Dược Môn Tiên Y

Chương 129: Có thấy rõ không



*

"Ngươi, ngươi không thể làm như thế, không thể làm như vậy!" Giọng Đường Diệu Lương hơi run gào lên, nhìn về tộc lão: "Tam trưởng lão, Tam trưởng lão cứu mạng."

Vẻ mặt mấy tộc vị cứng lại, một người trong đó nói: "Đại tiểu thư, ta thấy, việc này nên chờ gia chủ tỉnh lại rồi xử lý họ!"

"Ta thân là Đại tiểu thư Đường gia, thiếu chủ Đường gia, chẳng lẽ, ngay cả xử lý hai người mưu hại chúng ta còn không thể?" Giọng nàng lạnh lùng, ánh mắt rơi vào mấy trưởng lão, hỏi: "Hay là, các ngươi còn muốn bảo đảm cho họ một mạng?"

Nghe lời này, mấy người trầm mặc lại. Nàng là Đại tiểu thư Đường gia, cũng là thiếu chủ Đường gia, quyền lực dĩ nhiên là có, chỉ là...

"Đẩy xuống! Đừng để ta nói lại lần ba!" Ánh mắt Đường Ninh rơi vào hai tên hộ vệ.

"Vâng!" Hai tên hộ vệ lập tức đáp, áp hai cha con Đường Sương lên trước, trong lúc bọn họ giãy dụa, hoảng sợ kêu gào, thì hai hộ vệ đẩy bọn họ xuống cái hố ba mét kia.

"A! Không muốn... Không muốn! Cứu ta..."

"A..."

Tiếng kêu thảm thiết thê lương mang theo hoảng sợ tuyệt vọng, hai người rơi xuống bị rắn chuột cuốn lấy người cắn xé, một con rắn trong đó cứ cuốn chặt lấy cổ Đường Diệu Lương, cho đến khi vẻ mặt hắn cứng lên chết đi.

Đường Sương thân là nữ tử, đối với rắn chuột càng sợ hơn, nàng không giống phụ thân nàng bị rắn siết chết, mà bị rắn luồn vào áo quần, chuyển động trong thân nàng, da thịt ma sát nhau, cái cảm giác lạnh lẽo kia, làm nàng rùng mình, cả kinh chỉ có thể điên cuồng gào thét.

"A..."

Tiếng chuột chi chi lẫn tiếng rắn độc vang vọng bên tai nàng, linh hồn hoảng sợ, thân thể truyền tới đau đớn vì bị chuột cắn, nàng ta chỉ có thể khóc từng tiếng, kêu thảm, không sai, nàng mở miệng kêu thì bị một con rắn xông tới cắn đầu lưỡi, trong nháy mắt, khoảnh khắc cái chết đang đến gần, đầu óc nàng chỉ có sợ hãi vô biên.

Lúc trước Đường Ninh, cũng sợ hãi bất lực tuyệt vọng như vậy sao? Nàng ta còn sống trở về, nhưng nàng, không thể sống được rồi...

Đường Ninh đứng ở bờ hố, sắc mặt bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống cảnh tượng trong hố, nhìn họ sợ hãi bất lực đến tuyệt vọng, nhìn thân thể họ bị chuột gặm từ từ, nhìn bọn họ sợ hãi mà mất đi sự sống.

Trong nội tâm nàng thở nhẹ ra một hơi, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía trời không xa xôi.

Đường Ninh, ngươi có thấy rõ không? Mối thù của ngươi, ta thay ngươi báo rồi.

Cảnh tượng quá mức kinh sợ, mấy tộc lão không dám nhìn, khi tầm mắt rơi vào người Đường Ninh, mấy người đều khẽ giật mình.

Nàng lẳng lặng đứng đó, trong gió váy áo nhẹ nhàng phất phơ, trên người tràn ngập một luồng khí tức băng lãnh, đôi mắt yên tĩnh không gợn sóng, nàng đứng ở đó, khiến bọn họ có cảm giác kỳ quái tuy gần ngay trước mắt, nhưng lại xa tận chân trời.

Mấy tháng qua, đến cùng nàng ở bên ngoài đã phải trải qua những gì? Tại sao cả người phát sinh biến hóa lớn như vậy?

Xử lý xong hai cha con Đường Sương, Đường Ninh dặn dò hộ vệ một tiếng, rồi quay người về chủ viện.

"Đại tiểu thư." Thanh Tri hành lễ với nàng, cung kính kêu một tiếng.

"Ừm." Đường Ninh đáp một tiếng, đẩy cửa vào phòng, vào trong thấy Đường Khiếu chưa tỉnh, bèn ngồi xuống ghế bên cạnh, chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cha con Đường Sương giải quyết rồi nhưng mấy người Âu Dương gia còn sống...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.