Dược Môn Tiên Y

Chương 122: Đường Ninh xuất hiện



*

Đường Khiếu hắn, đã tuyệt hậu!

Đường Khiếu vừa nghĩ đến nữ nhi hắn bị gϊếŧ hại, lòng hắn bị bóp chặt đau đớn không thôi, đó là hài tử tự tay hắn nuôi lớn! Từ nhỏ mềm mại đáng yêu, cẩn trọng nuôi lớn, vậy mà bị những người hại chết.

Mắt hắn đỏ thẫm nhìn Đường Diệu Lương và Đường Sương, âm thanh mang sát ý và phẫn hận: "Cha con Đường Diệu Lương gϊếŧ nữ nhi ta, bọn hắn không có tư cách làm gia chủ Đường gia! Đợi xử lý xong nội loạn, Đường Khiếu ta nhường lại chủ vị!"

"Đường thế bá..." Nam Cung Lăng Vân lo lắng nhìn ông, Ninh nhi chết rồi, ông không còn hi vọng? Cho nên mới nhường chủ vị?

Các vị gia chủ kinh hãi, không nén nổi nhìn về phía hắn, trừ Đường Khiếu, Đường gia còn ai đảm nhiệm chủ vị chứ?

Cách đó không xa, lầu hai tửu lâu, ngồi uống rượu gần cửa sổ xem sự việc phát triển ở Đường gia, sắc mặt Mặc Diệp lãnh đạm, chỉ hơi xuất thần, giống như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.

Đứng cạnh hắn, Hắc Phong tức giận bất bình: "Chủ tử, Âu Dương gia cũng khinh người quá đáng, nhúng tay vào chuyện gia tộc khác, còn Nhị phòng Đường gia kia nữa, gϊếŧ chết nữ nhi gia chủ Đường gia, đúng là không bằng súc sinh!"

"Dù ở đâu đi nữa đều là cường giả vi tôn." Mặc Diệp nhàn nhạt nói, nhìn khung cảnh Đường gia, giọng nói trầm thấp truyền ra: "Phàm nhân đã vậy, tiên nhân càng sâu, hủy một gia tộc, chỉ là một ý niệm của cường giả."

Nghe vậy, Hắc Phong và Ám Nhất nhớ tới tai họa diệt tộc của Thường gia, trong nhất thời, đều trầm mặc.

Bọn họ theo bên chủ tử gặp không ít chuyện cá lớn nuốt cá bé, ngay cả chủ tử bọn họ, nếu không phải thực lực ngài ấy cường đại, chỉ bằng cái không được thánh tâm kia, muốn sống sót trong hoàng thành đã là chuyện không dễ.

Cũng may chủ tử bọn hắn có thực lực và thế lực cường đại, nếu không, dù là hoàng tử, cũng không chạy thoát vận mệnh cá lớn nuốt cá bé.

Thực lực, dù ở nơi nào, cũng rất quan trọng.

"Ai nói ta đã chết?"

Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp phá vỡ bầu không khí nặng nề, giọng nói kia vừa đến, mọi người chấn động, không tin tưởng ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói kia.

Ngay cả Mặc Diệp đang vuốt ly rượu suy tư, khi nghe thấy giọng nói của nữ tử truyền tới, cũng ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói kia.

Thì thấy, một thiếu nữ tuyệt mỹ mặc váy xanh nước chậm rãi đi ra khỏi đám người, váy xanh nước phiêu dật nhẹ nhàng khiến tư thái lung linh uyển chuyển của nàng hiện rõ, mái tóc đen như tơ rủ xuống sau lưng, tóc mái trên trán che khuất đôi mi thanh tú, nhưng không thể che được dung nhan khuynh thành tuyệt mỹ.

Bộ pháp nàng nhẹ nhàng, tư thái nhẹ nhàng ôn nhu, trên gương mặt tuyệt đẹp, đôi mắt linh động mà hiện ra vẻ giảo hoạt, bên môi yếu ớt cười nhẹ nhàng, mà chỉ là thiếu nữ mười bốn tuổi, từ khắc nàng đi ra, trên người tản ra sự tự tin và khí thế thượng vị giả, không kém hơn bất kỳ người nào trong sân.

Mặc Diệp ở lầu hai nhìn chằm chằm thiếu nữ tuyệt mỹ kia, lông mày hơi vặn, có cảm giác thiếu nữ này rất quen thuộc, muốn hỏi hai người bên cạnh có từng gặp qua thiếu nữ này chưa? Hoặc là, thiếu nữ này là người phương nào? Đám người Đường gia phảng phất như trông thấy quỷ kinh ngạc mở to hai mắt, nhất là Đường Khiếu, khi nhìn thấy gương mặt thiếu nữ vẻ mặt hắn như sắp khóc, lập tức chạy đến thiếu nữ.

"Ninh nhi!"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.