợi cho chàng buộc nó một cách lỏng lẻo xong, thì liền cúi xuống và nhặt đống quần áo cũ lên.
“Chẳng lẽ Đại Nhân cũng bắt En’en [note27986] làm những điều như vậy sao?”
“Không, ta không bắt cô ta làm điều đó.”
“Đại nhân đã để cô ta chải tóc cho”
Nếu Jinshi cho phép En’en được chải tóc cho chàng, thì hẳn là cô ta cũng được phép thay đồ cho chàng luôn, Maomao nghĩ.
“Ta có để cho cô ta chải tóc, nhưng bà Suiren cũng đã đứng ở đó và chứng kiến từ đầu tới cuối”
“Tại sao Đại Nhân phải làm vậy ?”
“Để đảm bảo rằng cô ta không đâm sau lưng ta.”
“Chuyện đ—”
Nàng thực sự muốn thốt lên “chuyện đó làm sao mà có thể xảy ra được”, nhưng nàng quyết định dừng lại. Bởi nếu En’en bị chọc tức lên vì “thiếu đi sự nữ tính”, cô ta chắc cũng chẳng dám khẳng định sẽ không như vậy.
“Bà Suiren bảo vệ Đại Nhân quá mức rồi đấy, chúng ta chẳng bao giờ được ở một mình trong phòng cả”
Nhưng tại thời điểm này, Maomao đang ở một mình với Jinshi.
“……..”
“Bà Suiren có vẻ đánh giá rất cao năng lực của ngươi đấy”
“Kể cả bà ấy có đánh giá cao nô tỳ, thì cũng chẳng thay đổi được gì”
Maomao chẳng có điểm gì nổi bật cả, chẳng lẽ đó lại chính là lý do mà bà Suiren đánh giá cao nàng ?
Khi nàng tiến tới định dọn đi chiếc chén mà Jinshi đã uống trước đó, bỗng chàng xoay người nắm lấy cổ tay giữ nàng lại.
“Ta thấy ngươi luôn tránh né chủ đề này đấy’
“Nô tỳ chẳng hiểu đại nhân đang nói gì cả”
Trong tình hình như thế này, sẽ rất “nguy hiểm” nếu tiếp tục ở lại trong phòng. Maomao muốn nhanh chóng chuồn đi, nhưng Jinshi đã không cho phép nàng có cơ hội làm được điều đó.
“Ta luôn bị cằn nhằn bởi bà Suiren. Bà ấy lúc nào cũng bảo ta hãy nhanh chóng cưới một vị quý phi nào đó đi. Việc đó sẽ khiến khối lượng công việc của ta giảm xuống.”
“Là vậy sao ?”
Một lần nữa, Maomao đối xử với chuyện này như là vấn đề của hai người dưng xa lạ vậy.
Tuy nhiên, nó lại khiến Jinshi cụt hứng.
“Ngươi hoàn toàn hiểu ta nói gì, nhưng ngươi lại cư xử như là chẳng có gì cả. Ngươi thực sự không muốn dính líu gì tới những chuyện như thế này sao ?”
“Đúng vâ—”
Nàng định kìm lại, nhưng đã quá trễ, khẩu miệng nàng đã đóng lại quá muộn rồi.
“Tại sao bây giờ thì ngươi lại phản hồi ta một cách nhanh chóng như vậy chứ ?”
Jinshi nheo mắt, làm lộ ra những quầng mắt sâu hoắm.
(Thay vì ngồi đây nói chuyện, đáng lẽ hắn ta nên đi ngủ)
“Đại Nhân Jinshi, ngài đã mệt lắm rồi, hãy ngủ đi”, Nàng thực sự rất muốn nói với Jinshi những lời ấy.
“Đó là lý do vì sao mà ngài Ruomen cảm thấy khó khăn. Nó không giống như việc ta không thể đồng cảm với ngài Quân Sư”
“…”
Nàng cảm thấy như bị xúc phạm.
Jinshi dường như cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Chàng cũng không thể phàn nàn được. Và nguyên nhân của cảm xúc thái quá đó, là do Jinshi đã ngủ không đủ.
Bình thường, nam nhân này vô cùng thận trọng và sẽ chẳng bao giờ nói ra những lời giống bây giờ. Chàng đã thốt ra những lời cấm.
Mặc dù đó là nói về gã Quân Sư kì dị, nhưng cái tên Ruomen lại vang vọng trong đầu nàng.
Không giống như bình thường, hôm nay, Maomao có một cảm xúc hận thù sâu sắc đối với Roumen, và Jinshi lại khơi dậy cảm xúc đó.
Không phải là vì Jinshi, chính bản thân nàng cũng đã rất mệt mỏi với chúng từ mấy ngày nay rồi
Maomao như muốn nổ tung .
“Đại nhân Jinshi. Chẳng phải là đại nhân Jinshi suốt ngày than thở với nô tì rằng nô tì nói không đủ. Nhưng làm ơn Đại Nhân không thể bình phẩm về những người khác hay sao ?. Chẳng phải đại nhân luôn nói với nô tì rằng hãy học cách hiểu những ẩn ý bên trong những lời nói[note27987] . Hah? Hiểu những ẩn ý hả ? Cảm nhận mọi thứ xung quanh hả?. Ahh, Nô tì nhớ rồi, nó giống như là những tên khách hàng trong nhà thổ vậy. Họ chẳng nói gì cả và chỉ làm[note27988] . “Coi chừng đó”. Đừng bao giờ nói như vậy với người con gái mà mình yêu. Nô tì nhớ có những gã đàn ông buồn rầu vì người con gái mà họ yêu giờ đã là của người khác [note27989]. Sau khi bị bỏ rơi[note27990] , họ luôn tới Rokushoukan với những bình rượu, than thở với những kỹ nữ khác. Và tại sao họ lại không nói lời yêu của mình ngay từ đầu đi ? Hãy bày tỏ cảm xúc rõ ràng như ban ngày, nói thẳng thắn với họ từ đầu, để những người con gái ấy không cảm thấy khó xử.”
Maomao vỡ òa một tràng dài không nghỉ. Thật khác lạ so với con người lúc bình thường của nàng. Thậm chí đến nàng còn cảm thấy bất ngờ với những gì mình vừa nói.
Jinshi, tất nhiên, cũng vô cùng bất ngờ, nhưng biểu cảm của chàng nhanh chóng thay đổi. Chàng rời khỏi chiếc giường và nhìn vào Maomao.
(Chết tiệt)
Nàng nên làm gì trong tình cảnh này bây giờ ? Nàng đã trả đũa (tit for tat) Jinshi như vậy rồi. Mọi thứ không nên như vậy, đúng không ?
“Vậy ngươi bảo ta nên nói rõ ra đúng không ? Nếu ta nói, ngươi sẽ nghe chứ?Ngươi sẽ nghe ta, đúng không nhỉ? À không, ngươi PHẢI NGHE. Ta sẽ nói ra đây, vì vậy, hãy nghe cho rõ vào”
Jinshi nắm lấy cả hai tay của Maomao để nàng không thể bịt tai lại nữa
Jinshi hít một hơi thật sâu, nhìn vào Maomao, gương mặt chàng tỏ vẻ xúc động.
“Yo-no, Maomao! Nàng nghe cho rõ đây! Ta chắc chắn sẽ lấy nàng làm vợ!”
Chàng đã nói ra được điều ấy.
Điều mà Maomao coi như là một án tử hình.
Cách cư xử của Jinshi đối với Maomao từ trước tới nay luôn lịch lãm. Nếu nói rõ ra như vậy, vói địa vị xã hội của hai người, nó chẳng khác gì một mệnh lệnh cả. Maomao không có khả năng để từ chối.
Đối nghịch với khuôn mặt xúc động của Jinshi, Maomao hơi tái mặt.
“Nô tì có thể mời pháp sư đến đây được không, để đảo ngược thời gian lại ấy”
“Này, đầu ta vô cùng khó xử rồi đấy”
Chàng nhìn ra phía khác, gương mặt hơi ngại ngùng, nhưng chàng không thả tay khỏi khuỷu tay Maomao. Một bầu không khí khó giải thích lấp đầy căn phòng.
“……như đã nói”, Jinshi thở dài. “Tình cảnh của ngày hôm nay, như ngươi đã nói, vẫn có những ảnh hưởng xấu. Đây không phải là ý định của ngươi, nhỉ ?”
Để dịu bớt đi cái nóng vì sự ngại ngùng, Jinshi với tay uống một ngụm từ bình nước cạnh giường.
“Ta hoàn toàn đã tạo ra một tình huống mà ngươi chỉ có một lựa chọn duy nhất là chấp nhận thôi, vì vậy hãy chuẩn bị đi nhé”
Jinshi nói và lên giường
“Ta sẽ không bao giờ để nàng phải sợ hãi đâu”
Nàng nghe được tiếng thì thào của Jinshi
(Mình sợ cái gì cơ chứ ?)
Nàng nhớ lại gương mặt của Hoàng Hậu Gyokuyou (Lúc này Gyokuyou đã chính thức là Hoàng Phi)
(Có lẽ đại nhân Jinshi không biết)
Về thân phận thực sự của Đại Nhân
(Gyokuyou-sama đã phản ứng với sự thật đó như thế nào ?)
Truyện được đăng tại TruyenMoi!
Và động cơ thực sự mà Hoàng Đế nhắm tới Jinshi
Quý Phi Ah Duo
(Sẽ không tốt nếu biết quá nhiều)
Bên cạnh việc Jinshi biết được sự thật ấy, liệu nam nhân này sẽ có cách nào để Maomao chấp nhận được điều đó, à mà đâu chỉ mình Maomao, còn những người ngoài nữa. Làm sao để Jinshi có thể khiến họ ngưng lại những lời đàm tiếu ?
(Chẳng có cách nào cả)
Để mọi người ai cũng chấp nhận là điều không thể. Địa vị càng cao thì khó khăn cũng càng nhiều.
Trong khi lắc đầu ngao ngán, Maomao rời khỏi phòng. Bà Suiren đã đứng ở đó từ khi nào với biểu cảm phúc hậu. Và vì một vài lý do chẳng ai hay , bà lại giơ ngón tay ra……………………
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------