Dược Môn Tiên Y

Chương 114: Tim đập thình thịch



*

Khi nghe ông ấy nói, trong đầu Đường Ninh vụt qua một màn ký ức, thế là nàng nở nụ cười, nói: "Ta vừa trở về, đi ngang qua chỗ ngươi, muốn xem có dao găm vừa tay không."

"Trở về thì tốt, trở về thì tốt, mấy ngày ngài rời nhà, ngài không biết phụ thân ngài lo nhiều lắm đâu." Chưởng quỹ nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, trong lòng thở dài một cách đáng tiếc.

Người Thanh Vân thành ai chẳng biết, Đại tiểu thư Đường gia Đường ninh từ nhỏ chính là thiên tài tu luyện trong Thanh Vân thành chứ? Hết lần này tới lần khác, một thân tu vi chẳng biết tại sao tẫn tán, không có cách nào tu luyện như thường lại, bị đả kích như vậy nàng đã rất lâu không ra khỏi nhà, nếu không phải Đường Khiếu nghe ngóng tìm kiếm tiểu thư Đường Ninh, trong thành này sẽ không ai biết, tiểu thư Đường Ninh rời nhà.

Thiếu nữ không có tu vi, lớn lên khuynh thành tuyệt mỹ như vậy, một mình ở ngoài, nhiều người suy đoán, nàng có thể gặp bất trắc gì không?

Chẳng qua thấy nàng về rồi, ông cũng thấy vui thay cho Đường gia chủ, chí ít, nữ nhi cũng bình an trở về rồi.

"Dao găm này không đáng chú ý mấy, nhưng khinh bạc sắc bén, chém sắt như chém bùn, một thanh khó được tốt như vậy, dùng cho nữ hài tử đề phòng không gì tốt hơn, ngài xem có thích không, nếu thích, ta giảm cho ngài một chút." Chưởng quỹ cười nói.

Nghe vậy, Đường Ninh mỉm cười, nói: "Được, vậy lấy cái này đi!" Nàng trả tiền, thu dao găm vào.

Chưởng quỹ tự thân tiễn nàng, vừa nói: "Ngài nhanh chóng về nhà đi! Đừng để cha ngài lo lắng."

"Được." Đường Ninh có chút bất đắc dĩ, chưởng quỹ này quá nhiệt tình đi.

Nàng đi tới đường cái, khẽ khép đôi mắt nghĩ tới sự việc, chợt nghe tiếng vó ngựa sau lưng, còn có tiếng quát quất roi, nhất thời xung quanh kêu lên, đám người nhốn nháo lui lại.

Nàng lấy lại tinh thần, quay người nhìn, thì thấy một đội kỵ vệ đang phi nhanh tới đường cái, người qua đường nhanh chóng tránh ra, có người tránh không kịp bị ngã trên đất, thấy đội kỵ vệ chạy đến chỗ nàng, dân chúng xung quanh không khỏi kêu lên.

"Cô nương mau tránh ra!

"Cô nương mau tránh ra a!

Nghe tiếng kêu xung quanh, nàng chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ, gặp một thân ảnh như gió lướt đến, khi nàng đang kinh ngạc, thì người đó ôm eo nàng rời đến ven đường.

Nam Cung Lăng Vân cúi đầu hỏi, khi mắt chạm đến dung nhan khuynh thành tuyệt mỹ của thiếu nữ, đôi mắt tĩnh mịch không khỏi chớp lên, đáy mắt xẹt qua tia kinh diễm, trong nhất thời ngây người, ngay cả tay ôm hông đối phương, cũng quên buông ra, hắn cứ như vậy nhìn thiếu nữ trong ngực.

Nhìn trong khoảng cách gần như vậy, thiếu nữ tinh xảo mà dung nhan càng tuyệt đẹp. Nàng cũng chỉ khoảng mười bốn tuổi, đầu tóc đen mượt rủ sau lưng, đôi mắt thanh tịnh vì kinh ngạc mà hơi trừng lên, dưới chiếc mũi cao thẳng đôi môi hơi nhếch, dáng vẻ kia trong mắt hắn, hiện lên rất sinh động mà thú vị.

Đối phương không vì dung nhan anh tuấn, khí chất xuất sắc của hắn mà lộ vẻ si mê, ngược lại là dáng vẻ ngạc nhiên tức giận nhìn hắn, giống như ghét bỏ hắn ra tay cứu nàng, loại cảm giác này, vô cùng mới mẻ, cũng vô cùng thú vị.

"Buông tay!" Đường Ninh hít một hơi thật sâu, đè phẫn nộ trong lòng xuống.

Nam Cung Lăng Vân! Sao hắn về Thanh Vân thành rồi?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.