Đừng Yêu Tôi! Đồ Ngốc!

Chương 58



Chap cuối!

Chương một: trận đấu quyết định.

Hắn chỉ có thể đứng yên đó, nhìn nó chạy đi. Tại sao lại như vậy chứ? tại sao nó phải quay về chỗ đó? Nhưng…điều hắn thắc mắc hơn là tại sao hắn lại để nó đi? Cứ như đó là việc mà hắn nhất định phải làm vậy.

“anh sẽ trở lại!”

Hắn tự nhủ, rồi chạy đi, như ĐĂNG đã từng nói, hắn tin chắc MINH NHẬT sẽ không làm gì nó.

TUẤN tiến vào trong ngôi nhà, cậu đứng ngay giữa sân, nơi chiếc trực thăng của MINH NHẬT đang hạ cánh, MINH NHẬT bước xuống, kinh ngạc khi thấy khắp nơi đầy xác chết ngổn ngang và giữa những cái xác đó, TUẤN vẫn đứng, cậu đã bỏ hết vũ khí, cứ như là đang kí vào một bản án tử hình!

MINH NHẬT nghiến răng, dường như cậu đã hiểu mọi chuyện, chỉ có TUẤN mới có thể giết những người này! Cậu rút cây súng của vệ sĩ bên cạnh, lạnh lùng bắn 2 phát đạn vào vai TUẤN.

TUẤN quỵ xuống ngay tức khắc, nhưng cậu không chết, cậu khẽ cười khẩy! MINH NHẬT sẽ cho cậu cái ân huệ được chết nhanh như vậy sao? Cậu ta là một con thú, một con thú máu lạnh, luôn thích ngắm nhìn kẻ thù của mình chết trong đau đớn, chết từ từ, chết chậm rãi, cho dù người đó van xin cái chết, thì vẫn phải sống thoi thóp để bị hành hạ! đương nhiên, kể cả những kẻ phản bội, như cậu, có lẽ…hình phạt còn hơn vậy nhiều!

Từ xa, nghe tiếng đạn, nó cố gắng chạy nhanh hơn, bàn chân trần của nó lại rỉ máu, nó cắn răng chịu đựng, vẫn cố chạy. Khi nó đến nơi thì đã thấy TUẤN đang gục dưới đất, màu đỏ của máu nổi bật trên nền áo trắng toát. Đằng xa là MINH NHẬT trên tay đang cầm một cây súng, nó bất giác run lên, nhưng vẫn can đảm tiến lại gần, lấy thân mình che cho TUẤN.

“không được giết cậu ấy!”

Nó mạnh dạn hét lớn, con tim nó đnag đập mạnh sợ hãi, nhưng nó vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

Sự xuất hiện của nó khiến cả TUẤN và MINH NHẬT ngạc nhiên, TUẤN thất thần nhìn nó, không hiểu tại sao lại thấy vui, có cái gì đó rất lạ len lỏi trong lòng cậu, nhưng rồi cậu mỉm cười cay đắng, thầm trách nó “ngốc!”

“tôi vẫn chưa chạy trốn, cậu vẫn còn con tin, vì vậy…không được giết cậu ấy!” nó nói với MINH NHẬT.

MINH NHẬT đưa một ánh mắt thật lạnh lẽo nhìn nó, chẳng phải ngay từ đầu cậu cũng biết được đây là con nhỏ kì lạ lắm sao?

“ha ha ha ha ha!” MINH NHẬT bất giác cười lớn, rồi ra hiệu cho bọn vệ sĩ dẫn nó đi.

Nó liền chạy về phía TUẤN, nắm chặt tay cậu.

“tôi sẽ không đi đâu hết nếu không có TUẤN!” nó nói chắc nịch, giương ánh mắt kiên quyết nhìn MINH NHẬT.

MINH NHẬT cười khẩy, cậu muốn giết TUẤN thì lúc nào chẳng được? nó nghĩ nó là ai mà có thể ra điều kiện với cậu chứ? nhưng MINH NHẬT nghiêng đầu nhìn nó, rồi quay lưng đi, đồng thời quăng cây súng xuống đất.

“được thôi, nhốt cô ta với TUẤN chung một phòng…tất cả còn lại…hãy dọn cái đống này đi!” rồi cậu leo lên trực thăng, đến một nơi khác.

Nó liền mỉm cười, xem ra tên MINH NHẬT không đáng ghét như nó nghĩ!!!

Nó liền dìu TUẤN đứng dậy, bước theo 2 vệ sĩ trước mặt.

“cô…rất là ngốc! biết không hả?” TUẤN thì thầm vào tai nó.

Nó quay lại, nhìn TUẤN cười nói.

“tôi tin…hắn sẽ cứu được tôi! Cả MINH ĐĂNG nữa…họ sẽ cứu được tôi!” rồi nó nhìn thẳng vào mắt TUẤN “cho nên…cậu không chết được đâu! Đừng lo!” rồi nó cười thật tươi.

TUẤN lắc đầu, cười mỉm, cậu biết…cậu nắm chắc cái chết trong tay, khi đã đắc tội với MINH NHẬT, hay nói đúng hơn là những kẻ phản bội MINH NHẬT, sẽ chỉ có 1% là sống! mà cuộc sống đó…sẽ không hề dễ chịu…cho tới khi người đó nhắm mắt! nhưng khi nhìn vào nụ cười của nó…cậu lại nghĩ…tốt nhất không nên nói cho nó biết! không nên dập tắt niềm tin của nó…nó thật sự rất là ngây thơ, ngây thơ đến ngu ngốc!

Mở cửa phòng, nó dìu TUẤN đến bên giường ngồi, TUẤN dường như không còn sức lực để mà ngồi nữa, cậu khẽ nhíu mày lại vì cơn đau ở vai, MINH NHẬT đúng là một tay thiện xạ, 2 phát đạn, trúng cả 2 bên vai! Rồi cậu thầm cười khẩy, giờ là lúc nào mà còn trầm trồ nữa chứ?

Máu chảy nhiều, 2 cánh tay bắt đầu tê đi, dường như không thể điều khiển được nữa!

“đợi tôi một tí!” nó nói, xong chạy vào nhà vệ sinh, nó xé một miếng vải trên cái váy của nó đang mặc, rửa nước cho thật sach, rồi nhúng nước ấm chạy ra lau vết thương cho TUẤN.

Nó thật sự không biết nên làm gì ngay bây giờ, nó không biết sơ cứu! nó chỉ biết lau đi vết máu cho TUẤN, chợt nó lại rơi nước mắt, nó cảm thấy bản thân thật vô dụng.

“sao lại khóc hả?” TUẤN liền hỏi nó, khi thấy nó lấy tay dụi nước mắt.

“tại tôi hết! tại tôi nên cậu mới bị như vậy! hức…tui không biết làm gì ngoài gây ra rắc rối cho cậu! tôi đúng là vô dụng mà!” rồi nó ngồi khóc nức nở.

TUẤN phì cười trước thái độ trẻ con của nó. mặc dù 2 bên vai đang rất đau, nhưng cậu vẫn cố mỉm cười thật tươi.

“ngốc! đây chỉ là vết thương ngoài da thôi! Không sao cả, chỉ cần băng lại là được!”



Nó đưa đôi mắt đẫm đầy nước mắt nhìn TUẤN.

“thật không?”

“thật! nín đi! Tôi không sao đâu?” TUẤN đáp lại nó, nó lau khô nước mắt, tiếp tục lau máu cho TUẤN. đêm hôm đó, nó đã thức nguyên đêm để chăm sóc cho cậu, TUẤN cảm thấy thật hạnh phúc…lần đầu tiên trong đời…có người... vì cậu mà khóc!

MINH ĐĂNG tức giận, hất đổ hết tất cả đồ đạc trong phòng khi nghe hắn báo lại tình hình. Tất cả người làm trong nhà đều hoảng loạn tránh xa cậu.

Mệt mỏi, cậu thả người xuống ghế, ngước mặt đối diện với trần nhà, hồi chiều, trong bữa tiệc đó, cậu đã rất chăm chú theo dõi MINH NHẬT, vậy mà chỉ thoáng một chút, tên đó đã lên trực thăng!

“chết tiệt!” nghĩ tới đó, cậu hét lên, nắm đấm dội thẳng xuống ghế làm nó khẽ rung lên.

Ánh mắt cậu nhìn vào khoảng tối trong phòng, nhìn vào hư vô, đôi mắt sáng rực, cứ như ánh mắt của loài chó sói đang rình mồi trong đêm, 2 bàn tay cậu nắm chặt lại, tức giận.

ĐĂNG tiến về cái bàn, nơi để bức thư thách đấu của MINH NHẬT.

Địa điểm, là tại khu biệt thự gần biển, nơi MINH NHẬT đang giữ nó.

ĐĂNG nhìn vào bức thư đó, rồi cậu xé nát nó, ngọn lửa quyết tâm trong lòng dâng cao.

“quản gia!” cậu hét lớn.

Ngoài cửa, người đàn ông bước vào, vẻ mặt bình tĩnh, không ngạc nhiên với những thứ ngổn ngang trên sàn.

“vâng cậu chủ!” người đàn ông đó tôn kính.

“hãy chuẩn bị cho tôi một chiếc trực thăng! Ngày mai tôi sẽ tới căn biệt thự của MINH NHẬT!” ĐĂNG nói, giọng lạnh lùng.

Quản gia cúi đầu chào hắn, rồi lẳng lặng bước ra ngoài và đóng cửa lại.

ĐĂNG thở hắt ra, cậu tiến về phía ghế, ngồi xuống, đầu xoa xoa thái dương. Ngày mai…thật sự…rất quan trọng. hoặc là cậu sẽ có mọi thứ, hoặc là cậu sẽ mất tất cả! câu trả lời…là của ngày mai!        
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.